Tuệ Phong thở dài bước ra sau núi, đi nửa chừng thì bắt gặp Lý Mộc Hiên đang vội vã ôm hộp thuốc chạy đi
"Này tam sư đệ, đi đâu đấy?" - Tuệ Phong í ới gọi
Mộc Hiên nhíu mày quay đầu nhìn y
"Không phải chuyện của huynh"
Nói xong liền chạy đi mất, Tuệ Phong nhìn sắc mặt Mộc Hiên đoán là chuyện không tốt thế là cũng chạy theo, dù gì y cũng đang rãnh hóng hớt chút cũng được
Tại Ma Cung
Lang Nhất Hàn một bộ dạng nghiêm túc cầm bút lông trên tay ngồi bên thư án...nhớ người
Thật muốn gặp Phong ca a, lại nhìn đến chồng giấy trước mặt Lang Nhất Hàn không nhịn được bực bội, cái tên Bạch Âm đáng chết nhờ chút việc cũng không xong, chỉ cần ngồi phê duyệt một chút thôi mà, dễ muốn chết
Bạch Âm: Hừ, dễ thì ngươi tự làm đi, nhờ ta làm gì
Cố Dạ Thiên từ bên ngoài bước vô thấy Tôn thượng nhà mình đang ngẩn người liền đưa tay ho nhẹ một cái
Lang Nhất Hàn ngước lên nhìn thuộc hạ, giọng điệu cực kỳ bực bội
"Chuyện gì? Không thấy ta đang làm việc sao?"
Cố Dạ Thiên khẽ liếc mắt lên bàn âm thầm khinh bỉ Ma Tôn nhà mình, có ai làm việc mà ngồi vẽ như người không
Dường như nhận thấy tầm mắt của Cố Dạ Thiên hắn giật mình đảo mắt, tay vô tình che đi bức tranh vẽ một nam nhân xinh đẹp trên bàn
Cố Dạ Thiên: Hơ hơ ( ‾́ ◡ ‾́)
"Khụ....rốt cuộc có chuyện gì?"
Lang Nhất Hàn nhanh chóng trở về bộ dàng lạnh lùng thường ngày
"Người của chúng ta vừa phát hiện được manh mối về nơi trú ẩn của Lang Viên Thiệu"
"Ồ...ở đâu?" - Lang Nhất Hàn đầy nguy hiểm nheo mắt
"Ngọn núi phía Nam"
Lang Nhất Hàn gõ gõ ngón tay lên bàn, khóe miệng hơi cong lên
"Phái người đến đó kiểm tra tình hình, lần này ta sẽ đến đó"
"Vâng"
Dừng lại một chút Cố Dạ Thiên ngập ngừng nói
"Hết việc thần xin cáo lui trước...Tôn thượng ngài cứ...tiếp tục công việc của mình". Truyện Full
Nói rồi liền co giò chạy ra ngoài, Lang Nhất Hàn nhìn theo bóng dáng của hắn khóe mắt hơi giật sau đó lại tiếp tục cúi xuống vui vẻ làm công việc cao cả của mình....vẽ Tuệ Phong
Cố Dạ Thiên vừa bước ra ngoài liền thở dài một tiếng
"A Phúc"
Bỗng từ đâu xuất hiện một hắc y nhân đứng bên cạnh Cố Dạ Thiên, hắc y nhân tên A Phúc cúi thấp đầu
"Hộ pháp đại nhân"
"Ngươi cùng mấy người khác đến ngọn núi phía Nam kiểm tra tình hình, Tôn thượng sẽ đến đó"
"Thuộc hạ đã rõ" - A Phúc nói xong liền biến mất
Cố Dạ Thiên vừa định bước đi thì bị tiếng gọi lớn giật lại
"TIỂU THIÊN THIÊNNNN"
Cố Dạ Thiên rùng mình quay đầu qua nhìn, tên chó chết nào dám gọi ông đây như vậy
Đập vào mắt hắn là thân ảnh bạch y quen thuộc, Bạch Âm mặt đầy hớn hở chạy về phía hắn, nhìn nụ cười như chứa dương quang trên mặt y, Cố Dạ Thiên linh cảm dường như sắp có chuyện không hay xảy ra
Cố Dạ Thiên vặn đầu cố gắng nhớ lại rằng mình có chọc giận tên này khi nào không, sau khi chắc chắn là không mới yên tâm thở ra một hơi
"Có chuyện gì sao?"
Bạch Âm nhanh chóng đứng trước mặt hắn, trên môi vẫn là nụ cười tươi rói
"Tiểu Thiên Thiên quên rồi à?"
Cố Dạ Thiên nghệch mặt ra, quên gì? Hắn đã quên cái gì à
"Hôm qua ngươi hứa sẽ thử thuốc cho ta á"
Cố Dạ Thiên à lên, thì ra là thử thuốc tưởng có chuyện gì to tát lắm...Hở??? Thử thuốc???
Cố Dạ Thiên hai môi run rẩy hướng Bạch Âm đang tươi cười trước mặt
"Ng...ngươi...ngươi nói là ta hứa thử thuốc cho ngươi ấy hả?"
"Um um đúng rồi a" - Bạch Âm gật đầu liên tục
Cố Dạ Thiên rơi vào hoang mang
"Ta hứa khi nào vậy?"
"Tối hôm qua, lúc uống rượu í"
"Lời đó là do ta say mới hứa bậy, ngươi xem như bỏ qua được không"
Cố Dạ Thiên cười hề hề lấy lòng Bạch Âm, bên trong như muốn nổ tung, mẹ nó Cố Dạ Thiên dù có say cũng đừng đi tìm chết như vậy, thuốc y chế chính là thuốc độc đó ba
"Không" - Bạch Âm lạnh mặt nhìn Cố Dạ Thiên
"Ực...vậy để khi khác ha, ta vừa được Tôn thượng phái..."
"Ta thấy ngươi giao nhiệm vụ cho A Phúc rồi"
"......" Ôi thôi toang
"Sao? Muốn nuốt lời?" Bạch Âm híp mắt nhìn hắn
Cố Dạ Thiên đổ mồ hôi hột
"Đ..đâu có đâu...hay là ta kiếm người thử thuốc cho ngươi"
"Bọn chúng yếu xìu, mới đổ thuốc vô đã chết rồi"
Cố Dạ Thiên: Vậy ngươi không sợ ta cũng chết sao? (•‿•)
Bạch Âm cười tươi rói vỗ vai hắn: "Ngươi yên tâm, ngươi ít nhiều là hộ pháp Ma Tôn ta tin ngươi sẽ không chết nhanh như bọn chúng, sẽ cứu ngươi kịp thời"
Cố Dạ Thiên mồ hôi đổ đầy trán: Ngươi tin ta nhưng ta không tin ta có được không
"Hay là ta đưa A Phúc cho ngươi nhá, hắn là một trong những người giỏi nhất ta đào tạo đấy"
Bạch Âm cau mày trực tiếp lôi hắn đi
"Nói nhiều muốn chết, ngươi giữ sức mà thử thuốc cho ta đi"
Cố Dạ Thiên hoảng sợ không thôi: Ai đó cứu ta với ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
Tại một nơi nào đó A Phúc tự dưng cảm thấy ớn lạnh mà rùng mình một cái, người đi bên cạnh thấy thế hỏi thăm
"Ngươi sao thế?"
A Phúc quay đầu nhìn hắn: "Ta có cảm giác mình vừa thoát chết"
Người bên cạnh: "????"
Lúc Tuệ Phong đến nơi đã thấy có một đoàn người ở đó, các đệ tử giúp nhau khiêng người từ trên xe ngựa xuống, tổng cộng có bốn người được đưa ra, ai nấy mặt mày trắng bệch không tí huyết sắc, đôi môi thâm tím trên trán nổi đầy những đường vân đen trông rất kì dị
Mộc Hiên nhanh chóng đặt hòm thuốc xuống bắt tay vào làm việc, Tiểu Linh Đan cũng ở bên phụ giúp một tay
Thấy Tuệ Phong đứng đó nàng liền chạy qua cười tươi nhìn y
Tiểu Linh Đan thu lại nét tinh nghịch trên mặt, thay vào đó là sự nghiêm túc, nàng hạ giọng
"Có thông tin nói rằng ở ngôi làng phía Nam xuất hiện dịch bệnh, những đệ tử này được phái đến đó điều tra, huynh thấy đó tình hình này chắc là nhiễm bệnh rồi, nhưng ta chưa từng thấy bệnh nào lạ như vậy cả"
Tuệ Phong nhíu mày bước lại gần Mộc Hiên
"Tình hình sao rồi?"
"Không xác định được loại bệnh, họ giống như bị nhiễm bệnh nhưng cũng giống như là bị trúng độc vậy"
"Trúng độc sao?"
Mộc Hiên đứng dậy nói với đám đệ tử đang đứng bên kia
"Đưa họ vào bên trong, nhớ cẩn thận một chút, những người nào có vết thương thì đừng lại gần nếu để dính máu thì sẽ bị nhiễm đấy"
"Vâng tam sư huynh"
Bốn người bên dưới được nhanh chóng đưa đi, Mộc Hiên lúc này quay qua nhìn Tiểu Linh Đan
"Muội đi nói với tam trưởng lão, ngài ấy tinh thông y thuật có khi sẽ biết được loại bệnh"
"Vâng" - Tiểu Linh Đan nhanh chóng chạy đi
"Còn nhị sư huynh, huynh đi báo với chưởng môn cùng đại trưởng lão, ta bây giờ phải về dược phòng lấy thêm thuốc"
"À...ờ.."
"Sao vậy?"
"Không...không có gì, đệ cứ đi đi, ta sẽ báo với hai người họ"
Mộc Hiên gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, Tuệ Phong bây giờ mới thở dài, hi vọng là y sẽ gặp được sư phụ a