Nụ hôn của Nhiễm Ninh không có kỹ năng, không có quy tắc, giống như lần đầu tiên nếm được tình yêu, nàng cắn chặt môi Lục Thiều không chịu buông ra, Lục Thiều vốn ôm eo, đành phải tạm thời buông ra, nắm cằm, buộc nàng phải thả lỏng răng, sau đó đưa đầu lưỡi của cô vào, dẫn dắt nàng theo nhịp độ của chính mình.
Cô liếm nướu răng nàng, cạy hàm răng ra, khuấy động mọi thứ bên trong, cuối cùng quấn lấy lưỡi nàng cẩn thận nhấm nháp.
Sau khi được dẫn dắt, Nhiễm Ninh nắm bắt được và bắt chước động tác để quyến rũ cô.
Vừa hôn, nàng vừa luồn tay vào tóc cô, tóc vẫn mềm mại như trước.
Lục Thiều hoàn toàn mềm nhũn, toàn thân như bị điện giật, cô mở mắt nhìn nàng, hai mắt đỏ ngầu.
Nhiễm Ninh đang hôn liền bất mãn với sự rút lui đột ngột của người này, nàng ngay lập tức cắn cằm cô, hai hàng răng lập tức hiện rõ trên chiếc cằm trắng nõn mềm mại của cô.
Lục Thiều dở khóc dở cười, cúi đầu dùng tay chạm vào chóp mũi nàng, giọng nói đầy trìu mến.
"Sao lại thích cắn thế?"
Họ đang ở trước cửa phòng tắm, xung quanh... cả đèn phòng khách, phòng tắm và đèn hành lang dều bật sáng, Nhiễm Ninh vì ánh sáng mà lóa mắt. Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lục Thiều, lúc này cô mỉm cười, niềm đam mê mãnh liệt sắp nuốt chửng... Trong lòng Nhiễm Ninh run lên, nàng thở dốc vài lần.
Nàng không có ký ức về việc đã cắn cô.
Nàng sờ vào áo sơ mi của cô, muốn tiếp tục khám phá bên trong, nhưng Lục Thiều đột nhiên nắm lấy tay nàng.
"Chờ... chờ một chút!"
"Sao vậy?"
"...Tôi đi tắm trước."
Nhiễm Ninh sửng sốt, buông áo cô ra.
"Được rồi, cậu tắm trước đi."
Trở lại phòng ngủ, hai má Nhiễm Ninh nóng bừng, vừa rồi có chút không nên, sao có thể vội vàng như vậy?
Ngồi một lúc, nàng đứng dậy, mở tủ, lấy quần áo sạch từ trong ra, sau đó đi đến cửa phòng tắm, định gõ cửa, nhưng tay nàng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Tại sao bên trong lại không có âm thanh gì?
Nhìn kỹ qua tấm kính mờ, một nửa đường nét mơ hồ không hề chuyển động.
Nhiễm Ninh cảm thấy kỳ lạ nên nắm tay nắm đẩy cửa vào.
Vừa đẩy cửa ra, nàng đã nhìn thấy Lục Thiều đang ngồi trên bồn cầu, không tắm cũng không đi vệ sinh.
"Cậu đang làm gì thế?"
Vẻ mặt của Lục Thiều thay đổi, "Không... không có gì."
Sau lưng cô có một chiếc gương, Nhiễm Ninh liếc nhìn trong gương, thoáng thấy một đường băng gạc nhô ra từ sau gáy người này, nàng cau mày.
"Có chuyện gì xảy ra với lưng của cậu vậy?"
"Ah?"
Lục Thiều còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Ninh đứng ở cửa đã lao tới trước mặt cô, một tay đè lên vai, tay kia kéo cổ áo cô lên.
"Á!"
"La cái gì?"
Nhiễm Ninh nhìn vào trong thì thấy trên lưng Lục Thiều có một vết bầm tím, được quấn băng gạc nơi gần cổ áo.
Chẳng trách cậu ấy không cho phép mình vén áo lên, cậu ấy bị thương phải không?
"Bị làm sao?"
"Chuyện nhỏ, chỉ là va chạm nhẹ"
"Lục Thiều!"
Thấy Nhiễm Ninh tức giận, Lục Thiều thành thật thú nhận.
"Có một cậu bé trong đội của chúng tôi bị tuột tay trong lúc tập luyện. Tôi tình cờ đi sau cậu ấy nên đã giúp, sau đó bị ngã và trầy xước da một chút. Chuyện đó thực sự không phải là vấn đề gì to tát, và tôi cũng không cảm thấy đau...Là thật đó! Tôi thề với cậu!"
Vừa nói, cô vừa đưa tay kéo nàng.
Nhưng lại bị Nhiễm Ninh hất ra.
"Ơ!" Lục Thiều vội vàng thu tay lại.
Nhiễm Ninh vẻ mặt nghiêm nghị: "Ra ngoài."
Hai người đi vào phòng ngủ, Nhiễm Ninh cầm hộp thuốc chỉ lên giường.
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Nhiễm Ninh như có thể giết người, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái ý.
Lục Thiều ngoan ngoãn cởi áo rồi nằm xuống.
Tháo miếng băng gạt ra, tim nàng chợt thắt lại.
Máu và thịt mờ mịt, vết thương to bằng miệng cốc, máu vẫn rỉ ra.
Cái này mà gọi là trầy xước ngoài da sao? Điều này có ổn không?
Thấy phía sau hồi lâu không có động tĩnh, Lục Thiều đang định quay đầu lại, chợt cảm thấy lưng đau nhức, sự kích thích của hydrogen peroxide (nước oxi già, công thức hóa học H2O2) khiến cô gần như cắn môi, đau đến mức bắt đầu nói không mạch lạc...
"A! A! Nhẹ một chút! Đau quá! Da thịt của tôi sắp rụng mất rồi!"
Lúc cô hét lên, tay Nhiễm Ninh run lên, mắt đỏ bừng.
Đại khái là biết mình hét quá lớn, Lục Thiều quay đầu nhìn nàng, liền thấy người này hốc mắt đỏ bừng ươn ướt.
Lục Thiều nhất thời khó chịu, chỉ vết thương nhỏ này... kêu ca cái gì chứ?
"Tôi không còn cảm thấy đau nữa, cứ làm đi...không sao đâu."
Sau đó, cho dù có đau, Lục Thiều cũng chỉ cứng đờ bả vai, không nói một lời.
Sau khi vết thương được xử lý xong, Nhiễm Ninh đi vào phòng tắm, đổ một ít nước nóng lên khăn rồi mang theo quần áo sạch.
Lục Thiều nhìn chiếc khăn đang bốc hơi trong tay nàng, giật mình: "Cậu định làm gì vậy?"
Nhiễm Ninh sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Không phải muốn tắm sao? Tôi lau cho cậu."
"T-tôi có thể tự mình làm được!"
Nhiễm Ninh hoàn toàn không để ý tới người này, ngay sau đó cô đã bị khăn tắm phủ lên.
Lục Thiều nóng đến mức giật mình...
Nói cho cùng, không cần phải nóng đến thế... mát một chút cũng được mà.
Lau người xong, Lục Thiều rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, rất ngượng ngùng, Nhiễm Ninh nghiêng người sờ đầu cô, tâm tình rất tốt liền cầm khăn đi tắm.
Lục Thiều lỗ tai ong ong, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, mới dám đưa tay lấy quần áo đang treo đầu giường.
Chuyện chưa từng xảy ra... Người có da mặt dày đang đỏ mặt.
Thành thật mà nói, Lục Thiều thực sự không ngờ tới bước đi này, mặc dù họ từng hẹn hò, nhưng chín năm gián đoạn đã trôi qua. Thay vì nói bây giờ họ đã quay lại với nhau, thà nói rằng họ lại ở bên nhau và muốn từ từ bù đắp cho chín năm đã mất. Cô nghĩ mọi chuyện nên từ từ điều chỉnh, cô sợ Nhiễm Ninh đối với hành động quá vội vàng của mình sẽ không quen, cộng với việc đột nhiên có thêm một người nữa bên cạnh.
Đáng tiếc mọi việc không theo kế hoạch, vừa nhìn thấy nàng, cô liền mất đi lý trí.
Vốn dĩ hôm nay cô thực sự không thể đến, vì bị thương nên tạm thời nghỉ phép, cô chỉ muốn gặp nàng, nhưng ai biết được... sẽ vượt quá tầm tay.
Lục Thiều ngồi ở mép giường xoa mặt, chẳng lẽ là vì hoàng tửu mà choáng váng sao?
Nhưng bản thân cô cũng chưa uống một giọt rượu nào.
Bình thường Nhiễm Ninh tắm khoảng nửa tiếng, nhưng hôm nay lại lâu hơn mười phút, nhưng nàng đảm bảo rằng không phải cố ý!
Sau khi tắt nước và lau khô người, Nhiễm Ninh liếc nhìn thấy sữa dưỡng thể trên kệ, Nhiễm Ninh cầm lên, mở nắp rồi cúi đầu ngửi, mùi cam quýt thoang thoảng...
Lúc nàng đi ra, đèn phòng khách tối om, máy chiếu cũng tắt, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy đèn phòng ngủ còn sáng...
Nàng mang đôi dép thỏ, bước đi nhẹ nhàng đến mức không nghe thấy tiếng động, bước đến cửa nhìn vào trong.
Lục Thiều đang dựa vào giường, mặc một chiếc áo không tay màu trắng (Undershirt) và một chiếc quần đùi màu đen, cách phối màu đen trắng hoàn toàn phù hợp với cô.
Cô rất trắng, và cánh tay cũng có cơ bắp, dù không to... rất vừa phải, đôi chân của cô rất thon và thẳng, chỉ cần cử động một chút... có thể nhìn thấy những đường nét săn chắc ở hai bên.
Xa hơn nữa, ngực Lục Thiều hơi phồng lên, đầu Nhiễm Ninh vang lên một tiếng nổ.
Cậu ấy không mặc gì sao?
Lục Thiều cúi đầu, cau mày, lật qua số mới nhất của "The Lancet" trong tay, thấy người ở cửa vẫn đứng đó, cô vẫy tay với nàng.
"Lại đây, tôi sẽ sấy tóc cho cậu."
Tim Nhiễm Ninh chợt co thắt, lập tức đập nhanh hơn... Lục Thiều đứng dậy, nhìn rõ hơn.
" The Lancet " bị ném sang một bên, Lục Thiều kéo Nhiễm Ninh, đè nàng xuống giường...
Đây không phải là lúc 'bắt nạt' nàng.
Tiếng ồn của máy sấy tóc chói tai...
Lục Thiều hất tóc nàng: "Có nóng không?"
Nhiễm Ninh cắn môi: "Không nóng."
Sau khi sấy cho đến khi tóc gần khô, Lục Thiều hạ nhiệt độ xuống một độ, giơ tay còn lại lên... đặt lên vai Nhiễm Ninh, từ từ di chuyển lên trên... ấn gáy nàng...
"Tôi sẽ xoa bóp cho cậu. Nhìn này... chỗ này cứng quá."
Vừa nói, cô vừa rút máy sấy tóc ra, đưa tay ra sau gáy Nhiễm Ninh, xoa lên, xoa xuống, trái phải.
Nhiễm Ninh nhắm mắt lại, nắm chặt tay, không phải ấn mà là 'đốt'...
Chín năm rồi, người này vẫn trêu chọc thật giỏi... nhưng nàng không chịu nổi.
Đột nhiên, cánh tay của Lục Thiều bị kéo lại...
Một giây tiếp theo, Nhiễm Ninh xoay người lao tới, dùng răng cắn nát quai hàm của 'kẻ xấu'.
Không ngờ Lục Thiều lại cười toe toét.
Cô một tay xoa đầu nàng, tay kia kéo nàng dậy, dùng trán chạm vào mặt nàng.
"Cậu thật xấu tính... Cậu đưa áo không tay cho tôi nhưng lại mặc áo dài tay. Cậu muốn làm gì? Hả?"
Nhiễm Ninh nhìn vào mắt cô, dùng tay nắm lấy cổ áo Lục Thiều, kéo tới kéo lui vài lần, ánh mắt họ quấn lấy nhau...
Tình yêu tuổi trẻ...
Quay lại vào thời điểm này.
Nhiễm Ninh không kiềm chế được bản thân và muốn khóc... nhưng nàng nhớ cô rất nhiều.
Lục Thiều hiểu được suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Bản thân cũng không phải như vậy sao.
Cô lại hôn nàng, nhưng chỉ được một lúc, Nhiễm Ninh bảo cô dừng lại, nàng đỏ mặt đưa tay ra ngăn cản.
"Đừng cử động nhiều. Vết thương sẽ vỡ ra và chảy máu."
Đã định ngày hôm nay không thể làm gì được, hai người ôm nhau thêm một lát, Lục Thiều liền từ trên giường đứng dậy, thở dài.
Tấm lưng của người này sáng lên, khuôn mặt Nhiễm Ninh nóng bừng, nàng không dám nhìn cô nữa, chỉ hỏi.
"Cậu định làm gì?"
Lục Thiều cúi đầu vỗ bụng mấy cái: "Tôi đi kiếm cái gì ăn, buổi tối vội về, còn chưa ăn cơm, đói muốn chết."
Sắc mặt Nhiễm Ninh lại nóng lên...
Người này...
Đi vào phòng khách, Lục Thiều liếc nhìn lon bia trên bàn rồi quay đầu lại.
"Cậu vẫn uống bia à?"
Nhiễm Ninh không đồng ý, ngồi xuống tựa ghế sofa: "Thỉnh thoảng mệt mỏi mới uống, hôm nay tâm tình Bạch Lê không tốt nên tôi uống một chút với cô ấy."
Lục Thiều cầm lon bia lên, bên trong còn khoảng một nửa, cô không nghĩ nàng uống nhiều quá nên cũng không nói gì, đổi chủ đề hỏi.
"Bệnh viện có chuyện gì không?"
Nhiễm Ninh lập tức nghĩ tới người phụ nữ bị bạo hành gia đình, bình tĩnh lắc đầu: "Không có gì."
Lục Thiều lấy trong tủ lạnh ra một lon Coca, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, vừa ăn gà rán vừa uống Coca, cô lại hỏi: "Bệnh viện của cậu... có nhiều bác sĩ nam độc thân không? Họ nên là hàng chất lượng tốt, không phải loại vớ va vớ vẩn ha."
Cô nhét cả một chiếc đùi gà vào miệng, dùng răng gặm thật mạnh, khi lấy ra chỉ còn lại xương.
Nhiễm Ninh đã từng nhìn thấy kỹ năng này trước đây, Lục Thiều luôn thích ăn đùi gà kiểu này, cũng như cánh gà, lần nào cô cũng có thể loại bỏ xương một cách chính xác và không bao giờ để sót lại gì. Nàng muốn học theo cô, kỹ lưỡng thực hiện nhưng chỉ nhét được giữa chừng.
"Đúng vậy, sao cậu lại hỏi thế?"
Lục Thiều nhún vai, giơ lon Coca trong tay, nghiêm túc ném đi: "Không có gì, tôi chỉ muốn cậu tránh xa bọn họ thôi."
Nhiễm Ninh sửng sốt: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Ngây thơ giống như khi còn nhỏ, tất cả những gì cô nói đều tin, dù có hoang đường đến đâu, nàng vẫn luôn có biểu cảm này, ngay cả khi cho rằng đều đó thái quá, vẫn có thái độ không rõ ràng.
"Tôi chỉ đùa thôi mà!" Lục Thiều cười lau miệng, sau đó ngẩng đầu uống thêm một ngụm Coca. "Nhưng, đó cũng là sự thật."
"Có chuyện gì vậy?"
"Thương Nam thất tình."
"Hả?"
"Sao trông cậu lại thế này? Chia tay có gì lạ đâu?"
Nhiễm Ninh khoanh tay, cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có khoa trương, lúc này mới lắc đầu: "Không có gì lạ, chỉ là Thương Nam không có cảm giác giống người muốn yêu đương."
Lục Thiều hiểu Thương Nam có vẻ là người dễ nói chuyện, gần gũi với mọi người, kỳ thực chỉ có người thực sự hiểu rõ cô mới biết đây chỉ là chiêu trò, cho dù cô ấy có tán gẫu một cách sôi nổi thì sau đó cũng không để tâm. Cô ấy dường như không bận tâm đến bất cứ điều gì, dù có thể đạt được 100 điểm, nhưng cuối cùng cô ấy luôn dừng lại ở 60. Lục Thiều cảm thấy với tính cách như vậy sẽ rất khó tham gia vào một mối quan hệ, cho nên trước khi Thương Nam nói chia tay, cô gần như có cùng suy nghĩ với Nhiễm Ninh.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, Thương Nam hơn mình hai tuổi, năm nay đã ba mươi rồi, trải qua một chút rung động là chuyện bình thường. Hơn nữa... không thể chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ người ta chỉ không quan tâm đến người khác còn với người yêu thì khác chứ.
Vì vậy, không mất nhiều thời gian để tiêu hóa sự ngạc nhiên này.
"Thật khó để tâm sự về những chuyện như thế này, nhưng... tôi nghĩ gần đây cậu ấy đang khó chịu. Câu ấy nói muốn tìm hiểu, và tôi đã nghĩ... không biết đối tượng là ai. Tôi đã quan sát những người trong đội bay, trong số họ, những người cùng tuổi về cơ bản đã kết hôn, còn lại thì không phù hợp hoặc còn quá trẻ."
"Vậy nên cậu nghĩ đối tượng của cô ấy ở bệnh viện?"
Lục Thiều sờ chóp mũi cười nói: "Học y mất rất nhiều thời gian đúng không? Việc học bận rộn, làm sao có thời gian tìm bạn đời? Bây giờ chuyện mình làm, không đúng tuổi"
Từ này?
Nhiễm Ninh suy xét, rồi liếc nhìn: "Sao tôi lại cảm thấy lời nói của cậu có chút mỉa mai... Học y lâu là có ý gì? Đang nói ai già hả?"
Lục Thiều liều mạng đến mức không hề suy nghĩ mà buột miệng nói: "Tất nhiên là tôi không thích bọn họ! Nhưng dù sao cậu cũng là một đứa trẻ thiên tài!"
Lại nói nhảm nữa rồi.
Nhiễm Ninh cầm một miếng khoai tây chiên, cúi đầu cắn một miếng: "Tôi nhận ra sao bây giờ cậu lại lanh lợi như vậy?"
Trên bàn có nguyên một hộp khoai tây chiên, Lục Thiều không hề nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn chằm chằm khoai tây chiên trong tay Nhiễm Ninh, đột nhiên nghiêng người cắn đứt nửa miếng khoai tây chiên còn lại trong tay nàng. Cô tự nhiên nhai nó. Nâng cằm lên.
"Giờ cậu mới biết à à? Không nên thế... không phải cậu đã nếm nó trước đó sao?"
Không đứng đắn!
Nhiễm Ninh định đánh cô, nhưng Lục Thiều đã khom vai nhanh chóng tẩu thoát, vừa trốn vừa hét lên.
"Lưng tôi đau, lưng tôi đau quá!"
Bất kể là đau thật hay đau giả, Nhiễm Ninh cũng không muốn đánh cô thật, nàng bỏ tay xuống, không nói chuyện với cô nữa, quay lại chủ đề vừa rồi.
"Hẳn là có người độc thân, nhưng... Tôi phải hỏi chi tiết với Bạch Lê, cậu ấy hẳn là biết rõ hơn."
"Cậu ấy có đáng tin cậy không?"
Nhiễm Ninh trừng mắt nhìn cô.
Lục Thiều lập tức im lặng, lấy một cái đùi gà nhét vào miệng, lúc nhả ra chỉ còn lại một khúc xương.
"Được rồi! Cho dù chỉ là kết bạn, đi ăn cơm cũng không cần tìm bạn đồng hành, cậu và Bạch Lê cũng nên nói rõ ràng, đừng tìm người quá nhiệt tình phóng túng, sẽ hù dọa Thương Nam. Vượt qua nỗi đau thất tình xong lại mắc chứng sợ nam nhân thì cũng không nên."
Cô tuy nói nhiều nhưng cũng không quên ăn, như một cơn gió mạnh thổi qua mây, Lục Thiều đã quét sạch hết gà rán trên bàn, trước đó Nhiễm Ninh còn đang nghĩ những thứ này có thể sẽ lãng phí. Nhưng bây giờ nàng thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, có Lục Thiều ở đây, sẽ không còn dư thừa, người này vừa chung thủy vừa trung thành với đồ ăn.
Bụng của Lục Thiều phình ra, cô mím môi.
"No rồi!"
Nói xong cô đứng dậy đi tới nắm tay Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh vội vàng trốn ở phía sau: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lục Thiều: "Ngủ đi."
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô: "Đi rửa tay đi."
"!!!"
"Tất cả đều là dầu!"
...
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiều trở về đội.
Nhiễm Ninh và Bạch Lê hẹn nhau đi mua sắm.
Khi mua sắm mệt mỏi, họ nghỉ ngơi ở một quán tráng miệng gần đó.
Sữa đá đậu đỏ là món đặc trưng của cửa hàng này, hai người họ từ khi còn học đại học đã thường xuyên đến đây, coi như khách hàng quen, ông chủ biết họ và lần nào cũng giảm giá 20%.
Bạch Lê nhấp một ngụm trà sữa, chỉ ăn được mấy thìa liền cúi đầu cười lớn.
Nhiễm Ninh không cần nhìn cũng biết người này đang nghĩ gì.
Thực ra...
"Thế còn thế giới giữa hai người thì sao? Nó rất tuyệt phải không?"
"Tuyệt lắm, lưng Lục Thiều nứt ra rồi."
Bạch Lê giật mình, trừng mắt: "Không được, sao cậu thô bạo như vậy?"
Nhiễm Ninh nuốt đậu đỏ vào miệng, thành thật nói: "Không phải, lưng cậu ấy bị thương."
"Bị thương? Làm sao có thể bị thương?"
Nhiễm Ninh chống cánh tay, dùng mu bàn tay đỡ cằm: "Tôi không biết, cậu ấy không chịu giải thích rõ."
Bạch Lê nhìn ra sự lo lắng của Nhiễm Ninh, liền đưa tay vỗ lưng an ủi cô: "Có bác sĩ giỏi như cậu ở bên, cậu ấy sẽ không sao đâu."
Nói xong, cô đổi chủ đề, nói đùa: "Vậy hôm qua không làm gì à?"
Đôi mắt Nhiễm Ninh dừng lại, trước mắt nàng tại hiện lại vài khung hình, sau đó nàng đè nén chúng xuống không để lại dấu vết, gật đầu như không có chuyện gì xảy ra.