Nhiễm Ninh phát hiện lòng bàn tay của bạn mình đều là mồ hôi.
Lúc này mới chín giờ, trên đường phần lớn quán ăn đều mở cửa, ngẫu nhiên chọn một quán, gọi hai tô mì thịt hầm cùng vài xâu cá viên chiên.
"Ông chủ, cho tôi một chai bia đi! Tôi muốn uống lạnh nha!"
Bình thường Nhiễm Ninh sẽ ngăn cô lại, trong bữa tiệc tối ở trường đại học, cô chỉ uống có nửa chai, mặt đỏ bừng bừng. Bởi vì bọn con trai không ngừng gây ồn ào, nhất quyết nói đây là loại ngon nhất, vất vả lắm mới mua được nên ép cô uống... Bị các bạn cùng lớp trêu chọc nên đành uống hai chai, lúc về liền nôn mửa, từ đó Nhiễm Ninh biết Bạch Lê tửu lượng không cao.
Bạch Lê: "Có muốn không?"
Nhiễm Ninh lắc đầu chặn cốc giấy: "Uống ít thôi."
"Ngày mai không đi làm cũng không sao chứ?"
Nói xong, Bạch Lê hít sâu một hơi, sau đó ôm đầu nói: "Đau đầu quá à~~"
"Cậu đau đầu, nên về nhà thôi... Mà nói cho tôi nghe đi. Khi không thấy Vạn Khang, cậu phàn nàn rằng hắn mỗi ngày đều bận tăng ca, bây giờ hắn có nhà, cậu lại tới đây uống rượu. Cậu sao thế?"
"Tôi..."
Vừa định nói thì ông chủ đã bưng hai tô mì thịt hầm lên bàn nên cô không nói nữa, khi ông chủ quay vào phòng bếp, cô cau mày, vẻ mặt rối rắm nhìn Nhiễm Ninh, liền hạ thấp giọng để đảm bảo rằng chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
"Cậu có biết anh ấy muốn làm gì với tôi không?"
"Làm gì?"
"Anh ấy muốn làm điều đó với tôi!"
Nhiễm Ninh vô tình đưa đũa vào miệng, còn chưa kịp cắn sợi mì, nghe được những lời này, nàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hiển nhiên có chút kỳ hoặc.
Trong hoàn cảnh bình thường, tình dục cũng không có gì lạ, chỉ cần yêu nhau, hai bên đều đồng thuận, sống chung là chuyện bình thường, huống chi Bạch Lê và Vạn Khang đều đã đính hôn.
Bạch Lê thở dài một hơi, lời đã nói ra, cũng không có gì giấu diếm, tựa lưng vào ghế giải bày.
"Tôi thừa nhận rằng tôi rất thích Vạn Khang, và chúng tôi sẽ kết hôn vào cuối năm nay, nhưng ... tôi thực sự chưa bao giờ ở cùng anh ấy."
Nhiễm Ninh nhai mì trong miệng, ngồi thẳng dậy, so với việc Bạch Lê tự than phiền về mẹ và bà của Vạn Khang thì chuyện này hiển nhiên khiến nàng ngạc nhiên hơn nhiều... và cũng không biết phải nói gì. Mặc dù bọn họ là bạn thân từ thời cấp ba, nhưng chưa bao giờ nàng quan tâm đến đời sống cá nhân của cô ấy. Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư, đừng nói là bạn tốt, thậm chí là chị em cùng mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều...
"Cậu nói gì đi?" Bạch Lê lẩm bẩm nói.
Nhiễm Ninh tay phải cầm đũa, tay trái đặt trên bàn chống cằm, đốt ngón trỏ áp vào xương quai xanh, giọng nói rất nhẹ.
"Có phải cậu chưa từng ngủ với hắn... đúng không ?"
"Chưa từng với bất cứ ai!"
Mặt Bạch Lê đỏ bừng, không biết do uống rượu hay đỏ mặt vì xấu hổ.
"Những năm qua, cũng có thảo luận chuyện này, nhưng... chỉ là nói thôi chứ chưa từng làm bao giờ. Cậu vẫn còn nhớ Trương Thành không?"
"Bạn trai của cậu thời đại học..."
Nhiễm Ninh ấn tượng nhất với anh ta, mặc dù học cùng lớp nhưng Trương Thành lại hơn bọn họ ba tuổi, suy nghĩ và hành vi đều rất chững chạc, đối xử với Bạch Lê như em bé, cưng chiều vô đối. Dù Bạch Lê càn quấy thế nào, anh ta chấp nhận hết thảy, đến một cái cau mày cũng không có.
Khi đó, không chỉ Nhiễm Ninh mà tất cả những người quen biết hai người đều cảm thấy sau này họ nhất định sẽ kết hôn.
Và sau đó...
Đột nhiên một ngày Bạch Lê đến gặp nàng và nói rằng cô và Trương Thành không còn quan hệ gì nữa, Nhiễm Ninh nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc cãi vã giữa cặp đôi trẻ, và thậm chí còn nói đùa... rằng lão Trương một hồi nữa sẽ sống chết mà gọi cho cô ấy.
Sau đó, Trương Thành đứng dưới ký túc xá suốt đêm, Bạch Lê ngủ trên giường cũng không thèm nhìn anh ta, Nhiễm Ninh lúc này mới ý thức được Bạch Lê không phải nói đùa, lời cô nói đều là sự thật, cô thật sự đã chia tay Trương Thành.
Sau nhiều năm nữa, khi nhắc lại những kỷ niệm thời thanh xuân, chúng ta sẽ thấy rằng... lý do khiến mình không hối hận đơn giản là vì tình cảm không đủ lớn.
"Cậu có biết tại sao tôi lại chia tay anh ấy không?"
"Sao vậy?"
"Anh ấy muốn ở với tôi nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã nói rất nghiêm túc, nhưng không biết tại sao, chỉ là anh ấy không tin, tôi từ chối nhưng anh ấy không chịu quan tâm và thuê một căn nhà ở ngoài trường. Lúc đó tôi sốc đến mức gần như tức giận nhưng anh ấy cũng không thèm xin lỗi, anh ấy nói là tôi kiêu căng và thuyết phục tôi rằng sống chung thật tuyệt vời biết bao. ..."
Bạch Lê cắn vào má và cau mày thật sâu.
"Lúc đó... tôi không nói được gì, tôi chỉ nhìn mặt anh ấy và nghĩ... đây có phải là người mình thích không? Sao anh ấy lại có khuôn mặt xấu xí như vậy? Tôi thấy ghê tởm cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi chỉ có một suy nghĩ là không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa".
Hóa ra là vậy...
Nhiễm Ninh thực sự không ngờ tới lý do này.
"Vậy... cậu quan tâm đến chuyện này à?"
"Không hẳn, tôi chỉ nghĩ đó là chuyện rất thiêng liêng, không nên xem nhẹ... Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải chờ đến đêm tân hôn... Tôi phải có trách nhiệm với bạn đời tương lai của mình. Cậu thấy tôi nghĩ có đúng không? Mà sao tôi cứ bị cuốn vào chuyện quái quỷ này?"
Bạch Lê vuốt tóc, giọng điệu có chút tự ti.
"Cứ coi tôi là người bảo thủ. Dù sao đi nữa, tôi không thể làm điều đó cho đến khi kết hôn."
"Vậy tại sao Vạn Khang lại chuẩn bị bồn tắm?"
"Anh ấy luôn muốn nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý."
Bạch Lê nhấp thêm một ngụm bia.
"Lần trước anh ấy cũng làm chuyện ngoài ý muốn như thế này, nói thật với cậu... Buổi tối tôi cũng không dám đến nhà này, chỉ vì sợ anh ấy sẽ làm. Nếu tôi không đồng ý... anh ấy không vui. Nhưng nếu đồng ý... bản thân lại thấy khó chịu. Cũng may hôm nay có cậu, nếu không... với tình huống vừa rồi thì làm sao tôi có thể đã rời."
Nhiễm Ninh: "Vậy sao cậu không cùng hắn nói chuyện? Dù sao cũng sắp kết hôn, loại chuyện này cũng không có gì gấp."
"Chúng tôi đã nói qua, nhưng vô dụng." Bạch Lê lắc đầu, "Cậu không hiểu đàn ông, không thể cùng bọn họ thảo luận."
"Vậy cậu định tiếp tục hành hạ chính mình?"
"Không phải là oán giận, Vạn Khang cũng không thật sự ép buộc... Nói thật, mỗi lần mẹ và bà nội anh ấy kiếm chuyện vô cớ, tôi thực ra rất khó chịu và suy sụp nên chỉ muốn chấm dứt. Nhưng... nghĩ đến Vạn Khang, tôi lại thấy mềm lòng, cảm thấy... anh ấy chiụ dựng vì tôi cũng không dễ dàng gì."
"...."
"Tôi biết cậu nhất định không hiểu, nhưng... đây là cuộc sống thực. Mọi thứ có vẻ tệ hơn một chút, nhưng vẫn ổn. Không hoàn hảo, cũng không sao cả. Tóm lại... tôi không sao. Đừng cầu mong tìm được người vì mình mà sẵn sàng lao vào biển lửa, trèo đèo lội suối. Nếu người ấy có thể chịu đựng mình thì nên thấy mừng lắm rồi ".
"Nhiễm Ninh, nếu tìm được người như vậy thì đừng bao giờ buông tay, bởi vì... sẽ không còn người khác nữa."
"Bạch Lê..."
"Haha... hình như tôi uống hơi nhiều rồi..."
...
Bạch Lê uống nhiều quá, lúc Nhiễm Ninh tiễn cô về, ba mẹ Bạch đều ở nhà, Bạch Lê ôm mẹ lẩm bẩm mấy câu say không nghe rõ, còn ba Bạch thì đi đun nước trà, Mặc dù hai người đều phàn nàn Bạch Lê uống rượu, nhưng ánh mắt và động tác của họ đều bộc lộ tình yêu dành cho cô con gái duy nhất của mình.
Trong bầu không khí gia đình thân thiện, Nhiễm Ninh từ chối lời đề nghị ở lại qua đêm của mẹ Bạch và nói lời tạm biệt.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình vẫn không thích hợp với khung cảnh như vậy, bầu không khí quá ấm áp sẽ khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Đó là sự ghen tị nhưng cũng là sự bất lực.
Trời rất tối, vầng trăng lưỡi liềm cô độc treo trên đỉnh mây, bao bọc những người trên mặt đất bằng ánh sáng lạnh lẽo.
Chuyến tàu điện ngầm lúc mười giờ... chỉ có loa phát thanh là sôi động, không cần phải chen chúc như ban ngày, mọi chỗ ngồi đều có thể dễ dàng tiếp cận.
Nhiễm Ninh khoanh tay, tìm ngẫu nhiên một chỗ và ngồi xuống, túi xách trên vai trượt xuống cánh tay, treo trên chiếc ghế màu trắng, có vẻ cũng mệt mỏi như chủ nhân của mình vậy...
Thỉnh thoảng có người lên tàu, nhưng đều ở rất xa, nhìn xung quanh... chỉ có vài bóng người, mí mắt Nhiễm Ninh run rẩy, lông mi dài đen rũ xuống.
Đây là 'sự sống động' mà nàng nên có... 'sự sống động' của một người qua đường.
Nhưng không biết tại sao...vào lúc này, nàng thực sự... rất nhớ Lục Thiều.
Bấm vào bức ảnh duy nhất hai người chụp cùng nhau trên điện thoại, khóe miệng nở một nụ cười đã lâu rồi mới thấy lại, dù thời gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa... mỗi khi nhìn thấy bức ảnh này và nhìn Lục Thiều trong bộ đồng phục học sinh, nàng luôn có cảm giác như đã nắm chặt trong tay... rồi lại buông lỏng.
Dường như mọi thứ đều là giả, chỉ có Lục Thiều là thật.
Nghĩ đến lời nói của Bạch Lê... Đừng bao giờ buông tay, bởi vì sẽ không còn một ai nữa.
Nhưng nàng đã buông tay rồi... phải làm sao đây?
/
Ngày hôm sau, Bạch Lê tỉnh dậy sau cơn say.
Cô vốn dĩ không uống được nhiều, uống một ấm trà đặc và chạy vào nhà vệ sinh vài lần, cô lập tức tỉnh táo, không có di chứng nôn nao nữa, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt hơi rõ nét hơn bình thường.
Đơn giản chỉ cần vẽ lông mày và thoa phấn là có thể che đi.
"Con đi đâu vậy? Có muốn ăn sáng không?" Mẹ Bạch nói to từ trong bếp.
"Tới trại trẻ mồ côi, con không muốn ăn."
...
Trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc.
Cô đã hứa sẽ làm tình nguyện vào thứ bảy này.
Vừa giải thích kiến thức vệ sinh cá nhân cho bọn trẻ, điện thoại của Bạch Lê reo lên, cô nhấc máy, lập tức cau mày - là Vạn Khang.
Vì vậy, cô yêu cầu mọi người giải lao trong khi cô đi bộ đến một nơi xa hơn để trả lời điện thoại.
Đi ra khỏi tòa nhà, qua một con đường trải nhựa rồi đi đến một khu đất hoang, đây là sân sau của trại trẻ mồ côi, không có gì, ngoại trừ một cây hòe cao chót vót.
Bạch Lê đi đến gốc cây, chưa kịp gọi lại, Vạn Khang đã gọi tới.
"Ý của em sao? Em chỉ muốn đợi cho đến khi kết hôn!"
"Chuyện này có sao đâu? Nếu anh thực sự yêu em, anh còn quan tâm tới mấy tháng này nữa sao?"
"Ừ! Đối với em việc này rất quan trọng!"
"Vạn Khang! Nói lý đi! Nếu em không thật lòng, em có thể bỏ qua những chuyện xấu của nhà anh sao? Anh có công việc, em cũng vậy! Anh cho rằng hôm qua em thật sự không thấy được sao? Anh có thể về sớm, nhưng thà ở nhà đợi còn hơn đi mua sắm với em! Nếu lần nào anh cũng trốn tránh như vậy thì em phải xem xét lại sự chân thành của anh đấy!!"
Hai người đang cãi nhau qua điện thoại, trong sân sau vắng tanh bốn phía âm thanh vang vọng.
Bạch Lê tức giận đến mức không muốn nói tiếp với Vạn Khang nữa mà cúp điện thoại, phải bình tĩnh trước đã.
"Bệnh thật!"
Hôm qua cô còn khen hắn trước mặt Nhiễm Ninh!
Cô tức giận định rời đi, quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy Thương Nam, trong tay cầm một tấm bảng gỗ, phía trên có sợi dây dài, không biết đã ở đó từ lúc nào...
Bạch Lê giật mình, trong đầu ong ong, cô đang tức giận, vẫn chưa kịp nguôi ngoai, cô mở lời, giọng điệu tự nhiên nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
"Tại sao cô ở đây?!"
Khuôn mặt Bạch Lê tròn trịa, má nhiều thịt hơn là xương xẩu, các đường nét rất đầy đặn, cho dù cô ấy cau mày thì lúm đồng tiền hai bên cũng đặc biệt rõ ràng, trông cô hơi giống mấy cô bé trong phim hoạt hình. Khi nhìn vào, cô trông không hề hung dữ mà ngược lại còn rất trẻ con.
Thương Nam có chiều cao tương đương với Bạch Lê, nhưng cô lại đi giày cao gót, cho nên bây giờ trông cao hơn Thương Nam.
"Tôi gắn biển báo..."
Bạch Lê nhìn tấm biển gỗ.
'Bảo vệ cây xanh là trách nhiệm của mọi người'
Thương Nam cầm sợi dây trong tay, không chớp mắt bước đến gần cây hòe, trước đó cô đã dùng thước đo rồi, nhưng để an toàn, cô cắt sợi dây dài hơn, nhưng thân cây lại to... Ở đầu bên này, cô không thể chạm đến đầu bên kia, qua khóe mắt, cô thoáng thấy đôi giày cao gót màu đen nền đỏ đứng cạnh mình.
"Ừm... cô có thể giúp tôi được không?"
"Có thể."
Bạch Lê nắm sợi dây thừng giúp cô ấy cố định lại một đầu, liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người này, sao lại bình tĩnh như vậy sao? Cô tự hỏi... cô ấy có nghe thấy hay không?
Sau đó cô nghĩ lại, dù có nghe thấy hay không thì cũng chỉ là vợ chồng sắp cưới cãi nhau, không phải giết người đốt phá, hơn nữa họ cũng không có bạn chung, cô ấy sẽ kể với ai? Cùng lắm là Lục Thiều.
Chờ chút...
Bạch Lê giật mình - Lục Thiều?
Thương Nam thắt nút.
Tự hỏi: Nhìn cái gì vậy?
...
Lúc ăn trưa ở căng tin, Thương Nam và Bạch Lê ngồi cùng một bàn.
Bạch Lê luôn nhìn chằm chằm vào Thương Nam, cô ấy nhìn không tệ, mặc dù đường nét trên khuôn mặt không quá sắc sảo, nhưng lại có khí chất, đặc biệt là khi cúi đầu như thế này, lông mày sạch sẽ và xinh đẹp, một vẻ đẹp tri thức.
Thương Nam sợ nhất bị nhìn chằm chằm, bắt đầu nổi da gà, nuốt đồ ăn vào miệng, ngẩng đầu nhìn.
Hai người nhìn nhau, nhưng Bạch Lê vẫn chưa có ý thức gì, nhếch khóe miệng mỉm cười với Thương Nam, ánh mắt rơi vào ly nước cà rốt bên cạnh.
"Cô vẫn có thể mua nhãn hiệu này à. Tôi tưởng nó đã bị ngừng sản xuất từ lâu."
Vậy...cô ấy đang nhìn nước ép cà rốt?
"Cô cũng thích nhãn hiệu này sao? Thế thì uống đi..."
"Vậy không hay..."
Thương Nam lắc đầu cười nói: "Không sao, tôi vẫn còn."
Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu ăn.
Người đối diện uống một hơi hết nửa chai và kêu lên hài lòng.
"Lạnh quá nhưng thật sảng khoái !"
Bạch Lê lấy ra một tờ giấy lau miệng, ánh mắt lại rơi vào Thương Nam, đột nhiên nghiêng người về phía trước.
"Nè..."
"Gì?"
"Cô kết hôn rồi phải không?"
"....Chưa."
"Vậy cô có người yêu không?"
"Không có..."
"Có muốn tôi giới thiệu không? Tôi biết rất nhiều anh chàng đẹp trai. Lần sau chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé?"
Thương Nam lễ phép mỉm cười: "Được."
Tuy rằng cô không biết rõ người này muốn làm gì, nhưng trực giác của Thương Nam nói cho cô biết, Bạch Lê khẳng định không muốn giới thiệu người khác cho cô, dưới tình huống bình thường... đang lúc bối rối thì không nên nói nhiều, chỉ cần nói thật là được.
/
Bên này, Nhiễm Ninh vừa mới nhận đồ ăn, còn chưa kịp mở túi ra, đã có cuộc gọi video của Bạch Lê.
"Này chị em của tôi ơi... có tình báo!"
Nhiễm Ninh đã quen với việc Bạch Lê luôn như thế.
"Sao vậy? Ai trong bộ phận của chúng ta lại có mối tình bí mật nữa à?"
Bạch Lê thấy nàng nói đùa không liên quan gì đến chuyện của mình thì không thèm trêu chọc nữa, chuyển sang nói chuyện thẳng thắn với Nhiễm Ninh, vì nếu tiếp tục vòng vo thế nào cũng bị nàng đá đi.
"Tôi là người hay nhiều chuyện sao? Mà khoan ăn đã. Nói cho cậu biết, vừa rồi tôi đã gặp Thương Nam."
Nhiễm Ninh dừng một chút, không hiểu cô muốn bày tỏ điều gì, sao đột nhiên lại nhắc tới Thương Nam? Sau khi xem lại video, người này hình như đang ở trong xe.
"Cậu ở đâu?"
"Chúng tôi vừa mới kết thúc buổi học ở cô nhi viện Hạnh Phúc." Bạch Lê nâng cằm, nhanh nhẹn nói: "Mới đây tôi đã hỏi rồi, Lục Thiều và Thương Nam không phải là tình nhân."
"Ah!"
Lời nói của Bạch Lê khiến Nhiễm Ninh sửng sốt trong giây lát.
"!! T-tại sao cậu lại hỏi điều này? Hỏi như thế nào?!"
"Còn hỏi thế nào? Trực tiếp hỏi... Cô có thích Lục Thiều không? Hai người là một đôi à?"
Nhiễm Ninh sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
"Cậu điên rồi!"
"Nói dối đó. Tôi không phải kẻ ngốc. Làm sao tôi có thể hỏi như vậy?"
Bạch Lê nheo mắt lại, cô chưa bao giờ nhìn thấy Nhiễm Ninh kích động như vậy? Bất quá chuyện này cũng không thành vấn đề, nếu nàng thật sự bình tĩnh, thì không cần suy nghĩ nữa. Với phản ứng mạnh mẽ như vậy, bồn chồn không yên... Chắc chắn phải có điều gì đó trong đầu...
"Tôi mới hỏi cô ấy đã kết hôn chưa, cô ấy nói chưa. Sau đó tôi hỏi cô ấy có người yêu chưa. Cô ấy cũng nói chưa. Nhưng tôi là ai? Sao tôi có thể để cô ấy lừa được? Tôi nghĩ... lỡ như cô ấy không nói sự thật thì sao? Tôi nói thêm rằng tôi biết rất nhiều anh chàng đẹp trai, và lần sau có thể đi ăn tối cùng nhau, cậu nghĩ cô ấy nói thế nào? "
"Nói gì?"
"Cô ấy nói được!" Bạch Lê lắc đầu kết luận: "Điều này chứng tỏ cô ấy không những không thích Lục Thiều, mà còn không thích phụ nữ. Tỷ tỷ yên tâm đi."
Nhiễm Ninh sắc mặt nhất thời vừa đỏ vừa trắng, may mắn là xuyên qua màn hình không nhìn rõ, nếu không sẽ bị Bạch Lê cười nhạo.
Nhưng nàng vẫn tỏ vẻ không quan tâm để che giấu đi suy nghĩ thật của mình.
"Tôi lo lắng cái gì? Liên quan gì tới tôi..."
Vịt chết cái miệng vẫn cứng...
Bạch Lê nhìn qua video và muốn ký vào đầu nàng.
"Đúng, đúng, không liên quan gì đến cậu... đó chính là điều tôi muốn nói, nhớ là cậu nợ tôi một bữa nhé."
"Đừng nói nữa...Tôi muốn ăn cơm."
Video lập tức bị cúp, Bạch Lê ngồi trên ghế lái cười ngặt nghẽo.
Trời ôi ! Thật không thể tin được ... Nhiễm Ninh đang xấu hổ.
Một người đi tới cổng, Bạch Lê nhanh chóng hạ cửa sổ xuống, mỉm cười rạng rỡ.
"Này, cô đi đâu vậy?
Thương Nam từ xa nhìn thấy Bạch Lê đang cười trong xe, đường nét của người này tròn trịa, không sắc sảo, ngay cả khi không cười cũng cảm thấy như đang cười chứ đừng nói là ngước lên nhìn cô với nụ cười ngốc nghếch như thế này. Thật dễ thương... nhìn thoáng qua là có thể biết rằng cô ấy là một cô gái rất bất cẩn và hơi ngốc.
Gật đầu chào: "Đi về đội."
Bạch Lê nghiêng người và mở cửa xe.
"Lên xe đi và tôi sẽ đưa cô đi."
Một giọng hát trầm và đầy lôi cuốn phát ra từ loa - "Ai đang gõ cửa sổ nhà tôi, ai đang chơi đàn..."
Thương Nam vô thức nhìn về phía chiếc xe, là một bài hát xưa.
"Cô thích Thái Cầm? Ngày nay không còn nhiều người nghe cô ấy."
"Hồi nhỏ tôi không thích, nhưng lớn lên lại thấy hay và êm tai. Càng nghe càng thích. Mà... cô cũng thích à?"
"Không hẳn, sở thích tôi không cố định... về cơ bản tôi nghe hết những bài hát xưa."
...
Xe chạy tới cổng Hoa Thanh Nhất Phi.
Thương Nam "Cám ơn."
Bạch Lê: "Này, sau này tôi mời cô đi ăn tối nhé."
Thương Nam: "Được."
Sau khi Bạch Lê lái xe đi, Thương Nam mới xoay người rời đi, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lục Thiều nửa người dựa vào đầu giường, vẻ mặt ác ý.
"Tôi đã nói với cậu... sao hôm nay cậu không mượn xe của tôi? Hoá ra có chuyện gì đó không ổn."
"Chuyện gì xảy ra?" Thương Nam không biết.
"Đừng giả vờ như không có chuyện gì..." Lục Thiều nhướng mày, "Tôi vừa nhìn thấy bên cửa sổ... Cậu đi xe của ai vậy?"
Thương Nam mở một chai nước ngọt trong tủ lạnh——
"Cậu thật là hay quên, vì sao không nhớ Bạch Lê?"
"Bạch Lê?!" Lục Thiều lập tức nhảy ra khỏi giường như bị chọc. "Sao cậu đi về bằng xe cô ấy?"
"Hôm nay cô ấy làm tình nguyện viên ở trại trẻ mồ côi. Lúc tôi về cô ấy cũng tình cờ rời đi nên đã tiễn tôi." Thương Nam nhấp một ngụm nước ngọt, "Bạn học cũ thế nào rồi?"
"Ý cậu là gì? Đừng nói cậu đã đắc tội với cô ấy nhé?"
Thương Nam không trả lời, chậm rãi nói.
"Hình như cô ấy muốn giới thiệu tôi với ai đó."
"Hả?"
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với Nhiễm Ninh, tình yêu nhất định phải trong sáng và kiên định mới có thể chạm vào nàng, sở dĩ không thể quên được Lục Thiều nhiều năm như vậy là vì năm đó sự yêu thích của Lục Thiều đối với nàng quá rõ ràng.