Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 87





Tối hôm nay Đình Nhậm không về, Vân Kiều và mọi người đã đợi anh rất lâu. Điện thoại cũng chỉ nghe đổ chuông nhưng không ai nhấc máy.

"Bác Từ, cho người lái xe, cháu đến công ty tìm anh ấy."

Vân Kiều cầm lấy áo khoác rồi lên xe. Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì mà rời khỏi nhà từ sớm đến giờ. Nếu có việc gì thì cũng phải trả lời tin nhắn của cô một chút chứ.

Vì cô khá ít đến công ty nên phải trình thẻ của Đình Nhậm thì mới được vào. Văn phòng của anh vẫn còn sáng đèn.

"Vào đi!"

Sau ba tiếng gõ cửa, cô nghe được giọng của Đình Nhậm quát, chẳng lẽ anh đang tức giận chuyện gì đó.

Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Vân Kiều thấy anh đang ngồi trên bàn làm việc, giấy tờ ngổn ngang lên hết. Trông sắc anh vô cùng mệt mỏi.

"Sao em lại đến đây?"

"Em lo cho anh, muốn đến xem anh thế nào rồi."

Đình Nhậm im lặng hồi lâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh không muốn vì tâm trạng đang tệ của mình mà nói chuyện lớn tiếng với cô.

"Thật ra có một chút sự cố trong vấn đề vận chuyển hàng hóa của công ty. Đó là một lô hàng lớn, tàu vận chuyển bị chìm, coi như mất sạch..."

Vân Kiều nghe xong mới hiểu lí do vì sao anh lại căng thẳng như vậy. Công việc kinh doanh của Đình gia đều là những đơn hàng có giá trị lớn. Có lẽ sự cố lần này sẽ gây ra thiệt hại rất nặng.

"Anh ăn uống gì chưa? Em có mang đồ ăn đến, anh ăn đi rồi giải quyết công việc tiếp. Được không?"

Trước sự ân cần dịu dàng của cô, Đình Nhậm mới đồng ý ăn một chút.

Vân Kiều lấy đồ ăn ra, rót cho anh cốc nước. Trong lúc anh ăn, cô tiến lại nhặt những giấy tờ bị vứt lung tung dưới đất. Có lẽ Đình Nhậm trong lúc khó chịu đã vứt chúng khắp phòng.

"Anh có nghĩ chuyện đắm tàu hàng không phải là tự dưng không?"

"Ý em là có kẻ cố ý phá hoại?"

"Chuyện này anh phải rõ hơn em chứ. Đình gia có nhiều thế lực thù địch, bọn họ có thể ra tay với chúng ta bất cứ khi nào có cơ hội. Anh thử nghĩ kĩ xem, nếu công ty này bị thiệt hại thì ai là người được lợi nhất?"

Đình Nhậm im lặng dùng hết phần ăn của mình. Những lời cô nói anh cũng từng có nghĩ đến nhưng không chắc chắn. Mọi thứ đang rất ổn định, chuyện điều tra cũng sẽ trở nên khó khăn hơn.

"Em về trước đi, đêm nay anh ngủ lại đây."

"Em ở lại đây cùng anh."

Vân Kiều kiên quyết không nghe lời. Cho dù cô không thể giúp được gì, nhưng cô thật sự lo lắng cho anh. Không chừng cả ngày hôm nay Đình Nhậm còn chưa ăn uống gì cho tới lúc cô đến. Anh cứ lao đầu vào công việc mà không biết chăm sóc bản thân mình thì sớm muộn cũng phát bệnh.

"Ngoan đi, ngày mai em còn đến trường cơ mà."

"Em nhờ Thẩm Xuyên xin nghỉ, dù sao em đang làm bài nghiên cứu, không cần thiết phải lên lớp đâu."

Cô quyết chiến tới cùng để giành phần thắng.

"Còn anh, quay lại giải quyết công việc đi, em sẽ ngồi đây làm bài, không phiền đến anh đâu."

Vân Kiều lấy trong túi xách ra chiếc máy tính xách tay, tìm một góc phù hợp rồi tập trung làm bài. Đình Nhậm cũng hết cách, anh cần dành thời gian để giải quyết việc này.

Hiện toàn bộ số hàng đã bị đắm theo con tàu, không có thiệt hại về người. Đình Nhậm dùng mối quan hệ của mình phối hợp để điều tra với phía cảnh sát, hi vọng sẽ sớm có kết quả.

Nhà của Đình Vãn

Tiểu Yến cả ngày không ra khỏi phòng, việc chăm sóc cô đều có người giúp việc khác đến lo liệu.

Đình Vãn không vào gặp cô, cô cũng không ra ngoài gặp anh. Cả hai không biết nói gì nếu lỡ chạm mặt nhau.

Nhưng Tiểu Yến là người cảm thấy khó chịu, cô không nhớ rõ chuyện gì xảy ra hôm đó. Cô muốn biết chắc chắn là Đình Vãn không hề bị thương.

"Cô đưa tôi ra ngoài được không?"

Người giúp việc dìu Tiểu Yến lên xe lăn, đẩy cô ra ngoài. Nhưng căn nhà lại trống trơn.

"Cậu chủ đâu?"

"Cậu chủ đang ở ngoài vườn."

"Đưa tôi ra đó."

Người giúp việc đẩy Tiểu Yến ra ngoài. Đình Vãn đang ngồi hút thuốc, hai cúc áo sơ mi màu đen bị cài lệch, khiến Tiểu Yến nhìn thấy lại càng khó chịu.

"Không có tôi, anh tệ đến mức đó rồi sao?" - Cô nghĩ thầm.

"Được rồi, cô đi vào đi."

Tiểu Yến tự mình điều khiển xe lăn đi đến chỗ Đình Vãn.

Anh quay sang, nhìn thấy cô. Tiểu Yến liền cảm thấy chột dạ mà dừng lại. Cả hai chỉ cách nhau hơn mười bước chân, hai ánh mắt chạm nhau nhưng không một ai mở lời.

Đình Vãn dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Tiểu Yến hít một hơi thật sâu, tiến lại chỗ anh.

"Cậu chủ, hôm đó cậu không bị làm sao chứ?"

"Không sao."

Đình Vãn kiêu ngạo này lại cảm thấy có lỗi với một cô gái. Nếu hôm trước anh không giả vờ để trêu cô, thì chắc Tiểu Yến đã không bị thương.

"Cúc áo cậu cài lệch rồi."

Tiểu Yến nhắc nhở. Bây giờ cô đến bản thân mình cũng không lo xong. Không thể đứng dậy để cài giúp anh như mọi khi, chỉ có thể để anh ta tự lo cho mình.

Đình Vãn không nói gì, chỉ tháo hai cúc áo ra nhưng chẳng buồn cài lại.

Tiểu Yến nhìn thấy cơ ngực săn chắc của anh lấp ló sau lớp áo liền cảm thấy ngại.

"Cô sao đấy?"

"Không có gì. Tôi ngồi đây hóng mát một chút được chứ, cậu chủ?"

"Tùy cô."

"Cảm ơn."