An Tử Nhiên vừa nhận được tin Khánh My về nước theo yêu cầu của mình thì vội soạn tin nhắn và gửi nó nhanh chóng đến cô
Dạo gần đây cả hai không gặp mặt nhau nên có nhiều chuyện xảy ra mà về cả hai không kể được cho nhau nghe. Vì vậy Khánh Vy vừa về nước thì An tự nhiên đã ngay lập tức gửi tin nhắn của mình đến cô hi vọng cả hai cũng có thể gặp gỡ nhau tại một quán cà phê nào đó để có thể tâm sự về mọi chuyện đã xảy ra
Khánh My nằm trên giường lấy chiếc gối tựa vào thành giường khuôn miệng nở một nụ cười vui vẻ ngón tay nhanh chóng ấn thật nhanh trên bàn phím rồi ấn nút gửi đi cùng với đó nét mặt vô cùng hạnh phúc
- Ừ tớ mới về, cậu có chuyện gì muốn kể cho tớ nghe hay sao thế?
Tin nhắn vừa được gửi đi thi An tự nhiên nhận được lại nở một nụ cười dễ thương, cô không nghĩ rằng cô bạn thân của mình vừa về lại on nhanh đến thế Mặc dù cô ấy là một người không có sức bền bỉ trong việc đi máy bay cộng thêm đó là suốt ngày mệt mỏi khi đi một quãng đường dài
Bội ấn thật nhanh trên bàn phím những tấm phím lạch cạch vang lên trong không gian phòng yên lặng. An Tử Nhiên nhẹ nhàng cười một nụ cười hạnh phúc đối với cô bạn thân của mình, cô hoan hỉ dặn dò Khánh My một vài câu sau đó liền hẹn cô ra một hẹn cô đi siêu thị để giải khuây
- Nào có, mà cậu cũng nên nghỉ ngơi một lúc để giữ gìn sức khỏe của mình. Cậu đó, Cậu hay mệt mỏi khi đi máy bay lắm mà hôm nay có phải cũng là như vậy không? Nào nào tiểu thư của tôi ơi mau nằm trên giường và đánh một giấc đi. Tối nay tớ rủ cậu đi shopping.... muốn mua gì thì tùy ý nha
Khánh My nhận được tin nhắn thì mỉm cười thêm một lần nữa, cô không ngờ rằng lâu lắm rồi mới gặp lại bạn thân của mình lại được cô nàng tặng cho một voucher đi chơi thỏa thích muốn gì được đấy
- Ừ được rồi, Khánh My đây nghe lời cậu hết. Tối nay chúng ta sẽ gặp mặt ở nhà cậu nha... tớ sẽ nhờ tài xế chở qua đấy rồi có gì hai chúng ta cùng nhau tâm sự trò chuyện
An Tử Nhiên nhận được tin nhắn thì vội thả icon mặt cười sau đó liền úp mặt điện thoại xuống trên chiếc bàn làm việc. Cô viết một tờ ghi chú gì đấy, khuôn mặt cô không còn vẻ tự nhiên vui vẻ như hồi ban nãy khi nhắn tin với Khánh My nữa thay vào đó là một khuôn mặt rất nhăn nhó cau mày
- Trời đất ơi nhiều công việc thế này một mình mình sao mà lo hết được.
- Càng lúc tôi càng thấy công việt nhiều lắm rồi đó nha
- Tôi chán thế giới này lắm rồi
...****************...
Lucas là một người tài năng tài giỏi và đồng thời anh cũng là một chủ tịch điều hành cả một hệ thống công ty ở khắp nước Mỹ. Anh còn liên kết với một số công ty và công việc ở Trung Quốc nhằm phát triển thêm về lĩnh vực cũng như sự nghiệp của anh. Việc bay qua giữa Mỹ và Trung Quốc không còn là một vấn đề mà có thể đếm trên đầu ngón tay nữa, một năm anh có thể đi 10 lần à không hơn mấy chục lần rồi đó chứ
Công việc của anh thì rất là quan trọng, một chiếc hợp đồng thấp nhất có thể lên đến giá mấy tỷ đồng. Lần này đi qua Trung Quốc không phải là công việc mà là vì ở nơi đấy đang có người con gái anh tầm thương Lâm Khánh My
Ôi trời, có lẽ là do anh để nhớ cô ấy rất nhiều nên những lời này có thể là anh đã viết hàng trăm hàng chục nghìn lần nhưng tình yêu của anh là rất lớn nó luôn dành cho cô nó chỉ hướng về phía cô Khánh My
- Chàng trai mù quáng trong tình yêu, ngài đừng thích thích cô ấy nữa
Giọng nói phát ra ở chiếc ghế hạng thương gia bên cạnh, người con gái có mái tóc vàng đậm chất nước Anh cùng với đó là ngoại hình nóng bỏng thu hút mọi ánh nhìn người đối diện. Cô ta đeo một chiếc mắt kính màu đen, đôi môi đã được bôi son đậm. Tuy vậy rất hợp với khí chất của cô ta
- Xin lỗi cô đây là...
Ambush đi cùng với Lucas thấy người phụ nữ này vô duyên vô cớ lại nói nhảm điều gì đó, anh cau mày không đợi Lucas lên tiếng mà hỏi
Người phụ nữ ý thức được bản thân vừa nãy đã làm gì, cô nhẹ nhàng vuốt tóc sang một bên tai để lộ chiếc tai nghe bluetooth màu trắng. Không nhanh không chậm mà tháo nó ra, đôi mắt hướng về phía giọng nói
- Chờ tôi một chút, có rắc rối xảy ra đó mà
- Xin lỗi, tôi nói to tiếng quá sao?
Ambush ngớ người vài giây, tính ra là trong không gian tĩnh lặng chỉ có 3 người ở hạng thương gia mà anh ta cứ nghĩ người phụ nữ kia đang nói đến bang chủ nhà mình. Mà cũng do bang chủ một phần nữa, ai bảo ngài ấy cứ đưa ánh mắt si tình thầm thương trộm nhớ người ta ra hướng cửa sổ mà ngắm nhìn chứ
Hại anh quê một kiếp rồi
- À không, không có gì... Tôi xin lỗi
Người phụ nữ kia thấy vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, cô ta đeo lại tai nghe của mình. Nhưng không phải là một cuộc nói chuyện bình thường như chúng ta đã nghĩ... cô ta bật ghi âm lên