Khánh My bị chỉ thẳng vào mặt thì có hơi khó chịu, cô chỉ tiến đến gần cô ta và tát cô ta một cái rõ đau. Mọi người nhìn vào đều ngạc nhiên vô cùng, nhất thời không biết bản thân nên làm gì
- Nè, mày đến làm gì hả? Tránh xa tao...
"Bốp"
Cú tát trời giáng vang lên, cô ta ngã nhào ra mặt đất với sự chứng kiến của tất cả mọi người. Bấy giờ, tất cả mọi người chứng kiến sự việc vừa rồi đều gợi lên một suy nghĩ duy nhất "Cô gái này là ai? Quyền lực đến cỡ nào mà dám đánh Goneness? "
- Mày...
Cô ta với khuôn mặt tức giận vô cùng cộng thêm với đôi mắt đỏ hoe như hằn lên tia lửa, ánh nhìn dường như muốn ăn tươi nuốt sông cô. Khánh My tỏ ra không quan tâm, cô cúi quỳ người xuống, nâng cằm cô ta đang nằm dưới đất lên. Bóp mạnh vào nó
Vốn dĩ Khánh My di chuyển và đến cú tát đó rất nhanh nhẹnh, khiến mọi người xung quanh cảm thấy nghẹt thở. Một cô gái mảnh mai, thoan gọn tưởng chừng như không thể làm được gì mà lại...
Goneness là người khá có quyền lực ở khu nghỉ dưỡng này, mọi người ở đây đa phần vì cô ta mà trở nên như thế này. Bị cô ta đèn ép, bắt nạt nên mới như vậy. Họ đành tương theo số phận chứ biết làm gì bây giờ?
Khánh My vẫn bóp cằm cô ta, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ đó. Ánh mắt của sự tức giận, điều đó Khánh My vốn dĩ không sợ. Cô lên giọng hỏi:
- Khu nghỉ dưỡng này là của cô sao?
Cô ta nghe câu hỏi này có chút bất ngờ nhưng lại thản nhiên nói một câu
- Đúng, là của... tôi
Khánh My chỉ mỉm cười một cách ghê rợn khiến không gian xung quanh gần như đóng băng trong vô vọng, không hiểu sao căn phòng sảnh chính này lại lạnh đến như thế
- Tiểu thư à, cho tôi hỏi cô là ai?
Một người khác lên tiếng hỏi, trong lòng anh ta run sợ trước tình thế như này. Bất giác nghẹt thở
- Các người không cần biết, nhưng đối với khách hàng mà có thái độ cư xử như thế này thì tôi cảm thấy không mấy hay ho đâu
Khánh My buông tay đứng dậy, cô lấy trong ví ra một chiếc thẻ CMND rồi đưa cho bàn tiếp tân. Nhìn vào cô gái lúc này bị bắt nạt bằng ánh mắt mềm dịu khiến tất cả mọi người lại một lần nữa bị đứng hình. Khánh My không quan tâm điều đó, cô nói:
- Đây là chứng minh thư của tôi. Tôi có đặt phòng từ tuần trước, hôm nay tôi đến lấy phòng
Cô gái có hơi bất ngờ với hành động của Khánh My, nhưng vội lấy nhanh bình tĩnh và nhận lấy chiếc thẻ. Nhanh chóng kiểm tra trên màn hình máy tính, thấy đúng tên khách hàng cần tìm cô nhấn chuột vào thư mục đó
" Khách Hàng đặc biệt, phòng tổng thống 1412"
Mở to đôi mắt ngạc nhiên nhưng không quên đi nhiệm vụ của mình, Levy chậm rãi lấy chiếc thẻ phòng và đưa cho cô gái đối diện kèm theo đó là chiếc thẻ CMND của cô gái đó
- Thư kí Hạ, phiền cô nhanh lên đó. Còn cô, lo mà giữ cái mạng của mình. Mọi người không có việc gì thì giải tán hết đi, cú tát của tôi rất là đau đó. Về việc nó mạnh như thế nào thì cứ nhìn con người đang nằm dưới sàn đi. Tôi nhắc lại, đây là khu nghỉ dưỡng và hy vọng mọi người sẽ làm công việc của mình. Đừng như một số thành phần nào đó
Nhận xong mọi thủ tục, Khánh My liền bước nhanh chân về phía trước và không quay đầu lại. Chuyện ở đây tạm thời cô sẽ giải quyết sau, nãy giờ trên máy bay và đáp xuống đây thì rất là mệt. E là nếu không nghỉ ngơi thì chắc cô sẽ chết mất. Mọi người không có phận sự gì thì cũng đi làm công việc của mình, họ không muốn bị giống Goneness đâu
- Icy, phiền cậu và Kate mang hành lí và dẫn đường cho cô gái này nhé?
Khánh My đi khuất tầm mắt với sự bối rồi của thư kí Hạ. Levy đã nhìn thấy được điều đó nhờ đôi mắt nhạy bén của mình, cô liền tặc lưỡi mà nói một câu.
- Tôi... không...
Thư kí Hạ nghe xong thì có chút bất ngờ, cô cảm thấy hơi ngại. Nhất thời ấp úng
- Không sao đâu, đó là trách nhiệm mà bọn tôi nên làm. Kate sẽ phụ trách giúp cô vác hành lí, còn Icy sẽ phụ trách đưa cô lên phòng
Levy mỉm cười tự tin nói, dù gì thì đây cũng là công việc mà cô yêu thích và được giao cho. Vậy nên phải làm đúng với trách nhiệm của mình, há miệng chờ sung là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra
- Vậy à? Vậy phiền cả hai người nhé?
Thư kí Hạ cười trừ, cô cảm ơn rồi bắt đầu đi về hướng mà Khánh My đã đi qua
- Quý khách đưa hành lí cho tôi nhé?
- Quý khách phòng của cô là phòng 1403, gần phòng của quý khách hồi nãy. Để tôi đưa cô đi
- vâng
Cả ba bóng người đều rời đi ngay sau đó, bây giờ chỉ còn hai cô gái ở đại sảnh. Levy nhìn Goneness nằm dưới sàn với ánh mắt không biết nên làm gì. Suy nghĩ một lút lâu, cô quyết định bước đến chỗ Goneness
- Cô không sao chứ? Có cần tôi đỡ cô đứng dậy không?
Truyện chỉ mang tính chất vui vẻ và hạnh phúc, không cổ xuyến cho bất kì hành động tiêu cực nào hay đi ngược lại với thuần phong mĩ tục của Việt Nam
Truyện không phải là của KikuTakehi mà là của tác giả, KikuTakehi chỉ muốn mang lại một cốt truyện khác cho các bạn độc giả mà thôi. Nếu các bạn không muốn đọc thì xin hãy đừng đọc. KikuTakehi xin ghi nhận những lời góp ý từ bạn đọc ( độc giả) xin đừng chửi bới hay có bất kì hành vi xấu nào làm ảnh hưởng đến tác giả