Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 4



"Xin chào, ngài khỏe chứ, tôi họ Đồ, rất hân hạnh phục vụ ngài." Trước sau như một giọng nói lễ phép lại lạnh nhạt đáp trả điện thoại cho khách.
"Đông Nhan, là tớ! Cậu đang bề bộn sao? Cậu có thể --"
"Không thể." Đồ Đông Nhan không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
"A, cậu không cần phải như vậy a, tớ xin cậu, cầu xin cậu, buổi tối nấu xong liệu cậu. . . . . ." Điện thoại một chỗ khác, giọng nữ làm nũng thỉnh cầu.
Trợn trắng mắt, cô tức giận nói: "Tốt lắm, hãy bớt sàm ngôn đi. Cậu lại muốn muốn tớ giúp cậu chuyện gì?"
"Giúp tớ gửi tiền đến số tài khoản này." Giọng nữ vừa nghe thấy cô đáp ứng, lập tức mở miệng.
"Tiền?"
"Tớ không kịp đến chỗ cậu lúc 3 giờ 30', nhưng là trước 5 giờ nhất định có thể." Âm thanh nữ nhân làm nũng vang lên liên tục không ngừng cam đoan.
"5 giờ? Tiểu thư, ngân hàng đóng cửa lúc 3 giờ 30, không phải 5 giờ, cậu không biết sao?" Mỗi lần đều như vậy!
"Tớ biết rõ nha, cũng là bởi vì biết rõ, cho nên mới mời cậu hỗ trợ chứ sao. Được rồi, được rồi, tớ đang bận lắm, tớ trước 5 giờ sẽ đem tiền qua, số tiền là mười lăm vạn bảy ngàn tám trăm tệ. Vậy cứ như thế nha, bye!" Không đợi đầu bên kia điện thoại phản ứng gì, Đồ Xuân Tuyết liền nhanh chóng đem điện thoại cắt đứt, sau đó thở ra một ngụm thở mạnh.
Có tỷ muội làm trong ngân hàng thật tốt, chỉ cần một cuộc điện thoại có thể gửi tiền hoặc chuyển tiền, mà không cần phải đúng 3 giờ 30, thật sự là quá dễ dàng. Bất quá khuyết điểm duy nhất chính là, sau đó sẽ bị chửi thành đầu heo. Cô không tiếng động cười khan, trên mặt lộ ra biểu tình có thể làm khác sao.
Nói thật, cô cũng không muốn mỗi lần đều phiền toái Đông Nhan như vậy, nhưng công ty chỉ có một người, cô chuyện gì đều phải tự làm, tại thời gian làm việc khó tránh khỏi sẽ có chút ít chặt chẽ, đành phải có thể mời người trợ giúp thôi.
Kỳ thật không chỉ trong công tác ngân hàng, Đông Nhan cũng thường bị cô làm phiền, mà ngay cả làm việc ở xe hơi tiêu thụ Hạ Mỹ, cùng Thu Phong làm việc ở công ty ngoại thương, cũng thường thường bị cô chộp tới lao động miễn phí, đội cứu nạn thông minh và năng suất của cô. Thường xuyên nhất bị bắt tới cứu giúp là Hạ Mỹ thường nói cô là canh chừng các cô ấy rồi, bởi vì quan hệ công việc, mà đem con toàn bộ giao cho cô ấy chiếu cố, cho nên nói tới cũng nói lui, các cô ấy bốn người kỳ thật giống như là nước giúp cá, cá giúp nước đồng dạng, ai cũng như nhau thôi!
Chỉ là thời gian trôi qua thực vui vẻ, không nghĩ tới trong nháy mắt, các cô bốn người cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, năm bọn tiểu tử tất cả đều vào học tiểu học.
Năm?
Đúng nha, thật là năm.
Ngoại trừ Hạ Mỹ sinh đôi, nàng cùng Thu Phong, Đông Nhan tất cả đều sinh một đứa con trai, cho nên bọn họ bốn nữ nhân tổng cộng có năm đứa nhỏ, năm đứa tiểu quỷ này, đều có thiên phú dị bẩm.
Nguyên lai kế cô, Thu Phong cùng Đông Nhan chưa lập gia đình mang thai, hai tháng sau, Hạ Mỹ cũng có thai, sau đó cô ấy đột nhiên xuất ra một số khoản tiền lớn nhìn muốn nghẹn họng, nói là tiền chia tay, mà số tiền đó khoảng chừng năm trăm vạn hơn, còn cười đối với các cô nói cái này không cần phải lo lắng việc gì, sau liền cái gì cũng không chịu nói.
Số tiền cho đến nay vẫn còn một số, các nàng đều đoán, Hạ Mỹ có phải là vì các cô mà bán mình không. Nhưng mà ngoại trừ đau lòng, ảo não cùng tự trách ra, các cô lại cũng không nói gì, bởi vì năm trăm vạn tựa như ốc đảo trong sa mạc, cứu các cô lúc ấy đã gần như tuyệt vọng.
Thật sâu thở dài, Đồ Xuân Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, đem suy nghĩ từ quá khứ trong trí nhớ kéo về. Hết thảy đều đã trôi qua, bởi vì các cô bây giờ đều rất hạnh phúc. Tuy không giàu có, ngẫu nhiên sẽ gặp một ít ánh mắt khác thường, nhưng là các cô bây giờ có chỗ ở, có công việc, tỷ muội lẫn nhau quan tâm cùng chiếu cố, hơn nữa quan trọng nhất là, các cô còn có năm đứa con tri kỷ, thông minh lại xinh đẹp, cái này đã như là có toàn bộ thế giới, vậy là đủ rồi.
Vừa nghĩ tới năm tiểu tử kia, trên mặt của cô liền không tự chủ được nổi lên mỉm cười. Đưa điện thoại di động bỏ vào bao da, sau đó đi đến bồn rửa tay trước gương hơi chút sửa sang lại dung nhan, kéo chỉnh cổ áo, cô vừa đi ra nhà vệ sinh, xoa tay chuẩn bị đối mặt khiêu chiến kế tiếp.
Kỳ thật cô hôm nay hành trình là tới gian phòng cấp năm sao khách sạn lớn, chỉ là đến chỗ hai đại lý nhà máy tính khoản tiền thu hàng, sau đó lại đi một chuyến đến ngân hàng xử lý ngày mai đến kỳ phiếu khoản mà thôi, chính là, trong lúc cô thu tiền hàng thì không cẩn thận nghe thấy được một cái đại tin tức.
Nghe nói lực ảnh hưởng lớn nhất Pari tập đoàn LVMN xếp đặt tổng giám bí mật đến Đài Loan, hiện tại sẽ trong gian phòng này. Nghe nói mục đích của chuyến này là muốn đến tìm kiếm nhà thiết kế Đài Loan Tân Tú, chỉ cần có thể làm cho tập đoàn LVMN vừa ý, dù cho nhà thiết kế vốn chỉ bình thường hay là nhà thiết kế nổi danh, đều có thể bởi vì tập đoàn LVMN mà thay đổi cả đời, trở thành nhà thiết kế trang phục mới nổi danh trong tương lai. Bất quá, coi cũng không phải là bởi vì ngấp nghé có thể trở thành nhà thiết kế trong tập đoàn LVMN mới chạy tới nơi này .
Cô sở dĩ đến trong lúc này, là vì nghe nói tập đoàn LVMN xếp đặt tổng giám đến Đài Loan gặp nhiều vị cấp quan trọng, sẽ tại Đài Loan tổ chức một buổi tọa đàm, mà cô cũng muốn tham gia. Bất quá nghĩ thật là đơn giản a, muốn đến thật sự rất khó khăn.
Đại sư số một thế giới đích thân tới giảng bài, ở Đài Loan phàm là người cùng trong nghề ai mà chẳng muốn có một ghế, mà cô, thân là một người buôn bán nhỏ trên mạng tự nghĩ ra nhãn hiệu tiệm trang phục, làm sao có khả năng có được sự vinh hạnh?
Cho nên cô mới có thể chạy đến nơi đây để tìm hiểu tin tức, chờ mong có thể gặp được gặp kỳ tích.
Kỳ tích, kỳ tích, sớm biết như vậy cần dựa vào kỳ tích..., trước khi tới chỗ này thì nên đi bái phỏng xung quanh mới đúng, thật sự là thất sách. Đến gần quầy lễ tân, Đồ Xuân Tuyết hướng tiểu thư lễ tân lộ ra mỉm cười.
"Xin chào, cho tôi xin hỏi một chút Lãnh tiên sinh đến từ Paris ở phòng nào?" Nghe nói vị kia LVMN xếp đặt tổng giám họ Lãnh.
"Đến từ Paris Lãnh tiên sinh sao? Xin đợi một lát, tôi thay cô tra." Tiểu thư lễ tân hòa thiện nói.
Đồ Xuân Tuyết mỉm cười gật đầu, tâm tình vui sướng nghĩ dường như không có khó khăn như vậy thì tiểu thư lễ tân lại ngẩng đầu nói với cô: "Thật xin lỗi, cũng không có cô muốn tìm!"
"Không có?" Coi ngu ngơ, lập tức nhíu mày.
"Chính là tôi nghe nói ngài ấy là ở khách sạn này nha, cô có thể giúp tôi cẩn thận xem một lần không. Ừ. . . . . . Có lẽ ngài ấy không họ Lãnh, nhưng là tôi xác định ngài ấy là đến từ Paris."
"Thật xin lỗi, nếu như cô không thể xác định danh tính đối phương, tôi chỉ sợ không cách nào thay cô tìm được người muốn tìm." Nhân viên lễ tân áy náy cự tuyệt.
"Tôi biết rõ ngài ấy là đến từ Paris, hơn nữa gần đây cũng có nhiều danh nhân sĩ nổi tiếng tới chơi, sau đó. . . . . ." Cô dừng lại, đột nhiên hít sâu một hơi, "Được rồi, tôi nói thẳng, ngài ấy là tổng giám của tập đoàn LVMN, cho nên cô bây giờ biết tôi muốn tìm là ai, đúng hay không?" Cô chờ mong nhìn nhân viên phục vụ.
"Thật xin lỗi." Tiểu thư lễ tân mỉm cười lắc đầu.
Nàng nhịn không được nhăn đầu lông mày.
"Cô thật sự không biết tôi nói là người nào, vẫn không thể nói cho tôi biết về người này?" Nàng hồ nghi hỏi.
"Thật xin lỗi." Tiểu thư lễ tân biểu lộ như trước không thay đổi.
Nàng suy sụp hạ vai, thất vọng nói: "Cho nên đáp án là không biết?"
"Thật xin lỗi."
Đồ Xuân Xuân Tuyết lẳng lặng nhìn biểu lộ thủy chung như một của tiểu thư lễ tân trong chốc lát, rốt cục minh bạch, nếu muốn tìm tin tức từ tiểu thư lễ tân, thật sự chỉ có thể dựa vào kỳ tích.
Làm sao bây giờ?
Ngồi tại chỗ này chờ được ai?
Hay là lên lầu một đi gõ cửa từng phòng tìm người?
Chỉ sợ nếu làm như vậy..., cô còn không có tìm được người, cũng đã bị khách sạn ném ra ngoài. Cho nên chuyện bây giờ có thể làm, cũng chỉ có thể đứng tại chỗ này chờ người đó xuất hiện, nhưng là làm như vậy cũng không đúng nha, cô lại không biết tổng giám lớn lên là tròn hay dẹp, muốn như thế nào chờ đây?
Hơn nữa cô còn phải đem tiền hàng đưa đến ngân hàng cho Đông Nhan.
Thiệt là, nhiều chuyện cùng lúc là sao nha?
Nếu để cho Đông Nhan cùng Thu Phong biết rõ cô lại làm như vậy không hề có kế hoạch mà tính chuyện ngu xuẩn, khẳng định sẽ bị niệm đến thối đầu .
A, cô thật là một cái đầu heo a!
Ảo não gõ đầu của mình, sau đó quay đầu đối với tiểu thư lễ tân nhẹ gật đầu nói: "Thực xin lỗi, cám ơn cô." Nói xong cô liền ủ rũ xoay người, hướng cửa chính liền đi.
"Ngu ngốc, đầu heo, đứa ngốc! Ngu ngốc!" Cô bên cạnh cúi đầu tự mắng chửi mình, đối với mình là không tiến bộ cảm thấy tức giận .
"Phanh" một tiếng, cúi đầu đi đường cô đột nhiên đụng trúng "bức tường", còn không kịp phản ứng, cả người liền bị xung kích lực bắn ngược đánh ngã, cái mông chạm đất, đột nhiên xuất hiện đau đớn, đau đến làm cho cô hai mắt nhắm nghiền, lộ ra thống khổ.
Khách sạn đại sảnh vừa rộng lại lớn, làm sao có thể như vậy gặp xui xẻo, vận xui làm cho cô không cẩn thận đụng trúng người?
"Làm cái gì? Cô rốt cuộc có hay không đang nhìn đường hả?" Phẫn nộ tiếng gầm phút chốc trên đỉnh đầu cô nổ tung, làm cho cô không thể không mở ra hai mắt còn đang khóc, ngẩng đầu nhìn hướng đối phương.
"Thực xin lỗi!" Cô tranh thủ thời gian xin lỗi, bởi vì vừa rồi thật sự cô không có nhìn đường.
Chính là đối phương căn bản sẽ không để ý cô, mà là tất cả chú ý của hắn đặt ở người đeo kính râm phía trước,nam nhân vừa trầm lặng không nói.
"Thực xin lỗi, ngài không có sao chứ? Có hay không ở đâu bị đụng thương cảm thấy không thoải mái? Thật sự thật xin lỗi, đều là chúng ta bảo vệ khinh xuất mới khiến cho nữ nhân liều lĩnh này đụng vào ngài, xin ngài tha thứ. Đối với nữ nhân gây kinh hãi đến ngài, ngài muốn kiện sao? Nếu như phải cần lời nói, ngài chỉ cần nói một tiếng, hết thảy tôi đều sẽ vì ngài làm thỏa đáng ." Nam nhân kinh sợ liên thanh hỏi thăm, chỉ sợ đắc tội khách quý không dễ dàng mời đến .
Kiện sao?
Đồ Xuân Tuyết phút chốc mở lớn hai mắt, không tin mình chỉ là không cẩn thận đụng vào một người, lại làm cho hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Kiện sao?
Ý tứ của hắn là muốn tố cáo cô ra tòa sao?
Cô dùng sức lắc đầu, sau đó nhịn đau, tư thế có chút quái dị nhanh chóng từ trên sàn nhà bò lên.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Đồ Xuân Tuyết lập tức hướng bọn họ cúi người nói xin lỗi, còn nói liên tục ba lượt thực xin lỗi.
"Tôi không phải cố ý đụng vào các ngài, thật là không cẩn thận mới như vậy, các ngài đại nhân đại lượng, tha thứ tôi đây lần thứ nhất được không? Van cầu các ngài tha thứ tôi, không cần phải kiện tôi, mặc kệ ngài muốn tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý, van cầu các ngài." Cô chắp tay trước ngực cúi đầu, cảnh giác sợ hãi bọn họ thỉnh cầu.
"Cô bây giờ nói cái gì đều --"
"Làm cái gì cô đều nguyện ý?" Nam nhân mang kính mát đột nhiên mở miệng, cắt đứt tiếng gào thét, hai người phía sau hắn cũng sợ ngây người.
Đồ Xuân Tuyết kinh hỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó dụng lực gật đầu lại gật đầu.
"Đúng, tôi đều nguyện ý, chỉ cần ngài đừng kiện tôi, bất kể làm cái gì tôi đều nguyện ý." Cô luôn mãi cam đoan.
"Rất tốt, vậy cô đi theo tôi." Nam nhân mang kính mát đột nhiên tiến lên một bước, lúc cô còn không kịp phản ứng thì bỗng nhiên cầm tay của cô, nắm cô hướng thang máy khách sạn đi đến.
"Tiên sinh --" Cô ngu ngơ một chút, vội vàng giãy dụa, lại bị hắn cắt đứt.
Nam nhân mang kính quay người lại, nhìn cô một cái, "Cô không phải nói, làm cái gì cô đều nguyện ý sao?" Cầm lấy bàn tay cô không có chút nào ý tứ buông ra.
Cô ngẩn ngơ, chán nản buông tha cho giãy dụa, trong nội tâm không ngừng kêu rên. Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo mà, ô. . . . .
Thấy cô toàn thân căng cứng, vẻ mặt câu nệ lại sợ hãi ngồi ở trên ghế sa lon, một cử động cũng không dám, trộm nhìn hắn, tựa như đang hặp thảm họa, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trời ạ!
Cũng đã qua bảy năm, vì cái gì cô lại một chút cũng không thay đổi, vẫn có thể giống trong quá khứ hồn nhiên như vậy?
Cô bây giờ vẫn còn tóc xoăn như công chúa, cho tới bây giờ hắn còn nhớ rõ tay của hắn xuyên qua tóc dài mềm mại đầy xúc cảm của cô.
Cô ngũ quan cũng cùng hắn trong trí nhớ đồng dạng, cũng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng chính là làm cho người ta có loại như tắm gió xuân cảm giác thoải mái, dễ dàng làm cho người ta nghiện. Hắn còn nhớ rõ chính mình - như vừa hôn qua đôi môi mềm mại của cô.
Lãnh Quân Giương không khỏi nhìn vào đôi môi phấn nộn đỏ mọng, cảm giác dưới bụng trong nháy mắt tựa hồ căng thẳng lên. Nguyên lai cô đối với hắn lực ảnh hưởng một chút cũng không nhỏ, dù thay đổi qua thời gian, hắn vẫn rất muốn cô, khát vọng trình độ giống năm đó đồng dạng.
Bảy năm rồi, hắn thủy chung không có quên cô, quên người từng cùng hắn từng có tình một đêm.
Năm đó, hắn ở khắp nơi tìm không thấy được cô, lại bị bức bách rời khỏi, cũng không có bởi vậy mà hết hy vong tìm kiếm cô, về sau hắn lại lén lút trở lại nơi này ba lần, mục đích chỉ là vì tìm được cô. Đáng tiếc chính là, ngoại trừ không ngừng thất vọng, hắn thật là không tìm được. Có lẽ đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
Về sau hắn thử bắt đầu tự nói với mình, đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi, cô chỉ là tình nhân lý tưởng do hắn tưởng tượng mà thôi, thật sự không tồn tại. Chính là ngay cả như vậy, khi tập đoàn muốn phát triển ở Đài Loan, hắn vẫn không bỏ được tâm tư này mà không cho ai đi ngoại trừ hắn. Hiện tại hắn thật sự thật cao hứng, thật sự thật cao hứng chính mình khi chưa bao giờ tin tưởng cô chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trời ạ, hắn thật muốn đối toàn bộ thế giới lớn tiếng hò hét, hắn rốt cuộc tìm được cô!
Hắn rốt cuộc tìm được cô!
"Xin hỏi, ngài muốn tôi làm cái gì, mới nguyện ý tha thứ tôi vừa mới không cẩn thận đụng vào ngài?" Nhìn hắn trầm mặc làm cho Đồ Xuân Tuyết rốt cục nhịn không được nhút nhát e lệ mở miệng hỏi.
"Gả cho anh." Lãnh Quân Giương lời vừa ra khỏi miệng, chính mình lại càng hoảng sợ, nhưng cũng phát hiện mình cũng không bài xích cùng cô sống chung cả đời.
"Cái gì?" Cô ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn hắn, "Thực xin lỗi, ngài vừa mới nói cái gì? Tôi không có nghe rõ, có thể phiền toái ngài nói lại lần nữa?" Cô trừng mắt nhìn, lại lắc đầu, một lần nữa mở miệng hỏi.
"Gả cho anh." Hắn lại nói nữa, lần này giọng điệu so với vừa rồi lại kiên định hơn.
Đồ Xuân Tuyết khó có thể tin nhìn hắn, một bộ "Ngài điên rồi sao".
"Không có." Lãnh Quân Giương khoé miệng tự đắc nâng l, cảm thấy tâm tình chưa bao giờ giống hôm nay đồng dạng vui vẻ.
Cô ngơ ngác liếc hắn, "Cái gì?"
Không có gì?
"Anh cũng không có nổi điên." Nữ nhân này như thế nào ngay lập tức quên lời của mình đã nói?
Cô không biết mình đã đem trong nội tâm lời nói bật thốt lên ra, nhưng lại hoàn toàn không tin đầu óc của hắn không có vấn đề.
"Ngài không có nổi điên mới là lạ! Bằng không làm sao ngài có thể sẽ đối một nữ nhân lần đầu tiên gặp mặt lại xa lạ nói ra gả cho ngài đây? Nếu không phải ngài nổi điên, thì phải là tôi điên rồi, mới có thể nghe nhầm." Cô đột nhiên dừng lại, đột nhiên trợn to hai mắt, lộ ra một bộ khiếp sợ bối rối biểu lộ.
"Làm sao bây giờ? Sẽ không phải thật là tôi nổi điên đi?"
Lãnh Quân Giương ngẩn ngơ, chợt cười to lên tiếng, "Ông trời của tôi a, ha ha. . . . . ."
"Ngài, ngài cười cái gì?" Cô sắc mặt hoảng hốt kêu to. Cho dù cô mơ hồ, thần kinh lớn một tí, cũng nghe được là hắn đang cười nhạo mình.
"Làm sao em lại có thể đáng yêu như thế?" Hắn thu hồi tiếng cười, mỉm cười ôn nhu nói.
Nghe thấy hắn dùng ngữ điệu ôn nhu nói ra những lời này, Đồ Xuân Tuyết nguyên bản chỉ có nổi lên ửng đỏ sắc mặt tại trong nháy mắt bạo hồng.
"Ngài, ngài, ngài rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật sự điên rồi sao? Làm sao, làm sao một mực nói lung tung ?" Cô cà lăm hướng hắn trách mắng.
"Anh nói đều là lời nói thật." Hắn thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, khóe miệng khẽ nhếch lần nữa nói với cô: "Gả cho anh."
Cô dùng sức lắc đầu, hai tay không ngừng vung loạn lên.
"Vì cái gì?" Hắn đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, "Chẳng lẽ em đã kết hôn rồi?"
Nghĩ đến cái khả năng này, hắn không tự chủ được cau chặt lông mày, giận tái mặt chờ câu trả lời của cô.
Đồ Xuân Tuyết căn cứ vào trực giác, đầu tiên là dùng sức lắc đầu, lập tức lại đột nhiên dừng lại, hậu tri hậu giác nghĩ đến chính mình làm sao thành thật như vậy, chỉ cần gật đầu nói dạ, vấn đề này có thể dừng lại.
Cô thật là một cái đầu heo, đần a!
Vừa thấy cô lắc đầu, Lãnh Quân Giương lập tức lộ ra nụ cười thoả mãn.
"Chúng ta nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, anh nhìn không ra còn có cái vấn đề gì có thể ngăn cản ."
"Ai nói không có vấn đề, vấn đề rõ ràng cũng rất nhiều được không?" Cô nhanh chóng phản bác.
"À? Vậy em nói nghe một chút, có vấn đề gì?" Hai tay khoanh trước ngực, dù bận vẫn ung dung thoải mái hỏi.
"Chúng ta căn bản không biết đối phương, không thương đối phương, liền phương gia thế bối cảnh đều hoàn toàn không biết gì cả. . . . . . Những điều này đều vấn đề." Cô liên tiếp nói ra rất nhiều vấn đề, cuối cùng còn nói: "Tôi thậm chí đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy rõ ánh mắt của ngài!" Hắn làm sao một mực đeo kính râm.
Chẳng lẽ ánh mắt của hắn có lớn nhỏ vấn đề?
Thật là quái dị cực kỳ!
"Phải không? Anh lại nghĩ là những vấn đề này." Lãnh Quân Giương ở một bên lành lạnh nói.
"Ngài, ngài, thật là kẻ điên, tôi không thèm nghe ngài nói nữa, tôi muốn trở về." Cô bỗng dưng đứng lên, xoay người đi.
"Em không sợ anh kiện em sao?" Hắn đột nhiên nói ra.
Đồ Xuân Tuyết lập tức dừng bước lại.
Trời ạ, cô đã quên còn có chuyện này!
"Ngài rốt cuộc muốn như thế nào a?" Cô xoay người đối mặt hắn, tức giận kêu to, ôn nhu khuôn mặt bởi vì tức giận mà càng thêm hồng nhuận. Lãnh Quân Giương vô tội nhún vai.
"Anh cho rằng đã vừa mới nói rất rõ ràng, anh muốn em gả cho anh."
"Chuyện này tôi làm không được." Cô trừng mắt liếc hắn một cái.
"Anh nghĩ đến em vừa mới nói, chuyện gì em đều nguyện ý làm." Hắn móc móc lỗ tai, cố ý hỏi.
"Ngoại trừ chuyện gả cho ngài, chuyện khác tôi đều nguyện ý làm." Cô kiên định nói.
"Em xác định ngoài chuyện đó ra, chuyện khác em đều nguyện ý làm?" Lãnh Quân Giương không lưu tình chút nào nói móc.
"Tôi thề tuyệt đối sẽ không." Cô giơ lên thề.
"Nếu như có ?" Hắn tìm kiếm cam đoan.
"Nếu như có. . . . . ." Cô chậm rãi nhíu mày, hao tổn tâm trí suy tư về.
"Như thế nào?"
"Vậy ngài đi kiện tôi là được." Cô hít sâu một hơi.
Bất cứ giá nào nói.
Sau khi hắn nghe xong, chậm rãi lắc đầu.
"Không tốt, cái này không hiệu quả." Hai tay của hắn như cũ, dường như cảm thấy nhàm chán từ chối đề nghị của cô.
"Cái gì?" Cô khó nén tức giận trừng mắt hắn, đột nhiên có ý muốn xông tới hung hăng đá hắn một cái.
"Anh xem như vầy, nếu như em không làm được thì phải gả cho anh đi!" Hắn cười một tiếng.
"Cái gì?"
Cô không nghe lầm chứ?
Tại sao lại trở lại như cũ rồi?
"Làm gì mà kích động như vậy, hay là em sợ em sẽ nuốt lời?" Khóe miệng của hắn nhịn không được lại giương cao vài lần.
Rõ ràng đang cười, nhưng lời nói lại toan tính mười phần, làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy tức giận .
"Tôi sẽ không!" Đồ Xuân Tuyết tức giận tới mức giơ chân.
"Tốt lắm. Tới đây đi." Hắn thình lình mệnh lệnh.
"Làm gì?" Cô vẻ mặt đề phòng, hoài nghi nhìn của hắn, đứng ở tại chỗ cũng không nhúc nhích.
"Chuyện gì đều nguyện ý." Hắn nhướng cao lông mày, mười phần khiêu khích nhìn thấy cô.
Cô tự biết đuối lý, chỉ phải trừng mắt liếc hắn một cái, mới rầu rĩ hướng hắn đi tới.
"Ngài rốt cuộc muốn làm sao a?" Cô đứng cách hắn ước chừng một bước khoảng cách xa trừng mắt hắn, không kiên nhẫn hỏi.
Hắn tự tay nhẹ nhàng mơn trớn môi dưới của mình, sau đó nói: "Tới hôn anh."
Nghe vậy, cô khiếp sợ hai mắt trợn lên, không thể tin được bật thốt lên hỏi: "Ngài nói cái gì?"
"Không phải nói chuyện gì đều nguyện ý sao? Cũng là em muốn gả cho anh?" Hắn nhìn chằm chằm nhìn qua cô, phi thường cam tâm tình nguyện cô lựa chọn hắn.
Người này nhất định là ma quỷ!
Tiểu nhân hèn hạ!
Hắn lại thiết hạ bẫy cho nàng nhảy, thật là. . . . . . Đáng giận!
"Cho nên em đã quyết định thay đổi chủ ý muốn gả cho anh?" Thấy cô hơi nhếch môi, tức giận nhìn mình lom lom, hắn cười đến tương đương ý xấu.
"Không có!" Đồ Xuân Tuyết lập tức hướng hắn rống lớn nói.
Tên vô lại đáng giận!
"Vậy em còn đang chờ cái gì? Chờ anh ngủ sao? Nguyên lai

1 2 »