Ông chủ lấy ra một chiếc dù, đặt ở ngoài trời để che mưa, nhìn hai người còn chưa rời đi, lẩm bẩm xin lỗi.
"Không biết có phải vì thời tiết quá nóng hay không, gần đây ở Hoa Thanh trời cứ mưa bất chợt mà không hề báo trước. Hai người cứ ăn đi tôi lấy dù che là được."
Lục Thiều nhìn hai tô bún trên bàn, cô đã ăn xong, Nhiễm Ninh còn lại hơn một nửa, chắc chắn là nàng ăn không vô. Trong lòng nàng chất chứa bí mật lớn như vậy, ăn được nhiêu đó là tốt lắm rồi.
"Cậu ăn xong chưa?" Lục Thiều hỏi.
Nhiễm Ninh cảm thấy có lỗi, chủ quán này rất hào phóng, một phần ăn rất nhiều, nhìn bún và thịt còn lại trong bát, nàng không thể ăn hết, thực sự quá no rồi...
Sau khi suy nghĩ một lúc, lại cầm chiếc đũa lên.
"Tôi sẽ ăn thêm chút nữa."
"No rồi thì đừng ráng, nếu để nôn ra thì lại lãng phí".
Lục Thiều vừa nói vừa với lấy tô bún trước mặt Nhiễm Ninh, đổi nó bằng cái tô rỗng của mình.
Nhiễm Ninh sửng sốt một lát.
"Cậu đang làm gì thế?"
Lục Thiều cầm đũa lên, nhướng mày.
"Cậu no rồi nhưng tôi thì chưa."
Vừa dứt lời, cô bắt đầu ăn trước mặt Nhiễm Ninh, chỉ cần vài đũa là chén sạch số bún và thịt còn lại, cuối cùng bưng tô lên uống hai ngụp nước súp.
Hai má Nhiễm Ninh nóng bừng, trên chóp mũi xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, nàng đưa tay đẩy cô.
Nhiễm Ninh đứng dậy trước mặt cô, vừa định đi vòng qua bàn, lòng bàn tay nàng đột nhiên ấm áp.
Lục Thiều nắm lấy tay nàng.
"Sao cậu bỏ đi nhanh vậy?"
Môi Nhiễm Ninh mấp máy: "Mưa rồi."
Lục Thiều đứng dậy, vòng tay qua vai nàng, lớp vải lụa có cảm giác đặc biệt mịn màng.
Cô gái vốn có tư tưởng độc lập giờ đây trong trạng thái đờ đẫn
Bàn tay được Lục Thiều nắm chặt, những ngón tay của họ đan vào nhau.
"Xe đằng kia, chúng ta chạy qua đó đi, bây giờ trời cũng không mưa lớn lắm."
"Ừm."
Cứ như vậy... Nhiễm Ninh dưới sự che chở của Lục Thiều chạy trong mưa.
Vừa lên xe, bên ngoài đột nhiên mưa lớn hơn.
Nhiễm Ninh nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên nóc xe, quay đầu nhìn... thấy những hạt mưa rơi trên cửa kính, bắn tung tóe như những bông hoa nhỏ.
Trời mưa vào mùa hè không mang lại cảm giác lạnh lẽo...
Rất ngột ngạt và ẩm ướt.
Lòng bàn tay Nhiễm Ninh có chút nhớp nháp, khi nàng liếc nhìn Lục Thiều ngồi trên ghế lái, bả vai cô đã ướt đẫm bởi những giọt mưa.
Lục Thiều không nói cũng không cười, chỉ có thể nghe rõ được tiếng thở của cô.
Nhiễm Ninh mím môi, trong lòng có chút run rẩy, cho dù trước khi đến đây đều thông suốt, suy nghĩ đã rõ ràng đến đâu, nhưng nếu Lục Thiều im lặng... nàng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Nàng không biết...
Liệu Lục Thiều có ghét nàng không?
Tuy nhiên, vì người muốn nói là nàng nên dù mở đầu hay kết thúc cũng phải là nàng, lại nhéo ngón tay mình, khoé miệng đang mím chặc của Nhiễm Ninh hé ra một chút, kiềm nén sự run rẩy trong lồng ngực muốn nói rồi lại thôi. Sau một hồi thì nàng nói tiếp.
"Khi kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, ba tôi được ra tù sớm. Ông nói muốn đến Hoa Thanh để thăm tôi, nhưng ông bà tôi từ chối và nói không nên làm ảnh hưởng đến chuyện thi cử của tôi, nhưng tôi vẫn bí mật đã gặp riêng ông ấy."
Nói đến đây, Lục Thiều vốn vẫn im lặng bấy lâu nay bỗng nhiên không thể chịu nổi nữa.
"Vậy đây là lý do tại sao cậu chia tay với tôi?"
Nhiễm Ninh nghẹn ngào nức nở, giống như ăn phải nhân sen, rất đắng.
"Ba tôi đã ở tù bốn năm và không còn như xưa nữa. Khi có người gọi ông, ông sẽ đứng dậy và hét lên. Nếu có ai nhìn đến, ông sẽ vùi đầu vào cổ áo. Nếu chén dĩa không gọn gàng, ông ấy sẽ tự động sắp xếp. Sau bữa tối, ông ấy sẽ gom hết chén dĩa và đem vào bếp, kể cả tôi... ông ấy cũng rất cẩn thận. Tôi là một người viển vông, sau khi quan sát ba mình... tôi lại nghĩ về cậu. Lục Thiều... tôi thấy sợ, tôi thực sự không biết tại sao trên đời này lại có người tốt như cậu? Cậu có gia cảnh tốt, học giỏi và nhân cách tốt... Mỗi phút ở bên cậu tôi đều có cảm giác cậu có thể biến mất bất cứ lúc nào...."
Nhiễm Ninh chậm lại, hít thở để lấy bình tĩnh rồi nói tiếp.
"Lục Thiều, dù cậu có tin hay không, tôi thật sự đã tính toán tương lai của chúng ta rất cẩn thận. Tôi muốn sau này trở thành một bác sĩ có năng lực, muốn ở bên cạnh cậu thật tốt. Nhưng... lúc đó tôi đã rất sợ hãi. Sợ rằng cậu sẽ phát hiện ra tất cả những chuyện này, phát hiện ra rằng người con gái mà cậu thích, mỗi ngày đều tỏ ra kêu ngạo và thanh cao. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc thôi... tất cả đều là giả. Con người thật của cô ấy... không thể nhìn thấy được. Còn ba mẹ của cậu nữa... tôi càng không dám đối mặt với họ."
"Bây giờ thì sao?" Lục Thiều hạ cửa kính xe xuống, để mưa rơi vào mặt, "Bây giờ cậu đã ngộ ra điều gì? Cậu không sợ nữa sao?"
"Tôi sợ... nhưng bây giờ tôi đã có dũng khí và khả năng chiến đấu. Quan trọng hơn là tôi muốn đứng về phía cậu, không muốn cậu cảm thấy... chỉ có mình cậu đơn phương gánh chịu đau khổ trong suốt những năm qua. Tôi muốn nói với cậu, tôi biết tất cả những gì cậu đã làm cho tôi, việc cậu thích tôi hay ở bên tôi, tôi đều rất hạnh phúc.
Lục Thiều rút tay ra khỏi túi, đặt lên miệng, hít một hơi thật sâu, đột nhiên nghiêng người, cụp mày xuống, nhìn chằm chằm Nhiễm Ninh trong chốc lát...
"Câu hỏi cuối cùng, cậu phải nói sự thật."
Nhiễm Ninh gật đầu.
"Ngoài những điều này ra, cậu còn giấu tôi điều gì nữa không?"
"Không còn lại gì cả."
Nhiễm Ninh nói xong, nước mắt lại tuôn rơi, đây là điều duy nhất mà nàng che giấu, không chỉ hành hạ Lục Thiều mà còn hành hạ chính mình.
Nếu như trước đây Nhiễm Ninh khóc như vậy, Lục Thiều sẽ thầm mắng bản thân mình, ở bên một cô gái tốt như vậy làm sao cô nỡ để nàng khóc?
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy...khóc có lẽ không phải là điều xấu.
Chuyện này đã đè nén trong lòng nàng quá lâu, lâu đến nỗi mỗi khi nghĩ đến sẽ cảm thấy khó chịu, muốn chữa khỏi bệnh thì chỉ có cách để nàng mở lòng cho ánh nắng chiếu vào. Chắc chắn sẽ đau nhưng chỉ cần chịu đựng, khi cơn đau đi qua, sẽ được chữa lành
Lục Thiều nghiêng người, ôm lấy khuôn mặt Nhiễm Ninh, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu.
Chỉ sau vài nụ hôn, Lục Thiều còn chưa kịp mở miệng nói lời nào thì người trong lòng bắt đầu vùng vẫy, hai tay đặt ở giữa, đẩy cô ra từng chút một.
Lục Thiều không biết xảy ra chuyện gì, cô cũng không ôm người trong lòng nữa. Nhưng lúc này, chẳng phải nên bám chặc lấy cô, tựa vào vai mà khóc sao?
Đẩy ra là có ý gì?
Nhìn xuống, cô thấy hai mắt Nhiễm Ninh đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, so với hình ảnh nữ bác sĩ độc lập và có năng lực thì nàng... không nên trông quá yếu đuối dễ bị bắt nạt như vậy.
Lòng Lục Thiều tan chảy.
"Tôi đã nói xong rồi, còn cậu thì sao... bây giờ cậu đang nghĩ gì?"
"Cậu muốn tôi nghĩ gì?"
Nhiễm Ninh thanh âm không lớn, hiển nhiên do thiếu tự tin: "Làm sao tôi biết cậu nghĩ gì?"
Lục Thiều quay đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, cau mày nói: "Tôi có chút tức giận, cậu lại giấu tôi chuyện lớn như vậy suốt chín năm."
Nhiễm Ninh giải thích: "Tôi không giấu cậu, tôi chưa từng nói cho người khác biết."
Lục Thiều nhéo mũi nói: "Tôi là ai? Tôi là người khác sao? Có vẻ cậu không tin tưởng tôi lắm."
Bàn tay nặng nề của Lục Thiều véo mũi Nhiễm Ninh, nhưng trừ việc đẩy tay cô ra, Nhiễm Ninh không dám ngẩng đầu lên, rốt cuộc bản thân cũng không để ý tới.
"Tôi xin lỗi. Xin lỗi cậu. Cậu có thể ở bên tôi lần nữa được không?"
Lục Thiều trong mắt sửng sốt, sự nhiệt tình trong mắt càng ngày càng sâu.
Hai má Nhiễm Ninh nóng bừng nhìn cô, tai đỏ bừng đến tận cổ.
Nàng chưa bao giờ chủ động như thế này, ngại ngùng là điều bình thường.
Cho dù trước đây ở cùng nhau, nàng cũng chưa bao giờ nói đến từ "thích", tuy nàng không nói ra nhưng trong lòng Lục Thiều biết rằng trong trái tim nàng luôn có mình, không phải qua lời nói, mà là ở trong mắt nàng.
"Bây giờ cậu đang thổ lộ tình cảm của mình với tôi à?"
Nhiễm Ninh nghiêm túc gật đầu ba lần: "Ừ, cậu đồng ý chứ?"
Khóe môi Lục Thiều cong lên không giấu được, ngón tay chạm vào mặt Nhiễm Ninh, sự đụng chạm mềm mại này khiến cô cảm thấy mọi thứ đều đáng giá, bao gồm tất cả những giọt nước mắt đau khổ vì nàng, thậm chí cả sự tức giận ấm ức bao năm qua, tất cả đều đáng giá.
"Sau này đừng nói những lời này nữa, hãy để tôi làm."
Nhiễm Ninh chớp mắt: "Tại sao?"
"Bởi vì... tôi muốn tiến xa hơn nữa."
Lời nói vừa dứt, Nhiễm Ninh cũng không có phản ứng, cằm đã bị nâng lên, đôi môi ấm áp đặt lên môi nàng.
Lục Thiều một tay ôm lấy phía sau đầu nàng, tay kia đỡ vai, nửa người gần như đứng dậy...
Từng chút một, nếm lấy mùi vị của nàng.
Hương thơm đó, sự ngọt ngào đó...
Nhiễm Ninh buộc phải ngẩng đầu lên... đón nhận nụ hôn đột ngột, không chuẩn bị trước nhưng lại không thể cưỡng lại.
Mọi thứ xung quanh họ dường như dừng lại, chỉ có nụ hôn là mãi mãi.
Cả hai đều rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khi dừng lại, môi họ sưng đỏ.
Lục Thiều liếm khóe miệng, tựa hồ còn có điều muốn nói.
"Bây giờ bác sĩ Nhiễm đã lên tiếng, tôi có lý do gì để từ chối?"
Vừa bị lợi dụng, Nhiễm Ninh không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Lục Thiều. Còn Lục Thiều đã trải qua cảm giác hư ảo khi mất rồi tìm lại được.
Những ngày gặp lại nàng, cô luôn cảm thấy như vậy.
Lục Thiều nắm lấy tay Nhiễm Ninh, đặt lên mặt mình, hướng dẫn nàng chạm vào từng chỗ một.
Trán, lông mày, mắt, mũi, miệng, cằm... rồi đến ngực.
"Cậu có cảm nhận được nó không?"
Nhiễm Ninh mặt đỏ lên, nhìn về phía tay mình: "Cái gì?"
Lục Thiều: "Tim tôi đang đập."
Ồ....
Lục Thiều nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, nhịn không được, cúi người hôn nàng lần nữa.
Câu nói đơn giản này khiến Nhiễm Ninh bình tĩnh lại sau khi trằn trọc cả đêm.
Ông trời vẫn ưu ái và chưa bao giờ thực sự bỏ rơi nàng.
Cũng giống như Lục Thiều, cô ấy là điều ngạc nhiên nhất mà ông trời đã ban tặng cho nàng.
Đột nhiên mắt lại bắt đầu cảm thấy đau nhức.
"Sao cậu lại khóc nữa rồi?" Lục Thiều sờ lên thái dương nàng, nhéo dái tai nàng rồi dùng tay xoa xoa, "Cậu nói cậu thấy mình không đủ tốt với tôi, nhưng thực ra... tôi có thể cũng không xứng với cậu. Nếu không gặp tôi, có lẽ... cậu sẽ gặp một chàng trai, kết hôn rồi sinh con. Không chừng bây giờ cậu sẽ là mẹ của hai đứa con, phải không? Trong hai năm nữa... cậu sẽ có đứa con thứ ba. Và sau đó bạn sẽ cõng một đứa trên lưng. Cậu có sợ phải ôm hai đứa trên tay không...?"
Bầu không khí đang xúc động, lại đột nhiên bị lời nói vô nghĩa của Lục Thiều quấy rối, Nhiễm Ninh đang khóc, nhưng lại lập tức bật cười.
"Lại nửa rồi, cậu cũng giống như Bạch Lê, không thể nghiêm túc quá ba giây!"
Nàng giáng thêm một đòn nữa: "Lục Thiều, cậu bị bệnh à?"
Lục Thiều thấy nàng cười, cô không nói nữa, thắt dây an toàn cho nàng, lại nắm tay nàng.
"Chúng ta về nhà thôi."
...
Khoảng nửa tiếng sau, đã đến trước cửa tòa nhà.
Nhiễm Ninh tháo dây an toàn, nhìn về phía cửa nhà mình, tim chợt đập thình thịch, liếc nhìn người kế bên.
Nàng đang suy nghĩ trong đầu: Có nên để cậu ấy lên không, nhưng họ vừa mới ở bên nhau, bây giờ để cậu ấy lên có phải là hơi nhanh không?
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Nhiễm Ninh nhanh chóng nhéo ngón tay để ngừng suy nghĩ!
Điên rồi phải không? Mình đang nghĩ về trò chơi xếp hình sao*?
*Editor: E hèm! Câu này không biết có phải do đầu tui đen quá không, thật sự cũng không biết bên Trung từ "xếp hình" có cùng nghĩa với Việt Nam không nên dịch sát nghĩa lun. Thôi tui để nguyên văn cho mọi người tự cảm 想什么彩绘大拼图呢
Nhưng... Đội bay ở hơi xa, đi tới đi lui có phiền lắm không? Và nếu ở lại qua đêm, chẳng phải ngày mai cậu ấy phải rời đi sớm trước lúc bình minh sao?
Nhưng nếu không cho cậu ấy lên...
Trời vẫn mưa to và khuya lắm rồi...
Trong lúc nhất thời, nói gì cũng có vẻ sai, không nói cũng sai. Nhiễm Ninh lâm vào thế khó xử.
Lục Thiều liếc nhìn Nhiễm Ninh, không giấu được nụ cười trên môi...
Người này có thể viết tất cả mọi thứ trên khuôn mặt mình sao?
"Nhiễm Ninh..." Cô uể oải nói, giọng điệu kéo dài: "Đừng nghĩ đến việc mời tôi lên nhà, hôm nay tôi không được đâu."
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chỉ muốn lên lấy dù cho cậu, nhưng... có vẻ như cậu không cần nó."
Nói xong, nàng mở cửa và nói: "Tôi đi đây."
Vừa lúc nàng chuẩn bị rời đi, Lục Thiều liền ngăn lại
"Này này"
"Còn gì nữa?"
Lục Thiều nghiêm túc cầm vô lăng, tựa hồ đang giải thích với nàng: "Ngày mai tôi còn có nhiệm vụ, thời gian đến và đi gấp gáp, nếu tôi ở lại thì sáng mai phải chạy vắt giò lên cổ, tính ra nghỉ ngơi được có mấy tiếng. Nếu tôi không nghỉ ngơi đầy đủ, sẽ ảnh hưởng đến công việc. Thứ sáu... Thứ sáu tôi được nghỉ một ngày, sau đó tôi sẽ đón cậu từ bệnh viện, rồi chúng ta sẽ về nhà."
Nhiễm Ninh không có biểu tình gì nhiều, chỉ nói "Ồ", đèn trong xe mờ mịt, qua gương chiếu hậu cũng không nhìn ra được có đỏ mặt hay không.
Rồi nàng hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi."
"Được rồi, vậy cậu đến đón tôi rồi cũng về."
"Ừm."
Lục Thiều nhìn Nhiễm Ninh đi vào, ngồi trong xe một lúc, đột nhiên cười không kiểm soát được, cả lồng ngực bắt đầu run lên vì cười, đưa tay chạm vào mắt.
Cô đã bị ám ảnh bởi nắm cát này rất lâu rồi.
Ở bên kia, Nhiễm Ninh bấm vào lịch trên điện thoại và đếm ngày.
Tai chợt đỏ lên...
Tuy nhiên, vì đã trở lại với nhau nên họ nên quen dần với việc về nhà. Thứ sáu...vẫn còn ba ngày, thế là đủ rồi.