Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 124: Ngoại truyện 12



(Một)

Năm thứ hai đại học.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Nhiễm Ninh ở lại phòng thí nghiệm rất muộn. Khi đi về, trên đường không có ai, chỉ có tiếng gió rít bên tai và tiếng đế giày chạm đất.

Nhiễm Ninh bước đi rất nhanh, Lục Thiều biết nàng đang sợ hãi.

Nhấn ga, bật đèn xe và di chuyển về phía trước với tốc độ ốc sên... Xe gần như bất động.

Nàng vẫn khó gần, một mình đi đi về về ký túc xá trong đêm tối như vậy. Lục Thiều cau mày, chàng trai kia đâu? Đây là cách theo đuổi con gái hay sao?

Nhìn Nhiễm Ninh đi như chạy trước mặt mình, Lục Thiều không khỏi giơ tay ấn còi xe.

Một tiếng còi vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch dường như mở ra một khe hở.

Nhiễm Ninh bước sang một bên, lại bị một âm thanh khác làm cho mất cảnh giác, nàng quay đầu lại nhìn, phía có ánh đèn màu cam chiếu sáng, xe chạy chậm rãi, dừng lại bên cạnh nàng.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra dáng người đang ngồi bên trong.

Lục Thiều lấy ra một điếu thuốc đưa vào trong miệng, một tiếng cạch, ngọn lửa bật lên, cô hơi nghiêng đầu, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó cuộn tròn trong miệng, chậm rãi thở ra làn khói trắng qua mũi, động tác rất điêu luyện và thuần thục.

Cô gái ngoài xe không khỏi nắm chặt bàn tay, chân như bị đóng đinh.

Họ nhìn nhau và không nói gì.

Mãi cho đến khi Lục Thiều hút xong điếu thuốc, lại kéo cửa kính lên, lái xe rời khỏi, đôi chân bị đóng đinh của nàng mới được thả lỏng. Nàng giật mình và nhìn về phía chiếc xe đang chạy đi.

Vậy... Cô đã đến đây vài lần trước đó sao?

Sau một thời gian dài, suy nghĩ của nàng quay trở lại.

Đứng trong bóng tối, Nhiễm Ninh cảm thấy hối hận lẽ ra nàng nên chào cô một tiếng.

Rốt cuộc... Họ cũng không phải là người xa lạ.

Quên đi, cô nên ghét nàng mới đúng.

Tình yêu tuổi trẻ là gì, tất cả đều phụ thuộc vào chữ "phận", tình yêu không thể đạt được nếu không có phận.

(Hai)

Vẻ đẹp kiêu ngạo và lạnh lùng không bao giờ thiếu người theo đuổi.

Mục tiêu của Tống Bá Dung luôn rất rõ ràng, cho dù hắn không bao giờ chủ động nói ra, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy ý đồ theo đuổi của hắn.

Một lần nữa, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Tống Bá Dung lại tình cờ bước khỏi thang máy. Và tình cờ họ lại gặp nhau.

Hắn mỉm cười với nàng và bảo rằng thật trùng hợp.

Nhiễm Ninh thắc mắc là trùng hợp thật sao? Hắn đâu có học y, mà là sinh viên đại học Tài chính, vậy mà nàng đã gặp hắn vô số lần ở Đại học Y. Đầu tiên là trong khuôn viên trường, sau đó là ở căng tin và bây giờ là ở phòng thí nghiệm.

Nàng không biết lần sau sẽ ở đâu?

Nhiễm Ninh không thích loại cảm giác này, giống như lúc nào cũng bị theo dõi, cho dù mỗi lần tình cờ gặp gỡ đều có lý do chính đáng.

Dù độc thân nàng cũng không giảm bớt sự thờ ơ của mình. Nhiễm Ninh không nhìn hắn một cái, quay người rời đi.

Người đàn ông trung niên đi ngang qua đột nhiên ngăn nàng lại.

Đó là trưởng khoa.

"Nhiễm Ninh, bạn trai tới rồi kìa."

Vừa nói xong, sắc mặt Nhiễm Ninh đột nhiên thay đổi, cùng lúc đó, ở cuối hành lang, một bóng người cao gầy từ xa đi về phía nàng, dáng người ngày càng rõ hơn.

Lục Thiều nhìn nàng, rồi đi đến gần và vượt qua nàng, cuối cùng biến mất vào thang máy.

Nhiễm Ninh phát hiện mình đang run rẩy, không phải thân thể mà là trái tim. Nàng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm hơn bao giờ hết, giọng điệu lạnh lùng không có chút ấm áp nào.

"Không, anh ấy không phải bạn trai của tôi. Chúng tôi không có quan hệ gì cả."

...

Nhiễm Ninh chạy về phía thang máy, hoảng sợ nhìn số tầng trên đèn báo tiếp tục giảm.

Lục Thiều có thể ghét nàng vì bất cứ lý do gì, nhưng không phải vì điều này. Nhiễm Ninh không cần suy nghĩ liền lao vào lối thoát hiểm. Có thể có một số hiểu lầm vẫn chôn sâu trong lòng, nhưng cũng có một số lời giải thích mà Nhiễm Ninh muốn nói.

Đẩy mạnh cửa ra, một gương mặt quen thuộc đứng ở góc cầu thang.

Lục Thiều ngước mắt lên nói: "Cậu đang tìm tôi à?"

"...."

"Có chuyện gì?"

"Tôi... Đó không phải là bạn trai của tôi. Tôi không có mối quan hệ tình cảm nào cả."

Lục Thiều không nói gì, cô nhìn nàng một lúc rồi bước lên bậc thang đi đến chỗ nàng.

Im lặng hồi lâu, Lục Thiều gật đầu, giọng nói bình tĩnh.

"Ừ, nghe thấy rồi."

(Ba)

Sau lần đó, Lục Thiều xuất hiện thường xuyên hơn.

Hầu như lần nào nàng về nhà muộn, cô ấy cũng ở tầng dưới.

Hai người ngầm hiểu ý, cũng không có ai đề cập tới khoảng thời gian không vui sau kỳ thi đại học, song song bước đi, chỉ cách nhau hai nắm tay. Nhiễm Ninh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên người người này.

Tim nàng rung động...

Nhiễm Ninh cảm thấy có chút say, nàng đã nghĩ đến mùi này suốt một năm, thậm chí ngay cả trong mơ nàng cũng mơ về cô.

Nhìn khu ký túc xá trước mặt, Nhiễm Ninh có chút không muốn rời xa, đột nhiên dừng lại, quay người nói.

"Cậu... Muốn đi ăn tối không?"

Lục Thiều giật mình, sau đó.

"Được."

Ăn tối xong, Lục Thiều tiễn Nhiễm Ninh đến tận cổng ký túc xá.

Nhiễm Ninh nhịn không được đi lên lầu, vừa vào phòng, liền đi đến cửa sổ nhìn xuống.

Lục Thiều không có rời đi, cô tựa hồ đoán được nàng sẽ đứng trên lầu nhìn mình. Lúc này cô cũng ngẩng đầu nhìn nàng vẫy tay.

Suy nghĩ của Nhiễm Ninh hơi động đậy.

Nàng lao xuống lầu ngay lập tức, và cô cảm thấy rất ngạc nhiên khi nàng đi đến.

Nhiễm Ninh đưa cho cô một chiếc dù.

"Trời sắp mưa rồi, cầm đi."

Lục Thiều nhìn chiếc dù trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Có cần trả lại không?"

Nhiễm Ninh bấu ngón tay.

"Tôi chỉ có một chiếc thôi nên cậu phải trả lại."

Lục Thiều cười nói: "Ngày mai và ngày kia tôi có huấn luyện, sau đó tôi sẽ trả cậu, có được không?"

"Được."

...

Họ cứ như vậy suốt một tháng rưỡi.

Đi đi về về, đi ăn rồi đưa về ký túc xá.

Chỉ có chiếc dù đó, nói là muốn trả lại... Nhưng việc đó chưa bao giờ xảy ra.

Không phải là không trả mà là mỗi lần cô đem trả thì đều kiếm cớ mượn lại.

Lục Thiều cầm dù và mỉm cười hỏi nàng.

"Thứ bảy cậu rảnh không? Có muốn đi xem phim không?"

Lông mi Nhiễm Ninh khẽ run lên.

"Buổi chiều có được không? Buổi sáng tôi có báo cáo phải nộp."

"Được, tôi sẽ đón cậu."

...

Rạp chiếu phim.

Đó là một bộ phim tình cảm.

Vẫn theo mô tuýp cũ, nửa đầu hài hước, nửa sau cao trào xúc động.

Dù vậy, nó vẫn khiến cả nam và nữ rơi nước mắt.

Lục Thiều và Nhiễm Ninh đang xem phim, cô gái ngồi ở hàng ghế phía trước bật khóc, được bạn trai ôm chặt, một lúc sau, hai người hôn nhau.

Lúc đầu là do xúc động, nhưng tiếng xì sụp của họ khiến cô không thể kiềm chế được.

Lục Thiều vô thức nhìn Nhiễm Ninh, thì thấy nàng cũng đang nhìn mình.

Một số suy nghĩ không thể kiểm soát nổi lên.

Mình có thể ôm cậu ấy không?

Lục Thiều nhấc tay vịn giữa hai người lên và tiến về phía Nhiễm Ninh.

Cô dang tay ra, một tay trượt qua lưng ghế.

Khoảnh khắc tay cô đặt lên vai Nhiễm Ninh, nàng cũng không hề trốn tránh.

Đoạn cao trào gần cuối phim là cảm động nhất, khoảnh khắc nam chính chết, nước mắt Nhiễm Ninh rơi xuống.

Lục Thiều nhìn thấy, không khỏi ôm chặt vai nàng.

Nhiễm Ninh không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, nàng chỉ là tự nhiên lao vào vòng tay Lục Thiều.

Khi bộ phim kết thúc và đèn bật sáng, vẻ mặt nàng đột nhiên sáng lên.

"Tôi..."

Lục Thiều cảm thấy được khích lệ và nắm tay nàng, "Cậu khóc thật à? Chỉ là phim thôi mà."

"...."

"Sau này đừng xem phim buồn như vậy nữa, thay vào đó chúng ta hãy xem phim hài đi."

Một ngày khác đã được lên lịch.

(Bốn)

Không phải cuộc hẹn nào cũng diễn ra suôn sẻ như dự định và không phải ai cũng có thể chờ đợi bạn mãi.

Vì vậy, hãy trân trọng nhé.

...

Ông ngoại của Lục Thiều qua đời.

Nhiễm Ninh nhớ tới Lục Thiều từng nói quan hệ giữa cô với ông ngoại rất tốt.

Nàng đã từng thấy ông, trong ảnh ông đang ôm Lục Thiều, vẻ mặt rất ân cần.

....

"Xin chào?"

"Lục Thiều, là tôi."

Giọng Lục Thiều khàn khàn: "Nhiễm Ninh..."

Nhiễm Ninh đang cầm điện thoại, không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói của Lục Thiều, nước mắt lập tức lăn dài.

"Cậu... cậu ổn chứ?"

Không có âm thanh nào từ Lục Thiều, Nhiễm Ninh thử gọi tên cô lần nữa.

"Lục Thiều... Cậu có nghe không?"

"Ừ." Lục Thiều hắng giọng, nhưng cổ họng vẫn rất khô khốc, "Tôi không sao, sau khi thất đầu tiên của ông ngoại kết thúc, tôi sẽ về Hoa Thanh."

"Tôi sẽ đón cậu."

"Được."

....

Ngày hôm sau, khi nàng nhìn thấy Lục Thiều, cô đã sụt cân rất nhiều.

Nhiễm Ninh vừa đi tới đã bị cô ôm vào lòng, Lục Thiều dựa cả người vào nàng, cằm tựa lên vai nàng, thở nặng nhọc, Nhiễm Ninh có thể cảm giác được cô rất mệt mỏi.

Ngày hôm đó, Lục Thiều đưa Nhiễm Ninh về căn hộ của mình.

Vừa về đến nhà, Lục Thiều muốn đi ngủ, Nhiễm Ninh rót một ly nước, ngồi ở mép giường nhìn cô.

Tóc cô đã mọc nhiều và đôi mắt được phủ kín.

Lục Thiều cuộn tròn trong chăn trên giường, nắm chặt tay Nhiễm Ninh... dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Cô nhìn nàng và thở dài.

"Nếu tôi ngủ quên, cậu có rời đi không?"

Nhiễm Ninh cảm thấy buồn bã và ôm lấy cô.

"Không, tôi sẽ chờ cậu thức dậy."

Lục Thiều nghiêng đầu, dụi tai vào cánh tay Nhiễm Ninh.

"Là cậu nói đấy nhé, đừng có lừa tôi."

"Được rồi, tôi không lừa cậu."

Nhiễm Ninh không hề nuốt lời, chờ cô thức dậy.

Sau đó, toàn bộ cánh tay của Nhiễm Ninh đã tê dại.

Lục Thiều hai mắt vẫn buồn ngủ, hít một hơi, quầng mắt lại đỏ lên, ngồi phịch trên giường như một đứa trẻ.

Cô còn chưa kịp khóc, đã bị Nhiễm Ninh đột nhiên kéo vào lòng, mạnh hơn bao giờ hết.

"Hãy khóc nếu cậu muốn, đừng kìm nén."

Lập tức, Lục Thiều bật khóc.

Nàng cùng cô cùng bước qua những ngày mây đen giăng kín.

...

Sau thời gian đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã tiến thêm một bước.

Họ có thể trò chuyện, xem phim và hẹn hò ăn tối...

Họ nói về triết lý cuộc sống, thơ ca, cũng như về kế hoạch tương lai.

Điều duy nhất không được nhắc đến là cảm xúc.

Đây không phải là tính cách của Lục Thiều, không thích thì sẽ mặc kệ, thích thì nhất định sẽ chủ động.

Nhiễm Ninh suy nghĩ một chút... Kỳ thật cũng không khó đoán, ngay cả Bạch Lê cũng có thể nhìn ra.

Cô nói: Lục Thiều sợ.

Nhiễm Ninh: Sợ điều gì?

Bạch Lê: Sợ cậu lại chia tay cậu ấy.

Thay vì phải chịu đựng nỗi đau một lần nữa, tốt hơn hết hãy chỉ là bạn bè, ít nhất cô sẽ không mất nàng một lần nữa.

Nhiễm Ninh im lặng suy nghĩ.

(Năm)

Không ai biết được ngày mai là lành hay dữ.

Vì vậy, hãy có tấm lòng bao dung và trân trọng khoảnh khắc này.

....

Mối quan hệ không gần cũng không xa kéo dài cho đến khi Nhiễm Ninh gửi cho La Ngọc Thư một báo cáo thí nghiệm.

Bên ngoài trời đang có tuyết, nàng đi tàu điện ngầm đến đó. Khi đi bộ từ ga tàu điện ngầm, chóp mũi cô gái đỏ bừng vì  lạnh.

Lục Thiều không nói gì, lấy chiếc áo khoác ngoài đang treo trên kệ mặc vào, rồi nói:

"Tôi sẽ đưa cậu về."

Nhiễm Ninh không có từ chối, Lục Thiều trước đó đang ôn thi, bọn họ đã hơn một tuần không gặp.

Lên xe, Lục Thiều lập tức bật máy sưởi lên mức cao nhất, sau đó nhét một chiếc máy sưởi tay vào tay nàng.

"Cầm lấy, sẽ ấm nhanh thôi."

Không gian trong xe chật hẹp, chạy được một lúc, Nhiễm Ninh bắt đầu đổ mồ hôi, Lục Thiều vặn nhỏ máy sưởi, không dám mở cửa sổ ghế phụ, mở hé cửa sổ ghế sau một khe nhỏ để gió lùa vào. Hãy dành một chút thời gian và hít thở chút không khí.

Nhiệt độ không quá lạnh cũng không quá nóng, vừa phải trong tầm kiểm soát.

...

Lục Thiều lái xe tới cổng trường, tắt máy rồi dừng lại.

Chỉ vào cửa sổ.

"Tuyết rơi rồi, chúng ta phải đi trên tuyết mới vào được nhà."

Lòng Nhiễm Ninh đau đớn: "Được."

Hai người đi dọc đường, tóc bị phủ trắng bởi tuyết.

Nhiễm Ninh không khỏi xúc động... Hốc mắt nàng dần nóng lên.

Nếu hôm nay chúng ta cùng nhau đi dưới tuyết, chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.

Lục Thiều siết chặt vòng tay, quay đầu lại nhìn Nhiễm Ninh đang ôm cánh tay mình.

Nhiễm Ninh: "Đi chậm thôi, đường trơn lắm."

Lục Thiều đưa tay ra, nắm lấy tay nàng, đút tay cả hai vào túi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, chúng ta sẽ đi chậm lại."

(Sáu)

Những điều tốt đẹp trên đời đều không chắc chắn, mây màu dễ tan, thủy tinh dễ vỡ.

...

Họ gần như đã đến được tòa nhà ký túc xá, phía xa xa dưới tòa nhà có hai người đang đứng.

Đôi mắt Nhiễm Ninh sửng sốt, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Lục Thiều."

"Ừm?"

"Ừ... Cậu về trước đi, tôi tự đi tiếp được."

Lục Thiều nhận ra sự khác thường của Nhiễm Ninh, cũng nhìn theo ánh mắt của nàng về phía hai người trước mặt. Rốt cuộc cô cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa rõ ràng. Mấy ngày nay, cô đang thử nghiệm, chậm rãi tiến về phía trước, cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng. Cô cũng sợ hãi và hoảng loạn. Cô liên tục do dự không biết có nên bước tiếp hay không. Cô sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào khác, và cô sợ rằng cuộc sống tốt đẹp này sẽ lại bị hủy hoại.

Cô không hỏi thêm nữa mà nói:

"Hãy gọi cho tôi nếu nếu cậu cần gì đó."

"Ừm."

...

Sau khi Lục Thiều rời đi, Nhiễm Ninh đi về phía khu ký túc xá.

Trước cửa có hai người, một nam một nữ.

Tô Chí Vĩ vừa nhìn thấy Nhiễm Ninh, vô thức hất tay Hồ Phần ra, nhưng Hồ Phần lại nắm lấy, bà ôm chặt lấy tay Tô Chí Vĩ, các ngón tay của họ đan vào nhau.

Nhiễm Ninh ở ngay trước mặt và có thể nhìn rõ mọi thứ.

Tô Chí Vĩ nói hãy tìm một chỗ để ăn cơm tối.

Ở nhà hàng, Hồ Phần kiếm cớ đi vệ sinh và để hai cha con nói chuyện với nhau.

Kỳ thật Tô Chí Vĩ không cần nói, Nhiễm Ninh cũng hiểu.

Nàng không còn nhỏ nữa và hiểu hết những chuyện cần hiểu.

Tô Chí Vĩ cúi đầu, nói mình sắp kết hôn. Hôm nay đến để cho Nhiễm Ninh gặp mặt Hồ Phần.

Nhiễm Ninh không có biểu cảm gì, cũng không bày tỏ ý kiến.

"Ba, ký túc xá sắp đóng cửa, con phải đi đây."

"Được rồi, đừng trách ba."

"Đây là chuyện riêng của ba, có thể tự quyết định."

Rốt cuộc, nàng đã không ăn bữa cơm này.

Làm sao Nhiễm Ninh có thể ăn được?

Nàng không trách ông ấy, nhưng nàng có thể không cảm thấy oán hận sao?

Lúc này Nhiễm Ninh đã hiểu ý của bà ngoại, Tô Chí Vĩ không xứng đáng.

Tuyệt vọng đi về ký túc xá, Nhiễm Ninh đứng ở bậc thang.

Một cô gái ăn mặc thật đẹp, bước ra khỏi cửa, lao vào vòng tay bạn trai, hai người vui vẻ bước ra ngoài.

Một cô gái khác không thể chịu đựng được việc phải xa bạn trai của mình, cuối cùng miễn cưỡng bước vào ký túc xá.

Tuyết càng ngày càng rơi dày đặc, Nhiễm Ninh nhìn những người này ra vào, nàng liền nghĩ tới Lục Thiều.

Đã đến giờ đi ngủ, dì quản lý ký túc xá gọi.

"Này cô bé, sắp đến giờ đóng cửa rồi, nhanh vào đi."

Nhiễm Ninh không muốn quay về...

Đi về phía gió và tuyết, không thể nghe thấy giọng nói phía sau, nàng lấy điện thoại di động ra và gọi.

Nhiễm Ninh hỏi Lục Thiều.

"Bây giờ cậu có thời gian không? Tôi muốn gặp cậu."

"Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ đến đó."

Lục Thiều không có rời đi, vẫn còn ở Đại học Y, cô mơ hồ cảm thấy Nhiễm Ninh có chuyện gì đó không ổn nên muốn đợi, nhưng không ngờ thật sự đã xảy ra chuyện.

Cô gái đứng bên đường, đầu phủ đầy tuyết, hai má đỏ bừng vì lạnh.

Lục Thiều ôm nàng vào trong xe, nắm lấy tay nàng đặt lên eo mình để sưởi ấm.

Sau đó, cô xoay người lục lọi trong xe: "Tôi nhớ ra mình còn có một chiếc máy sưởi tay."

Nhìn thấy Lục Thiều tận tâm với mình như vậy, Nhiễm Ninh đột nhiên ôm cô, tựa đầu vào vai người này.

Lục Thiều ngạc nhiên.

Nhiễm Ninh: "Để tôi ôm cậu một lát, tôi hơi mệt."

Sau một lúc.

Lục Thiều: "Tới chỗ của tôi nhé?"

Nhiễm Ninh: "Được."

...

Đi đến căn hộ nhỏ.

Lục Thiều rót một ly nước nóng cho Nhiễm Ninh.

Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, đối mặt nhau.

Nhiễm Ninh cầm ly uống từng ngụm nhỏ, cuối cùng phá vỡ sự im lặng.

"Ba tôi sắp kết hôn lần nữa, và người phụ nữ mà cậu nhìn thấy hôm nay chính là bạn đời của ông ấy."

Lục Thiều giật mình, cô không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.

"Tôi không liên quan gì đến việc đó. Tôi chỉ nghĩ ông ấy rất có lỗi với ông bà tôi và điều đó thật không công bằng".

Nhiễm Ninh thanh âm bình tĩnh, ánh mắt cũng bình tĩnh, vào lúc này, câu chuyện đè nén trong lòng nhiều năm đã lộ ra.

Nàng không biết nếu nói ra thì sẽ thế nào, nhưng nếu cứ kìm nén như thế này thì có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ nổ tung.

Cảnh tượng trong quá khứ được hé lộ từng chút một.

Những câu hỏi khiến Lục Thiều trăn trở trong vô số đêm tối cuối cùng cũng có câu trả lời vào lúc này.

"Mẹ tôi qua đời, ba tôi từng ngồi tù, tôi bị bạo lực học đường cho đến khi bà ngoại đưa tôi rời khỏi Nam Ô..." Nhiễm Ninh nhếch khóe miệng, cười khổ nói: "Ông ấy khuyên tôi đừng trách ông ấy. Thật ra tôi lấy quyền gì để trách chứ? Ông ấy đã sinh ra tôi. Chỉ cần lý do này thôi, tôi đã không có quyền trách. Nhưng... tôi thà rằng ông ấy đừng sinh ra tôi. Tôi biết ông ấy đã bị trừng phạt, nhưng... vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu. Còn mẹ tôi thì sao? Bà có thể sống lại không? Bà ngoại của tôi thì sao? Ai có thể báo đáp bà nửa đời đau khổ? Mẹ không đáng, và bà ngoại cũng không đáng... Tôi không xứng, ông ấy lại càng không xứng."

Nhiễm Ninh không cam lòng.

Ngay lập tức... Đầy cảm giác tội lỗi.

"Lục Thiều, cậu nhất định chán ghét tôi, tôi thực sự không thể giấu thêm nữa..."

"Cậu có muốn tôi ghét cậu không?"

Nhiễm Ninh nghẹn ngào quay đi, nàng không muốn Lục Thiều nhìn thấy mình trong bộ dạng khốn khổ như vậy.

"Bọn họ không đáng, cậu cũng vậy. Còn tôi, tôi có đáng không?"

"Lục Thiều..."

Lục Thiều giữ vai Nhiễm Ninh ngăn cản nàng trốn tránh.

Cô thở dài một hơi, ánh mắt vẫn trong trẻo và chân thành như trước.

"Kể từ bây giờ tôi sẽ đi cùng cậu, được không?"

Nhiễm Ninh kinh ngạc, cảm giác như mình đang mơ, lặng lẽ nhìn cô, một vùng đất khô cằn từ lâu nay được tưới đầy nước, dần dần tràn đầy sức sống.

Lục Thiều đặt tay lên vai nàng, ánh mắt càng ngày càng sâu, suy nghĩ một lát, đột nhiên mỉm cười.

Cô tiến tới, cúi đầu hôn nàng.

Hơi thở run rẩy, ẩm ướt, nóng hổi và mạnh mẽ.

Tình yêu không thể kiểm soát ngày càng sâu sắc trong nụ hôn này.

Lục Thiều áp môi mình vào môi nàng, chóp mũi chạm vào nhau, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Hãy ở bên tôi."

"Tại sao? Cậu không chán ghét tôi à?"

"Không ghét."

Giọng điệu của Lục Thiều rất thành khẩn, mỗi chữ đều đánh vào trái tim Nhiễm Ninh.

"Bởi vì tôi yêu cậu."

...

Tôi đi về phía đám mây, đám mây vẫy tay với tôi. Tôi bước xuống biển, biển mỉm cười với tôi.

Đi trên dòng sông dài của thời gian, tôi không sợ chông gai hay mây đen. Chỉ có sự cô đơn khiến tôi không thể chịu nổi. Khi nghĩ đến em, bóng tối bị ánh sáng che lấp, cái gọi là vĩnh cửu chỉ là một khoảnh khắc.

Trên vùng đất cằn cỗi, hoa hồng đã mọc lên từ hạt giống.

Nhiễm Ninh, mùa hoa nở đã đến.

_______

Editor: Câu chuyện đã khép lại tại đây. Hy vọng mọi người thích.