Vân Kiều hôm nay dậy thật sớm để đi học. Cuối cùng cũng có thể quay trở lại trường, dù học muộn hơn các bạn cùng khóa nhưng chỉ cần cố gắng nhiều hơn một chút, cô cũng có thể tốt nghiệp đúng hạn.
Giờ này chắc là Đình Nhậm vẫn chưa đi làm. Cô qua phòng anh, gõ cửa nhưng không ai trả lời. Cửa lại còn không khóa, nhìn vào chỉ thấy một mớ hỗn loạn, chăn màn không xếp gọn gàng như mọi khi. Giống như rất vội vã để rời đi, đến cả người giúp việc còn chưa kịp dọn dẹp.
"Bác Từ! Bác Từ!"
Vân Kiều chạy xuống cầu thang, hớt hải gọi quản gia.
Nhưng đứng chờ cô chỉ có vài người giúp việc.
"Thiếu phu nhân dậy rồi? Quản gia có việc gấp phải đi cùng thiếu gia từ sớm rồi. Cô ăn sáng rồi tài xế sẽ đưa cô đến trường."
Không biết có chuyện gì mà quan trọng như vậy. Nhưng Vân Kiều còn phải đến trường nên cũng ngồi xuống ăn bữa sáng.
Trước khi rời khỏi nhà, cô cảm thấy những người giúp việc hôm nay có gì đó rất lạ.
Mọi khi họ vẫn huyên thuyên kể cho cô nghe rất nhiều chuyện. Nhưng hôm nay lại khác. Có nhiều người mặt mũi còn tái mét, lộ nét vẻ lo lắng.
Tài xế đưa Vân Kiều đến trường Diêu Hòa. Cô đi vào gần đến lớp thì nhận được điện thoại của Thẩm Xuyên.
"Em đến trường chưa? Đình Nhậm đưa em đi học à?"
"Em đến rồi, đang ở lớp. Có chuyện gì sao? Em đến trước phòng giáo viên gặp anh."
Hóa ra Thẩm Xuyên có việc cần nói với Đình Nhậm nhưng gọi mãi vẫn không có ai trả lời dù điện thoại đổ chuông liên hồi.
"Nghe nói Đình Nhậm cùng bác Từ đi công việc gấp. Sáng nay em không gặp anh ấy."
Thẩm Xuyên bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì Đình Nhậm sẽ không bận đến mức một cuộc điện thoại cũng không nghe được. Hơn nữa đây còn là Thẩm Xuyên, trừ khi Đình Nhậm không muốn nghe...
"Để anh gọi bác Từ."
Chờ mãi mới thấy Từ quản gia nghe máy.
"Bác, cháu có việc muốn tìm Đình Nhậm. Bác chuyển máy cho cậu ấy đi."
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói một người đàn ông cao tuổi, nghe có vẻ cũng sốt ruột lắm.
"Đừng nói với thiếu phu nhân. Thiếu gia sử dụng thuốc an thần để dễ ngủ... Nhưng trong một thời gian dài, cộng với làm việc không ngừng nghỉ nên đã... "
"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Bệnh viện X."
Bác Từ đâu biết được rằng Thẩm Xuyên vốn đang mở loa ngoài cho Vân Kiều cùng nghe.
Sau khi biết được địa chỉ bệnh viện, anh thậm chí còn không kịp đổi tiết dạy với đồng nghiệp mà đã lấy xe chở Vân Kiều đến đó.
Trước phòng cấp cứu, hai hàng ghế chờ đều vắng tanh, duy chỉ có mình Từ quản gia đang ngồi, hai bàn tay đan vào nhau, ông gục đầu xuống, giống như đang tuyệt vọng đến nơi.
"Thiếu phu nhân... Thành thật xin lỗi, chúng tôi không nên giấu cô."
Cứ tưởng chỉ có mình Thẩm Xuyên đến, khi nhìn thấy Vân Kiều, ông chỉ biết đứng dậy cúi đầu xin lỗi.
Không khí trở nên ngột ngạt vô cùng.
"Bác, anh ấy đang khỏe mạnh, sao lại dùng thuốc an thần quá liều được?"
Quản gia lấy từ túi áo ra một hộp thuốc đã dùng gần hết.
"Từ ngày thiếu phu nhân xảy ra chuyện, phải nói là trước cả tết dương lịch, thiếu gia luôn khó ngủ... Nhưng tôi cũng không hề biết thiếu gia lại liều lĩnh đến mức dùng thuốc..."
Thẩm Xuyên cầm lấy hộp thuốc. Vừa nhìn đã biết là thuốc liều mạnh nhất. Còn uống nhiều và liên tục, chắc là không cần cái mạng này nữa rồi.
Hai mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu cũng mở. Đình Nhậm được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt.
"Bác sĩ, anh ấy..."
"Các vị hãy bình tĩnh, tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi. Bây giờ cần phải nghỉ ngơi hồi sức."
Vân Kiều còn chưa kịp cảm ơn bác sĩ đã vội theo các y tá đưa Đình Nhậm về phòng.
"Cậu Thẩm, để cô ấy ở bên trong đi..."
Bác Từ cùng Thẩm Xuyên tạm tránh mặt một lát. Biết trong lúc này Vân Kiều đang rất lo sợ, lại một lần nữa Đình Nhậm lại rơi vào nguy hiểm chỉ vì mình.
Cô nhớ lại những chuyện ngu ngốc của mình mà cảm thấy có lỗi. Nếu không phải vì cô nhẹ dạ cả tin, để cho Phương Quý Ly lừa thì đã không trách anh, không rời đi, để bệnh mất ngủ của Đình Nhậm trầm trọng hơn.
Vân Kiều cố gắng ngăn bản thân mình khóc.
Gương mặt Đình Nhậm xanh xao, tay quấn đầy dây truyền dịch.
Cô trở ra ngoài, nơi mà Thẩm Xuyên đang ngồi đợi.
"Bác Từ đâu anh?"
"Bác đi mua ít đồ cho Đình Nhậm rồi. Hay anh đưa em về trường học, ở đây có bác Từ lo cho cậu ấy."
"Không! Em muốn đợi Đình Nhậm tỉnh lại."
Vân Kiều nhất quyết từ chối, cô muốn ở lại bên cạnh Đình Nhậm. Tâm trạng đâu mà đến trường nữa chứ. Nhìn qua cửa kính vào bên trong, Đình Nhậm vẫn đang hôn mê, cô không tài nào yên tâm được.
"Đừng tự trách mình nữa. Cậu ấy mất mẹ từ nhỏ, đã không chăm sóc bản thân đầy đủ. Sự xuất hiện của em là may mắn lớn nhất của Đình Nhậm. Không sao đâu, chuyện gì tên ngốc này cũng làm được, không chết sớm như vậy đâu."