Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 24



Bụi đất tản đi hết dần dần hiện ra bóng người quen thuộc, một thân bạch y tựa trích tiên không nhiễm bụi trần, gương mặt thanh tú đôi phần trẻ con nhăn lại vì tức giận, mắt trừng trừng nhìn ba người họ

"Sư..Sư phụ????" - Tuệ Phong đầy kinh ngạc thốt lên

Hai người kia khi nhìn thấy Hàn Diệp cũng bất ngờ không kém, Vu Bân nhanh chóng tra kiếm vào vỏ mà hướng y hành lễ

"Đại trưởng lão"

"Um"

Tuệ Phong trố mắt nhìn cái người đang thong dong bước tới chỗ mình

"Sao người lại ở đây?"

"Sao ta lại không được ở đây? Ta muốn đi đâu thì đi, ai quản được ta?"

Hàn Diệp đứng khoanh tay dõng dạc nói, Tuệ Phong nheo mắt nhìn sư phụ mình

"Vậy là nãy giờ người đi theo bọn con?"

"Ta đi theo hồi nào, chỉ là tiện đường thôi"

Ba người đều có một suy nghĩ: tin chết liền

Tuệ Phong thở dài một tiếng rồi ngước lên nhìn Hàn Diệp

"Chưởng môn có biết người đi tới đây không?"

"Hừ, tất nhiên là....không rồi"

Hai chữ sau Hàn Diệp nói rất nhỏ, nhưng vì đứng gần nên Tuệ Phong hoàn toàn có thể nghe thấy

Biết ngay mà!

Hàn Diệp đưa ngón tay gãi gãi cằm mình, giọng nói so với vừa rồi nhỏ hơn vài phần

"Đệ ấy mà biết thì sẽ cho ta đi sao? Có khi đem nhốt lại cũng nên"

Tuệ Phong một bên âm thầm rơi lệ trong lòng, lần trước may mắn thoát nạn không bị Tống Minh tra cứu nhưng sắc mặt lúc hắn nhìn y lại không tốt a, kiểu như y chính là tội đồ vậy

Nếu hắn mà biết lần này sư phụ lại trốn ra ngoài đi theo y, có khi nào vị Chưởng môn sư thúc cao cao tại thượng kia nổi điên mà đem y phanh thây luôn không? Ôi mẹ ơi y còn yêu đời lắm, chưa muốn đi gặp tổ tiên sớm như vậy đâu

Hàn Diệp thấy Tuệ Phong cứ cúi gằm mặt, bả vai lâu lâu lại run lên liền sốt sắng hỏi thăm

"Đồ nhi ngoan, con bị sao thế? Gặp ta vui đến nổi mừng phát khóc luôn à?"

Tuệ Phong ngước gương mặt sầu khổ của mình lên nhìn Hàn Diệp, mừng cái khỉ gì, gặp người ở đây con rất sợ hãi có biết không?

"Con sợ bị người ta phanh thây a" - Tuệ Phong ảo não nói

Hàn Diệp nghe thế nhảy đổng lên

"Kẻ nào to gan như vậy, dám đụng đến đồ đệ của Hàn Diệp ta, Phong nhi con nói ta nghe là kẻ nào, ta liền tìm hắn tính sổ"

"Người này, người muốn tính sổ với hắn cũng không tính được" - Tuệ Phong lắc đầu thở dài

"Có ai trên đời mà Hàn Diệp ta không dám động, con cứ nói ra cho ta, ta đi xử chết hắn" - Hàn Diệp khí thế hùng hồn nói

"Là Chưởng môn sư thúc a"

"Hừ tưởng gì thì ra là....Hả? Con nói ai cơ?"

Hàn Diệp hốt hoảng nhìn Tuệ Phong

"Cái người con nói là...Tống Minh?"

Tuệ Phong như biết trước được phản ứng của y mà chán nản gật đầu, đấy người xử hắn cho con xem nào

"Ặc.....có phải có hiểu lầm gì không? Đệ ấy sẽ không làm vậy đâu" - Hàn Diệp cười hì hì nói

"......." Sẽ làm thật đấy

Hàn Diệp bị ánh nhìn của Tuệ Phong làm cho khó xử, giằng co tư tưởng một hồi, cố gắng dằn xuống sợ hãi trong Hàn Diệp vỗ ngực tự hào nói

"Con yên tâm, nếu hắn có làm gì con ta sẽ ra tay giúp đỡ con, có ta chống lưng không phải sợ"

"......."

Vì có người chống lưng nên con mới sợ đấy, với lại bây giờ người chỉ cần trở về và ở yên đấy là đã giúp con nhiều lắm rồi, con sẽ đội ơn người luôn

Nhưng y cũng sẽ không khuyên bảo sư phụ y trở về vì y biết có nói ngài ấy cũng sẽ không nghe a, haizzz khổ quá mà

"Đại trưởng lão, vậy là bóng đen khi nãy vụt qua mặt tụi con là của người sao?"

Mộc Hiên đã lấy lại bình tĩnh của mình hướng Hàn Diệp hỏi

Hàn Diệp nghiêng đầu khó hiểu nhìn Mộc Hiên

"Nào có, từ lúc tới giờ ta toàn đi theo sau các con, có khi nào vụt lên đâu"

Ba người kia nghe thế dây thần kinh căng thẳng vừa mới hạ xuống bây giờ liền căng lên, Vu Bân nhíu mày tay chuyển lên nắm chặt chuôi kiếm

"Vậy bóng đen khi nãy..."

'Cộc'

Âm thanh lạ phát ra, bốn người lập tức cảnh giác đứng tụ vào nhau đưa mắt nhìn xung quanh

'Cộc cộc'

Giữa không gian yên tĩnh như vậy tiếng động lạ này phát lên vô cùng quỷ dị, hơn thế nó càng ngày càng lớn giống như đang hướng đến bọn họ mà tới

"Âm thanh này giống như có thứ gì đó dậm vào đất vậy" - Mộc Hiên đầy cảnh giác nói

"Các người là ai thế?"

Âm thanh già nua vang lên, Tuệ Phong liền quay đầu nhìn theo hướng tiếng nói phát ra

Thì ra là một ông lão, nghĩ rồi bọn họ nhẹ thở ra một tiếng

Tuệ Phong đưa mắt nhìn đánh giá ông lão vừa xuất hiện một lượt, người này cũng chắc tầm tám mấy, mái tóc của lão đã trắng bạc được búi gọn đằng sau, cả gương mặt nhăn nhúm đến tận không thấy rõ con mắt hẹp nằm sâu bên trong, người này ăn mặt khá đơn giản nhưng đôi hài dưới chân nhìn thế nào cũng không phải là nhà nghèo có thể có, xem ra cũng là người có của

Tay ông lão này cầm một chiếc gậy gỗ, có lẽ âm thanh mà bọn họ nghe được là do đầu gậy chạm vào nền đất mà ra

Bốn người họ tiến đến chào ông lão, sau đó nói qua về thân phận cũng như lí do mình đến đây, nghe bọn họ nói xong ông lão chỉ lắc đầu thở dài

"Vẫn là các người nên rời khỏi đây đi thôi, ngôi làng này bị nhiễm loại bệnh rất kì lạ, trước đây cũng có mấy đệ tử của môn phái như mấy người đến đây nhưng cũng nhiễm bệnh mà chết, từ đó không ai dám đến đây nữa, người dân trong làng cũng vì sợ nhiễm bệnh mà đóng cửa nhốt mình trong nhà, nếu không muốn bị nhiễm bệnh thì các người mau đi đi"

Nói xong ông lão liền xoay người đi vào trong, bốn người họ có thể nghe thấy giọng sầu khổ của ông lão

"Haizzz...vốn mọi chuyện nơi đây đang rất tốt đẹp, tại sao lại trở nên như vậy chứ"

Bốn người nhìn theo dáng người cô độc của ông lão rồi nhìn nhau thở dài, mới tới chưa được nữa canh giờ thì bị đuổi rồi

"Bây giờ chúng ta nên làm gì? Có lẽ chuyện này rất nghiêm trọng đấy"

Tuệ Phong đưa mắt nhìn ba người còn lại, Vu Bân và Mộc Hiên liền suy nghĩ, Hàn Diệp thở dài rồi nở nụ cười với Tuệ Phong

"Phong nhi, có phải ta đã từng nói với con, dù có khó khăn đến mấy cũng không được lùi bước có phải không? Có ta ở đây con không phải sợ gì hết"

Tuệ Phong khựng người nhìn Hàn Diệp rồi mỉm cười đáp

"Vâng"

Sư phụ của y là vậy, tuy tính tình trẻ con nhưng người là người rất đáng để tin cậy a

___________

Lang Nhất Hàn *kề kiếm vào cổ tg*: Nói mau, tại sao đã 2 chương rồi ta vẫn chưa được lên sàn

Me *run cầm cập*: Ực...vị huynh đệ này, quân tử động khẩu không động thủ, nào hạ kiếm xuống rồi chúng ta tâm sự

Lang Nhất Hàn *trừng mắt*

Me: Ách...Phong ca ca, chu mi ngaaaa...

Tuệ Phong *cản Nhất Hàn lại*: Ấy từ từ, chúng ta không nên dùng kiếm bạo lực lắm

Me *cảm động không thôi*: Phong ca ca..

Tuệ Phong: Dùng cái này nè, vừa nhẹ nhàng lại không gây thương tích, ta vừa xin ở chỗ tam sư đệ á *đưa lọ thuốc cho Nhất Hàn*

Nhất Hàn: Ồ vẫn là Phong ca chu đáo *mỉm cười*

Me:............◉‿◉