Mùa xuân rơi vào tầm khoảng tháng hai tháng ba, cỏ cây sông nước cùng một màu.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ Tết Nguyên Đán, trong khoảng thời gian này Lục Quốc Châu suy nghĩ rất nhiều, La Ngọc Thư cũng khuyên nhủ rất nhiều, ông cũng không phải là người không văn minh, nhưng sự việc lại đột ngột xảy ra, đúng như lời ông nói, vẫn cần một chút thời gian.
Sáng nay khi ngủ dậy, hai người đang ăn sáng, Lục Quốc Châu đột nhiên dừng đũa, bình tĩnh nói: "Em nói cô gái đó là bác sĩ ở bệnh viện em?"
La Ngọc Thư cũng sửng sốt, không ngờ ông lại chủ động hỏi, trong khoảng thời gian này mỗi lần nhắc đến, ông đều lắc đầu hoặc xua tay, sẽ nói là cơ thể không khỏe hoặc huyết áp tăng cao. Lúc đầu, La Ngọc Thư thực sự lo lắng cho sức khỏe của ông ấy, nhưng sau khi đo huyết áp và bắt mạch, bà thấy sức khỏe của ông rất tốt và không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, La Ngọc Thư cất máy đo huyết áp đi, đây không phải là cảm giác khó chịu về thể chất mà là khúc mắc trong lòng, bà pha cho ông một tách trà kim ngân để giải nhiệt.
Hôm nay thật kỳ lạ... Tại sao lại tự mình nhắc đến chuyện đó?
La Ngọc Thư suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đúng vậy, em đã nói mấy lần rồi, cô bé là bác sĩ hạt giống của khoa ung bướu."
Lục Quốc Châu chống khuỷu tay lên bàn ăn, cau mày như ngọn đồi, không nói nữa.
Giữa hai vợ chồng, một người nóng nảy, một người trầm tính, La Ngọc Thư là người ở vế trước.
Thấy Lục Quốc Châu như vậy liền sốt ruột, đặt chén đũa xuống, không ăn nữa: "Có chuyện gì thì cứ nói đi. Em không phải con giun trong bụng anh, anh lúc nào cũng cau mày, em có thể nói gì tiếp đây?"
Lục Quốc Châu cầm lấy bánh bao, cắn một miếng, thẳng thắn nói: "Gọi cô gái kia về nhà."
La Ngọc Thư: "Anh muốn làm gì?"
"Anh có thể làm gì đây?" Lục Quốc Châu thở dài, "Anh... Anh phải gặp cô ấy."
La Ngọc Thư nghe theo Lục Quốc Châu hỏi: "Sao lại muốn gặp?"
Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của bà, Lục Quốc Châu không vui, nuốt bánh bao vào miệng: "Em có biểu hiện gì vậy? Anh cũng không thể ăn thịt cô ta!"
La Ngọc Thư khịt mũi, trong lời nói có chút buồn cười: "Nếu thật sự như vậy, Lục Thiều nhất định sẽ quyết một trận sóng mái với anh."
"Đừng nhắc đến nó với anh. Con nhóc này thậm chí còn không gọi điện về nhà vào dịp Tết Nguyên đán. Tại sao em lại sinh ra một đứa con như vậy? Nếu biết trước... thà không có thì hơn!"
Lục Quốc Châu mũi nhăn lại, cực kỳ khó xử.
"Anh chỉ được cái cứng miệng, lúc đầu anh đâu có nói như vậy." La Ngọc Thư nói xong, trừng mắt không để ý đến Lục Quốc Châu, đẩy điện thoại đến trước mặt ông, "Tiểu hỗn đản này có lì xì cho chúng ta."
Lục Quốc Châu nói mình không quan tâm, nhưng ánh mắt rất thành thật, liếc nhìn điện thoại, chuyển khoản được thực hiện vào ngày đầu năm mới, cô còn hỏi.
"Ba vẫn còn giận à? Giúp con xin lỗi và thuyết phục ba nha."
La Ngọc Thư nói: "Trong khoảng thời gian này con bé vẫn liên lạc với em, luôn hỏi thăm xem anh còn sống không, còn tức giận không, sức khỏe thế nào? Đừng có trách con bé không gọi điện thoại cho anh. Hôm đó hai người... nói gì, anh còn nhớ không?"
Lục Quốc Châu lúc đó tức giận, lời nói ra do mất kiểm soát, ông đã sớm quên mất -- "Anh nói cái gì?"
La Ngọc Thư có vẻ vẫn nhớ điều đó.
"Anh nói: Dám đi! Ta nói cho con biết Lục Thiều! Hôm nay bước ra khỏi cửa này thì đừng bao giờ quay trở lại nữa!" La Ngọc Thư bắt chước giọng điệu của ông, nói xong liền đặt hai tay lên cánh tay ông "Nghe những lời này xong, con bé còn dám gọi cho anh à?"
"Không phải đó chỉ là nóng giận nhất thời sao? Anh chỉ là buộc miệng..."
"Nóng giận cũng phải kiềm chế, trong lòng em cũng đang có khúc mắc và khó chịu, nhưng trông em hành xử có giống anh không? Con bé ba mươi tuổi, không phải con nít." La Ngọc Thư thở dài, nghiêm túc nói: "Hiện tại sự việc đã như thế này. Mấy ngày nay em đã nói rõ ràng với anh rồi, em không phản đối việc anh muốn gặp Nhiễm Ninh, nhưng cũng đừng nghĩ đến việc ép chia tay. Anh cũng biết tính tình của con gái mình, nếu anh thật sự ép buộc. Em e rằng nó sẽ không còn muốn về ngôi nhà này nữa, anh nên suy nghĩ rõ ràng xem mình có muốn đứa con gái này hay không."
Lục Quốc Châu vẫn im lặng.
Một lúc sau, ông mới nói: "Anh đã nghe thấy em toàn khen cô gái này, anh cũng phải tận mắt nhìn thấy. Nếu cô ấy không phải là người tốt, cho dù Lục Thiều không quay về nhà, anh vẫn kiên quyết phản đối!"
"Nếu như con bé là một người kiệt xuất thì sao?" La Ngọc Thư tận dụng mọi cơ hội.
"..."
Lục Quốc Châu: "Phải gặp rồi mới nói tiếp được."
Trong lòng bà hiểu rõ chồng mình, ông ấy rất cứng cỏi, nhưng dễ mềm lòng. Nếu có thể nói ra điều này, có lẽ ông ấy đã đồng ý ít nhất một nửa, nửa còn lại...
Cứ thong thả thôi.
La Ngọc Thư cầm điện thoại nói: "Em đi gọi điện cho tiểu hỗn đản này."
Lục Quốc Châu trừng mắt: "Em gọi nó làm cái gì?!"
La Ngọc Thư quay lại nhìn ông: "Anh gọi cô gái này về nhà mà không nói cho Lục Thiều biết, nó sẽ bị dọa cho sợ hãi, lo lắng không biết hai người già chúng ta đã làm gì? Chỉ gặp mặt cô gái đó thôi, nên cứ quang minh chính đại, anh cũng không có ý xấu, cần gì sợ Lục Thiều biết."
"Phiền phức!" Lục Quốc Châu vung tay nói: "Gọi đi, gọi đi."
...
Trong đội.
Mao Phong đang ngồi trên ghế nghỉ cạnh sân tập, trên mũi đeo cặp kính gọng bạc, vẻ mặt u sầu nhìn về phía trước.
Lục Thiều kéo cổ áo, lau mồ hôi trên mặt, sau đó chống nạnh hai tay đi tới, theo tầm mắt của Mao Phong, sau đó lập tức quay người lại, trong mắt đầy đốm trắng.
"Cậu không chói mắt à."
Mao Phong chớp mắt, không nói gì, lắc đầu.
Anh chàng này mấy ngày nay không được bình thường, khi tập luyện xong cũng là lúc mọi người ăn uống nghỉ ngơi, cậu ta lại... lấy kính ở đâu ra, đeo lên mũi, ngồi đây cả buổi chiều, mông không động đậy.
Lục Thiều chống tay lên hông: "Cậu bị cận à? Hay chỉ đeo kính làm đẹp thôi?"
Mao Phong lại lắc đầu.
Lục Thiều sốt ruột: "Nếu lại lắc đầu, cậu có tin là tôi sẽ bắt cậu chống đẩy tại chỗ 200 cái không!"
Mao Phong thở dài: "Lục Thiều, xin đừng quấy rầy tôi, cô không hiểu."
Lục Thiều khó hiểu: "Không hiểu cái gì mới được?"
Mao Phong vuốt thẳng cổ áo, cài nút đến tận nút trên cùng, nhưng chiếc áo sơ mi có vẻ hơi nhỏ, có nếp gấp quanh cổ.
"Tôi dành quá nhiều thời gian ở một mình đến nỗi sự im lặng đã trở thành thói quen."
"..."
"Chúng ta càng bay xa mỗi ngày, chúng ta càng đến gần cái chết."
"..."
"Tuy rằng tương lai ẩn giấu trong sương mù, khiến người ta có vẻ rụt rè. Nhưng khi bước vào đó, sương mù sẽ tan đi."
Lục Thiều không nói nên lời, người này không phải có bệnh chứ?
Mao Phong đứng dậy: "Lục Thiều, tôi muốn quay lại huấn luyện. Tôi đi đây."
Lục Thiều: "...."
Cậu ta vừa rời đi, tiếng cười vang lên từ phòng thiết bị.
Thương Nam mỉm cười bước ra ngoài, khoanh tay dựa vào khung cửa.
"Cậu còn cười được." Lục Thiều cau mày, "Mau tìm thời cơ cùng cậu ta nói chuyện một chút, sắp điên rồi."
"Sao vậy? Ý tưởng 'Bay về Tây Thiên' khá hay đấy."
"Dù hay đến đâu, tôi cũng không thể chịu được việc phải mang theo ý tưởng đó mỗi ngày. Tôi gần như đã học được cách chấp nhận điều đó."
Lục Thiều ngạc nhiên khi nhìn thấy Thương Nam cười không nói gì, cũng không vội vàng.
"Không đúng. Bình thường cậu sẽ vội vàng tìm hiểu. Lần này sao vậy? Cậu không đối xử bình đẳng với mọi người à?"
Thương Nam chán ghét liếc cô một cái: "Cậu ngốc sao? Người ta đang theo đuổi con gái, tôi cần tìm hiểu cái gì?"
"Theo đuổi con gái, là ai?"
Thương Nam buông hai tay xuống, đút tay vào túi quần, hất cằm: "Bên kia..."
Lục Thiều quay đầu nhìn sang, đột nhiên nhận ra.
"Cậu nói... Tiểu Lâu của bộ phận kỹ thuật, hai người họ..."
Thương Nam chạm vào chiếc bật lửa trong túi quần.
"Tiểu Lâu gần đây đặc biệt bị ám ảnh bởi "Bay về Tây Thiên", và... có người nói rằng cô ấy thích đàn ông mặc áo sơ mi và đeo kính nhất."
"..."
Thương Nam vỗ vai Lục Thiều, như thể đã biết tất cả về cậu vậy.
Lục Thiều xua tay, nhướng mày: "Đi guốc trong bụng người khác như vậy thì có ích gì? Đến lượt cậu... lại bối rối."
Lần này đến lượt Thương Nam im lặng.
Lục Thiều đi tới, đụng vào vai cô, cười nham hiểm nói: "Hôm kia cậu mất thích cả đêm, cậu đi đâu vậy?"
"..."
"Lại uống rượu à? Đúng thật... hôm đó cậu có mùi rượu cùng mùi nước hoa... cũng khá nồng."
Thương Nam hiếm khi đỏ mặt, thật khó có cơ hội nhìn thấy.
Đã là người lớn ai có thể không nhìn ra.
Lục Thiều nhịn cười, liếc nhìn cô, nghiêm túc nói: "Muốn nghiêm túc thì nghiêm túc đi. Đừng cố tìm hiểu đâu là sự thật. Nếu không... cho dù Nhiễm Ninh có ngăn cản tôi cũng không quan tâm."
Thương Nam thở dài, vẻ mặt khó có thể nhận ra, vừa bối rối vừa xấu hổ... nhưng hình như cũng không phải, đó là biểu cảm đặc biệt thường ngày của cô, khiến người ta không khỏi bối rối.
Lục Thiều không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ nắm lấy một chút, người này vừa rồi đỏ mặt. Nếu không có ý gì, sao lại phản ứng như vậy. Cô quyết tâm cho Thương Nam một lời khuyên, nhưng lại quên mất mình còn rất nhiều việc phải làm ở đây, điện thoại di động trong túi bên hông rung lên, cô lấy ra, thấy là mẹ cô. Cô không hề coi trọng và cũng không hề biết rằng cuộc họp phụ huynh sắp diễn ra.
"Ồ... chẳng phải đó chỉ là những chuyện ở thế giới người lớn sao? Để tôi xem cậu đi tới đâu rồi. Nói cho tôi biết... đến mức độ nào rồi?"
Thương Nam trầm mặc, cuối cùng liếc nhìn một cái: "Nghe điện thoại đi."
Nói xong xua tay rời đi.
"Một tí cũng không cho tôi biết, đúng là đồ keo kiệt"
Lục Thiều lấy điện thoại di động ra áp vào tai kết nối.
"Chào mẹ."
La Ngọc Thư rất tức giận, đi thẳng vào vấn đề: "Ba con kêu đưa Nhiễm Ninh về nhà ăn tối."
"Cái gì? Ba muốn làm gì?!"
"Hỗn đản! Ba con có thể làm gì được!"
Lục Thiều lo lắng: "Mẹ, nếu ba mẹ có bất mãn gì với con thì cũng không liên quan gì đến Nhiễm Ninh. Cho dù không có nàng, con cũng sẽ như vậy."
"Nhóc con, trông mắt con ba mẹ là như vậy sao? Tại sao chúng ta phải khiến Nhiễm Ninh xấu hổ chứ? Hơn nữa... nếu chúng ta thực sự muốn làm vậy thì đã làm từ lâu rồi. Tại sao phải đợi đến bây giờ? Và con nghĩ rằng mình có thể ngăn chặn nó sao? Con có thể kè kè bên con bé cả ngày à?"
"Vậy..."
"Chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi, ba con nói muốn gặp con bé." La Ngọc Thư nói thêm: "Có gì quá đáng không?"
"Không vấn đề."
"Được rồi, đến lúc có thể mang người đến."
"Mẹ--"
"Chỉ vậy, cúp máy đây."
La Ngọc Thư cúp máy quá nhanh, Lục Thiều chỉ kịp kêu một nửa tiếng "Mẹ", nửa còn lại nuốt vào cổ họng, lắc đầu lẩm bẩm trong điện thoại.
"Nhiễm Ninh thích cá, nhớ mua một con nha."
...
Nhiễm Ninh đang bận thì Lục Thiều gọi tới.
Khi có thời gian nhìn vào điện thoại thì trời đã tối rồi.
Hôm nay nàng và Bạch Lê trực ca đêm.
Bạch Lê mang đồ ăn cho nàng, tình cờ nhìn thấy nàng đang cầm điện thoại nói "ăn" với nụ cười trên môi.
Không cần phải nói, ngoài Lục Thiều ra thì không có ai khác có thể khiến nàng cười như thế này.
Nhiễm Ninh bảo Bạch Lê đợi mình nói chuyện với Lục Thiều.
"Tôi đang bận, tôi chỉ thấy..."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, như thể đang làm nũng.
Lục Thiều dựa vào lan can, mặc đồng phục bóng chày, dù là trong đêm tối cũng rất bắt mắt.
Lục Thiều: "Đây không phải nhà của chúng ta, là nhà của ba mẹ tôi."
"...."
Đột nhiên không có tiếng động, Lục Thiều chờ đợi, thăm dò gọi tên nàng.
"Nhiễm Ninh, cậu có nghe không?"
Nhiễm Ninh áp điện thoại vào tai, chiếc bút nàng cầm tùy ý dùng móng tay cào lên phát ra tiếng kêu cót két, thận trọng hỏi: "Sao... sao bất ngờ..."
"Ba tôi nói muốn gặp cậu." Lục Thiều ôn nhu nói: "Cậu không phải thích ăn cá sao? Ba tôi nấu tam giác phong* rất ngon."
*三角峰 tên một loài cá, vì ít ăn cá nên không biết tên tiếng Việt.
Lúc đầu nàng khá lo lắng, nhưng không hiểu sao, khi giọng nói của Lục Thiều vang lên, đặc biệt là khi cô ấy nói rằng nàng thích cá, sự căng thẳng đột nhiên biến mất, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
"Cậu sẽ không... nói với Viện trưởng La, phải không?"
"Cái gì?"
"Tam giác phong."
Lục Thiều nhẹ nhàng mỉm cười, tiếng cười của cô dễ chịu thoải mái, giống như một loại thuốc chữa bách bệnh cho vạn vật.
Nhiễm Ninh nghĩ rằng đây là cách nàng được cô chữa lành từng bước một.
"Được, tôi sẽ đi."
"Ừm."
Cúp điện thoại, nàng quay đầu lại liền thấy Bạch Lê đang nhìn thẳng vào mình, nghĩ đến nội dung trong điện thoại, Nhiễm Ninh kéo tay áo cô.
"Sao lại đừ người ra vậy? Cậu đang nhìn gì thế?"
Bạch Lê chớp chớp mắt, cô không nghe được toàn bộ, nhưng cô cũng nghe được gì đó.
"Gặp ba mẹ? Ba của Lục Thiều đồng ý?"
Lục Thiều không nói rõ ràng, nhưng xét giọng điệu dịu dàng trong điện thoại của cô thì có lẽ là như vậy, Nhiễm Ninh gật đầu, sắc mặt có chút xấu hổ đỏ bừng.
"Ờ...tôi lại đau lòng nữa rồi..."
Bộ dáng của Bạch Lê thực sự khiến Nhiễm Ninh thích thú, nên nàng mỉm cười và chụp ảnh cô ấy.
"Muốn ăn mì gói không? Tôi đi lấy."
Nhiễm Ninh đứng dậy đi tới phòng chứa nước, Bạch Lê đi theo, nhân cơ hội lấy nước, nhìn chằm chằm dòng nước đang chảy róc rách nói: "Tôi đã nói Lục Thiều chính là Na Tra. Sau này phải đổi cách gọi thành Na Tra thật. Cậu ấy đáng giá quá mà, có thể thuyết phục được ba mẹ trong một thời gian ngắn như vậy..."
Thanh âm Bạch Lê có chút đáng thương: "Cậu không cần làm gì đã có thể gặp mặt ba mẹ... Hiện tại sắp ra mắt, mùa xuân vẫn còn ở nơi xa xôi sao?"
Sau khi lấy nước xong, Nhiễm Ninh đóng nắp mì lại, quay người nhìn Bạch Lê: "Cậu lại kích động bởi cái gì vậy?"
"Tôi..." Bạch Lê bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên thở dài như quả bóng xì hơi.
Nhiễm Ninh: "Lại là Thương Nam à?"
Bạch Lê: "Ngoài cô ấy còn có thể là ai nữa chứ?"
Nhiễm Ninh mím môi nói: "Cô ấy vẫn đang trốn tránh cậu à?"
"Hơn cả thế."
Đôi mắt của Bạch Lê kiên định nhưng mệt mỏi.
"Quên đi, kể hết với cậu cho rồi."
...
Sau Tết, Thương Nam lại bỏ trốn.
Không trả lời tin nhắn hay điện thoại của Bạch Lê, rõ ràng là cô ấy đang tránh mặt cô.
Trong lòng cô tức giận, chẳng phải đã nói chuyện với nhau cả đêm vào hôm giao thừa sao, nhưng... càng nói chuyện càng đi xa, kết quả này Bạch Lê tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Thế nên cô muốn bắt cô ấy lại, nhưng cô ấy ở trong đội, cô không vào được. Không có lịch trình, ai biết khi nào cô ấy sẽ ra, nếu cô đợi một ngày mà cô ấy không xuất hiện thì 'có vô ích không?'. Sau nhiều suy nghĩ, có một nơi cô ấy chắc chắn sẽ đến - Trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc.
Bạch Lê không sống cùng ba mẹ, lại có xe riêng nên muốn đi đâu cũng dễ dàng. Vì vậy, cô ở trong trại trẻ mồ côi hai tuần, và cuối cùng đã tóm được cô ấy vào ngày hôm kia.
Thương Nam tưởng rằng trời đã tối, những người đáng lẽ phải trở về đều đã trở về, ai ngờ rằng... người này vẫn còn ở đây.
Sau khi choáng váng hai giây, cô ấy quay người bỏ đi.
Bạch Lê từ phía sau gọi, Thương Nam không nghe, bước đi càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng đau đớn, theo sau là tiếng kêu thảm thiết của Bạch Lê.
"Em vấp té rồi nè."
Hai chân như bánh xe lửa của Thương Nam lập tức dừng lại, ngay sau đó chạy nhanh về phía Bạch Lê ngồi trên mặt đất.
"Em có ổn không?"
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi, cơ thể mềm nhũn ngã vào vòng tay cô.
Bạch Lê nhìn cô nước mắt như mưa.
"Sao lại chạy? Chân em bị té nên chấn thương rồi... Đầu gối chắc bị vỡ rồi."
Thương Nam cau mày nói: "Em lái xe khi uống rượu à?"
Có một cây gậy trong cổ họng Bạch Lê.
Đột nhiên, Thương Nam trở nên nghiêm túc: "Bên kia có cảnh sát giao thông đó, sao dám làm vậy?"
"Em..."
Thương Nam là ai, cô còn không hiểu được sao?
"Là em cố ý uống rượu như thế này!"
Bạch Lê hoàn toàn không vạch trần lương tâm cắn rứt của Tiêu Tòng Minh, ngược lại nhìn Thương Nam nháy mắt tinh nghịch.
"Trời lạnh quá, uống chút rượu cho ấm."
"Vui lắm sao?! Em có thể ở lại đây nếu muốn, tôi không quan tâm!"
Thương Nam hất tay cô ra, đứng dậy rời đi.
Cô ấy đã quyết tâm, Bạch Lê cũng vậy, lúc này không còn ai tàn nhẫn hơn cô ấy nữa.
Bạch Lê không gọi, nhưng cũng không đứng dậy, mặt đất rất lạnh, gió đêm khiến cô rùng mình, nhìn theo bóng lưng Thương Nam, mãi đến khi bước vào cửa sắt, cảm xúc bắt đầu dâng trào. Nước mắt của Bạch Lê rơi xuống, khác hẳn với những giọt nước mắt vừa rồi, lần này cô thực sự cảm thấy đau và thực sự đã khóc.
Ngay khi trái tim cô lạnh buốt, một bóng người lại đột nhiên bước ra từ cổng sắt, chạy nhanh hơn lúc cô rời đi.
Thương Nam chạy tới chỗ Bạch Lê chưa được mấy bước, thở hổn hển, vươn tay kéo cô.
"Đừng ngồi đây nữa."
Lúc này Bạch Lê tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ cô ấy, ngẩng đầu lên, mím môi, khóc vì vui sướng.
"Chị trở lại... Em tưởng chị không quan tâm đến em..."
Thương Nam mềm lòng, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chậm rãi bế cô lên khỏi mặt đất, đỡ cô lên xe.
Mùi trong xe rất trong lành và không hề có mùi rượu.
"Vết thương ở đâu? Em có muốn... băng bó không?"
Bạch Lê nhìn người này từ trong túi móc ra một hộp băng gạc, đột nhiên lại cảm động
"Chị vừa chạy về để lấy cái này?."
Thương Nam không nói gì, cũng không nghe Bạch Lê nói, cô ấy nhét băng cứu thương vào trong ngực cô, khởi động xe, lái một đoạn mới lên tiếng.
"Tôi sẽ đưa em về nhà."
Hai người không nói lời nào suốt dọc đường đến nhà Bạch Lê.
Chân của Bạch Lê bị thương rất nặng, khi kéo ống quần lên, thấy một mảng da lớn bị rách, cả khu vực được bao phủ bởi sỏi, nhìn thôi đã thấy rất đau.
Băng cứu thương không còn tác dụng nữa nên Thương Nam hỏi cô có Vân Nam Bạch Dược (thuốc cầm máu) không.
Bạch Lê chỉ vào hộp thuốc, bên trong có mọi thứ.
Thương Nam lấy Vân Nam Bạch Dược ra, bắt đầu rắc đều bột lên vết thương.
Bạch Lê thở ra.
Thương Nam: "Đau không?"
Bạch Lê: "Ừ."
Thương Nam rõ ràng bất lực nhưng vẫn cúi đầu xuống vết thương, thổi khí mát vào.
Bạch Lê cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng đó là tất cả.
Xử lý xong Thương Nam liền muốn rời đi.
Bạch Lê không muốn cô ấy đi, nhưng dường như không có lý do gì để ngăn cản, vì vậy cô lại làm ra một động tác kỳ lạ, khi cô ấy chuẩn bị đứng dậy, cô liền đột nhiên đưa tay ra kéo cô ấy lại.
Cần gì phải tìm lý do chứ? Không muốn cô ấy đi chẳng phải là lý do tốt nhất rồi sao?
"Chị có thể vui lòng đừng rời đi được không? Em sợ ở một mình."
Thương Nam: "...."
Bạch Lê: "Em thật sự rất sợ hãi, không tin thì chị đi xem camera giám sát đi. Vì ở một mình nên đêm nào em cũng phải bật đèn để ngủ."
Sợ cô không tin, Bạch Lê muốn bật camera cho cô ấy xem.
"Không cần, tôi tin em." Thương Nam ngồi ở mép giường, dựa lưng, "Em ngủ đi, tôi sẽ không rời đi."
Tại sao lại có một người dễ mềm lòng vì người khác như vậy?
Bạch Lê muốn biết nguyên nhân, nhưng Thương Nam không đưa cho cô, đành phải tự mình đi tìm.
Nhìn bóng lưng lo lắng, Bạch Lê có bộ dáng kỳ lạ đi vòng qua cô, nhân lúc Thương Nam không để ý đã nhào vào lòng cô, phía sau là một chiếc giường lớn 1,8 mét có đệm dày, cô ngã lên đó, không đau...nó mềm mại.
"Bạch Lê!"
"Thương Nam... Chị thật sự không có cảm giác gì sao? Không có cảm giác với em?"
Bạch Lê từ bỏ, những ngày này cô đã bị những suy nghĩ bậy bạ hành hạ đủ rồi, cho dù ngày mai chia tay, hôm nay cô cũng không quan tâm.
"Chị không nhớ em à?"
"..."
"Em nhớ chị..."
Bạch Lê nhịn không được cắn chặt môi Thương Nam. Cô thề... Đây là việc bạo nhất mình từng làm trong đời, chủ động giống như tự đưa mình đến trước cửa nhà người ta vậy.
Đột nhiên, thế giới quay cuồng.
Hai người đổi vị trí, Thương Nam đè lên Bạch Lê, tay ấn vào xương quai xanh của cô.
Mềm và trắng.
Ánh mắt Thương Nam trở nên thâm sâu, nhẹ nhàng, gợi cảm, sau vài lần xoa nắm, chuyển từ bị động sang chủ động.
Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị đi xuống, Bạch Lê bắt đầu run rẩy.
"Em sợ à?" Thương Nam xoa xoa vành tai cô, "Em sợ cái gì... Không phải em đã nói? Chúng ta đã ngủ với nhau rồi sao... đã ngủ rồi, em còn sợ cái gì?"
Giọng nói của Thương Nam giống như một con rắn độc, theo sát tai Bạch Lê, chui vào trái tim Bạch Lê, cắn vào lòng dũng cảm muốn mạo hiểm mọi thứ.
Khoảnh khắc tiếp theo, sức nặng trên xương quai xanh của Bạch Lê biến mất.
Thương Nam chống tay trên giường đứng dậy, vuốt mớ tóc rơi trên trán.
"Em đi ngủ đi, tôi ra phòng khách."
....
Bạch Lê cúi đầu, không dám nhìn Nhiễm Ninh.
Hạ thấp giọng nói: "Là vậy đó. Tôi không nhớ mình ngủ lúc nào. Khi tỉnh dậy thì cô ấy đã đi rồi."
Nhiễm Ninh nghe xong thấy tội cho Bạch Lê, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Dù sao... Bạch Lê đã lừa gạt người ta trước.
Bạch Lê: "Cậu cho rằng... Cô ấy sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa không?"
Nhiễm Ninh: "Không, Thương Nam không phải loại người như vậy."
"Tôi thường nghĩ, nếu tôi là người đầu tiên gặp Thương Nam, thì bây giờ cô ấy đã không như thế này, khi tôi nhìn cô ấy nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, cánh tay cô ấy ôm lấy đôi chân đang co lại, tôi... tôi thực sự... rất muốn nói với cô ấy rằng không phải tất cả phụ nữ đều là sứa, và tôi chắc chắn không phải một trong số đó!"
Nhiễm Ninh cảm thấy thương xót Bạch Lê, nhưng nàng cũng có thể hiểu Thương Nam, Diệp Dung đã làm tổn thương cô ấy quá sâu, để chữa lành vết thương đã là một quá trình khó khăn và lâu dài. Nếu là một nam một nữ còn khó, huống chi cả hai đều là phụ nữ trong tương lai còn phải đối mặt nhiều vấn đề...
"Bạch Lê..."
"Ừm?"
"Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Tôi không nghi ngờ sự chân thành của cậu, nhưng... come out thật sự rất khó khăn." Nhiễm Ninh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, "Đừng tưởng rằng tôi và Lục Thiều đi được đến bây giờ thì nghĩ vấn đề này rất đơn giản... Sở dĩ cậu ấy bạo dạn như vậy là vì ba mẹ cậu ấy từ nhỏ đã ít để ý đến, gia đình ít ở bên nhau và xa cách nhiều hơn, điều này đã dẫn đến việc cậu ấy mạnh mẽ như vậy. Về phần tôi... cậu cũng biết gia đình tôi, tôi không cần phải giải thích gì với ba, nhưng dù vậy, ông bà tôi vẫn còn đó, tôi và Lục Thiều... Vẫn không thể nói được. "
Bạch Lê biết Nhiễm Ninh làm vậy là vì lợi ích của mình, cô hít sâu một hơi, ánh mắt trong suốt, nói từng chữ: "Tôi nghiêm túc đấy, tôi không nói đùa, hơn nữa... Thương Nam có cảm tình đối với tôi, tôi chắc chắn."
...
...
Thứ sáu--
Lục Thiều tới đón Nhiễm Ninh, cô đã mua đồ rồi, bây giờ có thể đi tới đó.
Lúc lên lầu, Lục Thiều cứ nắm tay Nhiễm Ninh, mãi đến cửa vẫn không buông ra, trước khi mở cửa, cô đưa tay xoa đầu nàng, cười nói: "Chúng ta ăn cơm, sau này sẽ có nhiều cá hơn nữa."
Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, La Ngọc Thư đứng ở tiền sảnh, vẻ mặt ân cần nhìn hai người.
Có một bàn bày chén dĩa, dĩa ở giữa là tam giác phong.
Lục Thiều không để ý tới, dùng đũa gắp xương cá, sau khi gắp xong đưa chén cho Nhiễm Ninh.
Động thái này không thể rõ ràng hơn.
Nhiễm Ninh mặt đỏ bừng, muốn từ chối... Nhưng lúc này, từ chối còn kỳ lạ hơn là nhận, nàng nghiêng đầu... thấp giọng nói: "Tôi tự ăn được."
Lục Thiều giả vờ như không nghe thấy, không ngừng thêm canh và rau vào.
May mắn thay, La Ngọc Thư và Lục Quốc Châu không nói gì.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Lục Quốc Châu cũng không hơn gì La Ngọc Thư, ông không thích cười, lúc không nói chuyện trông rất nghiêm khắc, lúc nói chuyện thì rất nghiêm túc, bầu không khí khá căng thẳng.
May mắn thay, Nhiễm Ninh là một người trung thực, trả lời bất cứ điều gì được hỏi, tìm kiếm sự thật từ sự thật, không cường điệu hay khiêm tốn quá mức.
Sau vài lần trò chuyện, trong đầu Lục Quốc Châu đã có manh mối và hiểu tại sao La Ngọc Thư cứ khen ngợi nàng như vậy.
"Về hoàn cảnh của cháu, La lão bà... Viện trưởng La đã đại khái nói cho tôi biết, điều kiện của cháu rất tốt, vốn là cháu không cần phải lo lắng để tìm được người bạn đời tốt."
"Ba--"
Nhiễm Ninh lắc đầu nhìn Lục Thiều, bằng ánh mắt trấn an, sau đó nói: "Điều kiện của cháu rất bình thường, không bằng Lục Thiều."
"Nó có gì tốt? Vừa không vâng lời, tính tình thì tệ."
"Không ạ, kỳ thật tính tình Lục Thiều rất tốt, rất kiên nhẫn, chỉ là cậu ấy không biết cách biểu đạt mà thôi."
Có lẽ ánh mắt của ông quá nóng, Lục Quốc Châu ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thiều cúi đầu mỉm cười, lại tức giận trừng mắt.
Sau đó ông nói: "Gia đình cháu có thể đồng ý với điều này không?"
Câu nói này tuy sáo rỗng nhưng không thể tránh khỏi, Nhiễm Ninh im lặng, một lúc sau mới nói: "Có thể họ không đồng ý ngay, nhưng cháu tin chỉ cần mình sống tốt thì sớm muộn họ cũng sẽ đồng ý, bởi vì gia đình cháu rất yêu thương cháu."
Lục Quốc Châu: "Cháu có biết con đường này khó khăn thế nào không?"
Nhiễm Ninh: "Cháu biết."
Lục Quốc Châu: "Lỡ như sau này một trong hai người xảy ra chuyện gì thì sao?"
Nhiễm Ninh: "Cháu có bảo hiểm, người thụ hưởng là Lục Thiều."
Nói xong, Lục Thiều ở phía sau sửng sốt, hiển nhiên không biết chuyện này.
Nhiễm Ninh tiếp tục nói: "Cháu sẽ không thay đổi, cháu tin tưởng Lục Thiều cũng sẽ như vậy."
Lục Quốc Châu: "Ngay cả khi không thể kết hôn."
Nhiễm Ninh: "Chỉ là một tờ giấy thôi, quan trọng là lòng người."
Lục Quốc Châu: "Không thể có con cái."
Đột nhiên, mặt Nhiễm Ninh hơi đỏ lên.
"Không cần thiết, nếu Lục Thiều muốn, cháu nguyện ý sinh con. Bây giờ khoa học tiến bộ như vậy... cũng không khó."
Một khi đã quyết định, Lục Quốc Châu không có gì để hỏi.
Ông đưa tay lên miệng giả vờ ho.
"Vì đã lựa chọn ở bên nhau, từ nay về sau dù có khó khăn đến đâu, dù có ngã xuống... Cũng phải hoàn thành."
Hỏi thăm xong, hai người lại nói chuyện với La Ngọc Thư, khoảng chín giờ mới rời đi.
Vừa ra ngoài, Lục Thiều đã nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh.