Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 59: Nhớ





Hôm sau, Vân Kiều dậy sớm để đi dạo xung quanh chỗ nhà trọ. Hôm qua cô đã để ý thấy một cánh đồng hoa cải đang nở rộ.

Bà Trần còn chưa thức dậy thì cô đã rời khỏi nhà.

Những vạt nắng mai còn đọng lại trên từng bông hoa cải vàng ươm, khung cảnh thật yên bình.

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh những con người thân thiện trong nhà họ Đình. Cô nhớ bác Từ quá, cả những anh chị giúp việc trong đó nữa. Không biết bây giờ họ đang làm gì, liệu có tất bật chuẩn bị bữa ăn để chờ Đình Nhậm về? Hay là anh ta cũng chẳng buồn trở về căn nhà đó nữa.

Đôi lúc Vân Kiều tự hỏi bản thân, chuyện của thế hệ trước đã qua từ lâu, họ cũng không một ai còn sống sót, vậy mà giờ lại phải giày vò cô và Đình Nhậm bởi những hậu quả đó. Thật khó hiểu.

Nhưng thà rằng cô không biết, đằng này sự thật quá nghiệt ngã khiến cô không đủ can đảm để đối diện với Đình Nhậm.

Ngoài mặt luôn nói bản thân muốn trả thù, nhưng cô biết lấy gì để lật đổ Đình Gia? Rồi khiến cho Đình Nhậm phải đau khổ để trả giá cho những gì mà ông nội anh đã làm.

"Chị ơi, chị ơi!"

Nhìn thấy ân nhân tối hôm qua đã cứu mạng mình, Vân Kiều vội vã chạy đến.

Sợ tốc độ của mình không đuổi kịp với xe đạp nên cô đã vội đến mức rơi cả mũ.

Cô gái nọ dừng xe lại, nhặt chiếc mũ của Vân Kiều đã bị gió thổi bay, cẩn thận đội lại cho cô.

"Đã bảo đừng gọi tôi là chị."

"Vậy tôi gọi bằng tên nhé?"

Hôm qua vẫn chưa kịp hỏi quý danh, cho dù cô ấy không muốn tiết lộ, Vân Kiều vẫn cố gắng năn nỉ cho bằng được.

"Gọi là Yên Yên đi."

"Tôi là Vân Kiều. Hôm qua vẫn chưa kịp cảm ơn cô đã cứu tôi."

Yên Yên đá chống xe, định chạy đi thì bị Vân Kiều kéo lại.

"Bây giờ cô đi đâu?"

"Mang vòng tay và khăn thêu ra chợ phiên để bán."

Ở đây còn có chợ phiên hay sao nhỉ. Chắc chắn là sẽ rất đông người. Vân Kiều nghe xong thì thích lắm.

"Yên Yên, cho tôi đi với nhé?"

"Lên xe!"

Không nói thêm lời nào, Yên Yên chỉ vào yên sau. Đợi cho cô ngồi chắc chắn rồi mới bắt đầu chạy.

Phần lớn người dân ở đây đều đi bằng xe đạp, hiếm lắm mới thấy xe máy hoặc ô tô. Vậy mà tên vô lại hôm qua còn có ô tô riêng, chắc phải là cậu ấm của nhà giàu nào đó.

"Cô sống ở đây từ bé à?"

Trước câu hỏi này của Vân Kiều, Yên Yên ban đầu vốn không định trả lời. Suy nghĩ một hồi mới đáp qua loa.

"Trước kia ba mẹ ở đây, rời đi từ nhỏ đến giờ mới quay lại. Cũng không quen thuộc lắm."

Cô gái này hình như hơi khó gần thì phải. Luôn nói chuyện trống không chẳng có mấy thân thiện.

Nhưng không sao, đã có lòng giúp đỡ kẻ yếu thì chắc chắn là người tốt, cho dù tính cách có hơi thô lỗ.

Thành phố Q

Trong phòng khách của tập đoàn Đình Thị, Bạch lão gia và phu nhân đã ngồi đợi hơn nửa tiếng.

Họ đến ngay lúc Đình Nhậm đang trong cuộc họp nên thư ký không dám vào thông báo, tránh làm gián đoạn.

Sau thời gian chờ đợi sốt ruột, cánh cửa phòng khách được ai đó mở ra. Đình Nhậm bước vào, chủ động chào hai người.

Bạch lão gia và phu nhân cũng đứng dậy chào đáp lễ.

"Con gái của chúng tôi sao rồi?"

Họ thừa biết việc Bạch Liễu Khanh giở trò với Đình Nhậm, nhưng cuộc điện thoại hôm trước, Đình Nhậm đã hứa sẽ không tính toán và bảo đảm an toàn cho cô đi điều trị bệnh. Đã qua mấy ngày liền vẫn không có tin tức gì nên khiến người nhà quá lo lắng.

"Đây là hình ảnh được các bác sĩ gửi về. Cô ấy đang điều trị rất tốt."

Đình Nhậm đưa một xấp ảnh cho hai người. Nơi ở được sắp xếp cho Bạch Liễu Khanh cũng rất tốt, các bác sĩ và điều dưỡng đều tận tình chăm sóc cho cô.

"Vì sao không thể cho chúng tôi biết chỗ ở chính xác của con bé?"

Anh vốn không muốn nói đến chuyện này. Chuyện cô ấy vì quen biết với Vương Hiên mà bị hành hạ ra như vậy, Đình Nhậm định một thời gian sau mới tiết lộ.

"Để bảo đảm an toàn, và cũng vì quá trình điều trị tốt nhất. Hai bác yên tâm, tôi sẽ không để bụng chuyện cô ấy gây ra, vẫn sẽ nể tình cũ giữa hai nhà mà giúp đỡ."

Đình Nhậm nói đến đó thôi, anh còn nhiều việc quan trọng phải làm.

Cho người đưa Bạch lão gia và phu nhân quay về. Anh phải giải quyết đống công việc tồn đọng lại trong thời gian rời công ty.

Đình Khâm cũng thật biết cách hành xác con cái. Ông ấy cố tình để lại một núi công việc, chỉ chờ đứa con ngoan này trở lại làm thôi. Cũng coi như là một sự trả giá cho việc dám qua mặt ông ấy.

Đình Nhậm chỉ biết cười khổ.

"Đình tổng, anh ăn một chút gì đi rồi làm tiếp."

Liêu Kiệt đã đặt một ít bánh và cà phê, nước ép để Đình Nhậm ăn tạm.

Hầu như mấy ngày nay anh chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng tử tế. Có khi thảm hơn chỉ là bánh mì và nước lọc.

Cách tốt nhất mà anh chọn để quên đi Vân Kiều chắc là lao đầu vào công việc, đến cả cái mạng cũng không cần.

Cô đến đây và mang tiếng là con dâu bất đắc dĩ của nhà họ Đình đã là quá đủ rồi, không cần phải ràng buộc cuộc sống của cô hơn nữa.

Nhưng nụ cười của Vân Kiều vẫn cứ ám ảnh Đình Nhậm mãi. Cứ mỗi lần tưởng tượng ra hình ảnh cả hai tay trong tay trước sự ngưỡng mộ của mọi người, cả những khoảnh khắc vui vẻ và quây quần cùng tất cả những người trong biệt thự, Đình Nhậm như được sưởi ấm phần nào. Mùi vị hạnh phúc ấy, cớ sao anh chỉ được nếm qua một lần chứ không phải là mãi mãi?