Cô đang chạy về phía anh nhưng có phần hoảng sợ và lo lắng. Đình Nhậm biết bọn chúng đến bước đường cùng sẽ nổ súng làm càn nên vội vã chạy đến đỡ cô.
Nhưng còn chưa có gì, theo phản xạ, Vân Kiều hướng khẩu súng đang cầm về phía sau, dồn hết lực mà ấn cò.
Ngay khi phát súng đó nổ ra, một tên bị bắn chết. Kế đó là một loạt xả súng với âm thanh chói tai, không phải là hai bên đang đấu súng quyết liệt, mà chỉ nghe từ một phía.
Vân Kiều không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa. Cho đến khi mọi thứ trở nên yên tĩnh. Cô cảm nhận được hơi thở và sức nặng của một ai đó.
Sống lưng truyền tới cảm giác lạnh buốt như đang nằm trên mặt đất, đổi lại phần đầu lại như đang được một vật gì đó ấm áp đỡ lấy.
"Đình Nhậm..."
Hóa ra anh đã kịp ôm lấy cô nằm xuống, mọi việc còn lại cứ để cho đám thuộc hạ lo liệu.
Người trước mặt dần cử động. Đình Nhậm quá vội nên đã không chú ý đến an toàn, tập tức ôm cô nằm xuống để tránh đạn mà cánh tay bị đập mạnh xuống, chỉ cảm thấy tê cứng, không có cảm giác đau đớn gì.
"Em có sao không?"
"Em không sao..."
"Tốt rồi, đừng sợ, có anh ở đây."
Đình Nhậm không muốn nhìn thấy cô khóc nên đã trấn an. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Vân Kiều, nhưng tay anh lại lấm lem hết cả nên đành thôi.
Đỡ cô ngồi dậy, Đình Nhậm lập tức dùng thân người cao lớn của mình mà che chở cho cô.
"Nhắm mắt lại. Đừng nhìn gì cả. Chúng ta cùng về nhà đi."
Căn nhà này bây giờ chỉ toàn là máu và xác người nằm la liệt. Đình Nhậm sẽ cho người dọn dẹp cẩn thận, nhưng không muốn cô nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ này.
Anh cởi áo ngoài ra khoác cho cô, đợi cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại rồi mới dìu cô đi vào xe.
Thực ra Đình Nhậm cũng muốn bế cô lên mà ôm vào lòng, đã lâu như vậy rồi anh phải kìm nén tình yêu thương của mình thật sự rất khó chịu. Nhưng cánh tay phải đang rất đau, có phải đã gãy xương hay gì rồi không.
Đình Nhậm lấy cớ muốn ngồi cùng cô mà để cho thuộc hạ lái xe. Suốt quãng đường đi anh không ngừng trấn an, bảo cô chợp mắt một lúc rồi sẽ đến nhà.
Vân Kiều cũng thế, cô vùi đầu vào ngực anh, vẫn chưa thể hoàn hồn được. Thoát được kiếp nạn lần này xem ra đã rõ mọi chuyện, rõ những nghi ngờ bấy lâu nay của cô.
Đình Nhậm không đơn giản là một người giàu có, anh ta còn là ông trùm của một tổ chức ngầm được kế thừa từ người ông quá cố. Không biết quyền lực có trong tay lớn cỡ nào mà có thể coi mạng người như cỏ rác, giết là giết mà không hề chần chừ.
Nhưng cô mệt quá, cô muốn ngủ một lúc. Hơi ấm từ cơ thể anh thật dễ chịu.
Lúc này, tại một căn nhà hoang cách đó năm trăm mét. Nói chung chỉ là ở ngoài rìa thành phố nên người ta chẳng xây nhà nhiều làm gì, cũng không phải là hoàn toàn không có ai.
"Tiểu Yến, về thôi."
Đình Vãn từ trên lầu bước xuống, trên vai đeo một chiếc túi đen dài. Hôm nay anh mặc áo khoác da, đội mũ lưỡi trai màu đen, nhìn qua cũng chẳng ai nhận ra được đây là đứa con nuôi khét tiếng của ông trùm họ Đình.
Lâm Tiểu Yến đợi ở dưới sân, không tò mò dòm ngó hay hỏi han bất cứ thứ gì, vì cô biết đó là đại kỵ của cậu chủ.
"Hay là cậu uống nước đi. Đã đến đây cả buổi rồi không thấy cậu ăn uống gì cả."
Trước khi có việc cần đi đâu đó với Đình Vãn, cô đều chu đáo mang theo thức ăn, pha nước. Chủ yếu là sợ Đình Vãn đói.
Trong mắt Tiểu Yến, Đình Vãn giống như một người có thể "ăn cả thế giới". À không, phải nói là ăn tất cả những gì mà cô làm. Mặc dù sự thật là anh ta không ăn quá nhiều, nhưng mà là ăn nhiều lần nên đâm ra khiến cho Tiểu Yến có suy nghĩ như vậy.
"Thôi chết! Sao cái nắp lại kẹt cứng thế này!"
Trong đầu cô hiện lên vài câu đối thoại đầy bối rối. Chuyện là hôm nay có hứng làm sữa thạch đào, Tiểu Yến còn định vặn sẵn đưa cho cậu chủ mình uống ngay, như vậy càng thể hiện sự quan tâm của cô dành cho anh.
Nhưny không trời lần này đã thực sự phụ lòng người. Vặn mãi mà vẫn không sao mở được. Tiểu Yến gượng cười nhìn Đình Vãn, hình như anh ta mất kiên nhẫn hay sao đó, liền giật lấy chai nước, tự mở rồi tự uống một ngụm.
"Lên xe."
Cô vẫn còn đang ngơ ngác thì Đình Vãn đã vào xe từ lúc nào. Tiểu Yến cũng vội vã lên xe.
Đôi khi đi riêng với Đình Vãn thế này, Tiểu Yến cũng gặp nhiều tình huống khó xử. Chẳng hạn như trước đây do cô không hiểu chuyện nên ngồi ở ghế sau, Đình Vãn hỏi cô rằng có phải coi chủ nhân là tài xế không. Còn cô ngồi ghế phụ bên cạnh thì lại bị hỏi rằng tưởng mình là người quan trọng lắm đúng không.
Nhưng làm gì còn chỗ nào khác nữa, không lẽ phải đóng gói cô lại rồi vứt vào cốp xe mới vừa lòng.
Thế là Đình Vãn cũng hết cách. Thà để cô ngồi ghế trước còn hơn người ngoài nhìn vào tưởng anh ta là tài xế.