Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 46



Nhìn đám người đứng bất động xung quanh mình Lý Mộc Hiên khẽ thở phào, đang định đi đến kiếm tra thì những người đó đột nhiên ngã ập xuống, may sao có Vu Bân nhanh ta kéo y ra, nếu không thì cơ thể nhỏ nhắn của y đã bị cái cơ thể to xác này đè bẹp rồi.

Lý Mộc Hiên vuốt ngực thở phào sau đó chầm chậm đi đến chỗ một người đang nằm bất động, Vu Bân phía sau có chút lo lắng lên tiếng.

"Cẩn thận."

Lý Mộc Hiên mỉm cười gật đầy ý bảo không sao rồi ngồi xuống cạnh người đó xem xét, đưa tay nở mắt của người kia ra, nhìn thấy tròng mắt đã trở lại bình thường, y mới thở phào một tiếng.

"Xem ra chỗ kia đã được giải quyết rồi, đại sư huynh chúng khiêng người vào trong thôi."

"Được."

'Cộp cộp'

Lưu Tuệ Phong cùng Lang Nhất Hàn cùng nhau đi sâu vào đống đổ nát, bọn họ còn phải tìm ra nguyên nhân gây độc cho dòng nước.

"Phong ca cẩn thận dưới chân một chút, không chừng sẽ có cơ quan."

"Ta biết rồi."

Vừa dứt lời viên gạch dưới chân y liền lún xuống, Tuệ Phong giật giật khóe miệng, xui tới như vậy sao, vừa nói xong mà đã...

Cơ quan lập tức được khởi động, hàng loạt mũi tên từ tứ phía lao đến, Tuệ Phong hốt hoảng triệu Dương Nguyệt ra để chặn tên, bên Lang Nhất Hàn cũng không khá hơn là bao, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.

Hắn nhanh chóng di chuyển đến chỗ Lưu Tuệ Phong, một tay tích tụ linh lực tạo ra một quả cầu lửa bắn thẳng về phía bức tường khiến nó vỡ nát.

"Giữ chặt ta."

Lang Nhất Hàn vòng tay qua eo Lưu Tuệ Phong ôm người phi thân bay qua bức tường vừa bị phá vỡ.

"Huynh không sao chứ?"

"Ta không sao."

Nhìn y phục bị rách vài chỗ bởi mũi tên cứa qua thấp thoáng trong đó là vài vết xước trên da, mày kiếm khẽ chau lại, xong việc hắn sẽ đem nơi này đập náo không còn một mống.

"Cái đó... đệ thả ta ra được không?"

Lưu Tuệ Phong hai má có chút hồng mà nói, Lang Nhất Hàn nhìn biểu cảm đáng yêu này của y thì khóe miệng kéo cao đầy vui vẻ, hắn thả lỏng tay mình ra.

Lưu Tuệ Phong được thả lập tức kéo giãn khoảng cách, y nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ.

"Khụ, chúng ta đi tiếp thôi."

Nói xong Lưu Tuệ Phong liền cất bước đi trước, Lang Nhất Hàn ở phía sau nhìn theo khẽ nhíu mày, không nói không rằng liền sải bước lớn đem y bế lên.

"Chân huynh bị thương?"

Lưu Tuệ Phong chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn nhận ra sao, quả thật là khi nãy có một mũi tên cứa qua nơi cổ chân nhưng y nghĩ nó chỉ là vết thương nhỏ không đáng để nói, chỉ là lúc đi có chút nhói mà thôi.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Lang Nhất Hàn bế y đi đến một cái bệ gần đó để y ngồi lên sau đó cúi xuống tháo giày y ra xem. Lưu Tuệ Phong giật mình muốn ngăn hắn lại nhưng khi nhìn đến nét mặt lạnh lùng của hắn cũng chỉ đành nuốt lời muốn nói vào trong.

Nhìn cổ chân nhuốm đầy máu đỏ Lưu Tuệ Phong có chút giật mình, y cứ tưởng nó chỉ là vết thương nhỏ nhưng xem ra nó nặng hơn nhiều, nếu Lang Nhất Hàn không phát hiện chắc có khi y sẽ vì mất máu mà chết đấy.

Lang Nhất Hàn nhìn vết thương trên chân y mà mặt không thể nào đen hơn được nữa, đây là vết thương nhỏ mà huynh ấy nói hay sao, con người này rốt cuộc chịu đau giỏi đến mức nào chứ.

Hắn từ trong giới chỉ lấy ra một bình nước, hắn rửa sạch vết máu xung quanh miệng vết thương, đợi nó khô hẳn rồi lấy thuốc bột rắc vào, hắn chiến đấu rất ít khi bị thương nên trong giới chỉ đồ dùng cùng thuốc không có được bao nhiêu, xem ra sau chuyến này hắn phải bỏ thêm vào rồi.

Bột thuốc rơi vào miệng vết thương chầm chậm tan ra mang theo cảm giác đau xót, Lưu Tuệ Phong khẽ nhăn mặt mà kêu lên một tiếng nhỏ.

Lang Nhất Hàn đầy đau lòng nhìn y "Đau lắm sao?" Nói xong lại cúi xuống thổi thổi vết thương cho y "Còn đau không?"

Lưu Tuệ Phong khẽ lắc đầu, Lang Nhất Hàn thở dài xé một miếng vải từ áo mình rồi băng bó cẩn thận cho y.

"Cứ để tạm như vậy, khi về ta sẽ băng lại."

Lưu Tuệ Phong ngoan ngoãn gật đầu, nhìn y bây giờ không khác gì một chú mèo con vậy, Lang Nhất Hàn đau lòng đưa tay chạm nhẹ vào má y.

"Lần sau bị thương phải nói cho đệ biết, dù là một viết thương nhỏ không đáng kể cũng phải nói, đừng có chịu đựng một mình, được không?"

Lưu Tuệ Phong như bị cuốn sâu vào đôi mắt nhu tình của hắn, y đưa tay lên chạm vào đôi tay đang đặt trên má mình, dịu dàng đáp.

"Được."

Lang Nhất Hàn mỉm cười đứng dậy đem người bế lên, Lưu Tuệ Phong biết giờ mình đòi tự đi cũng không được, đành thở dài mà vòng tay qua cổ hắn. Lang Nhất Hàn đối với hành động ngoan ngoãn này của y khá là hưởng thụ, tâm tình đầy vui vẻ mà ôm người bước đi.

Sau một lúc hai người cũng tìm được nơi cần đến.

Nhìn những thứ đang xảy ra trước mặt Lưu Tuệ Phong bỗng thấy hoảng sợ, mà Lang Nhất Hàn tâm tình đã xấu đến cực điểm.

Nhìn hàng trăm quả trứng trong suốt bên trong là những ấu thú, con nào con nấy hình dáng cũng cực kì xấu xí, Lưu Tuệ Phong kìm lắm mới không nôn ra ngoài, tên kia rốt cuộc điên rồ đến mức nào mới đi nuôi những con ma thú quái dị như vậy.

Lang Nhất Hàn híp mắt nhìn đám trứng trước mặt, không có sức người nên dùng những con ma thú này để lật đổ hắn sao, không, với số lượng này xem chừng là muốn lật đổ cả cái tu chân giới này rồi. Lang Viên Thiệu dù có tham vọng ích kỷ nhưng nó chỉ dừng lại ở chức vị Ma Tôn, xem ra đứng sau còn có người chỉ bảo.

Nhìn qua một chút Lưu Tuệ Phong liền thấy được điểm chung của những ấu thú này, trên người chúng đều mang theo Tử Linh Thạch.

Lang Nhất Hàn bế theo Lưu Tuệ Phong đi sâu vào bên trong, càng đi y cành nghe rõ tiếng nước chảy, xem ra thượng nguồn con suối nằm ở đây.

Từ đằng xa có thể nhìn thấy thác nước đang đổ ào ào xuống, âm thanh như tiếng của một con quái thú dang giận dữ gầm lên từng tiếng vang dội, y nghe mà thoáng rùng mình.

Mắt chợt bắt được ánh tím vừa lóe lên sau thác nước y vội vỗ vai Lang Nhất Hàn muốn hắn đưa mình lên xem.

Vô Minh lập tức được triệu ra, Lang Nhất Hàn bế Lưu Tuệ Phong bước lên sau đó phi thẳng lên trên cao.

Lưu Tuệ Phong nheo mắt nhìn xuyên qua màn nước, đập vào mắt chính là một viên Tử Linh Thạch với kích thước cực kì lớn, bên trong tích tụ đầy ma khí.

Bỗng nhiên viên Tử Linh Thạch bên trong đột ngột sáng lên, từng tia sáng chiếu thẳng đến từng quả trứng, những viên đá nhỏ trên người ấu thú cũng lập tức sáng lên, các ấu thú như nhận được chất dinh dưỡng cần thiết, cơ thể chúng dường như lớn hơn một chút đôi khi còn có hoài con cử động, tiếng đập thình thịch vang dội trong động, Lưu Tuệ Phong tròn mắt ngạc nhiên nhìn khung cảnh quỷ dị này.

"Phong ca, nhìn kìa."

Lưu Tuệ Phong theo lời hắn lại nhìn vào bên trong thác nước, y có thể thấy được một phần ma khí đang bị rò rỉ ra bên ngoài, nó hòa lẫn vào dòng nước mà chảy xuống, xem ra đã tìm được nguyên nhân của chuyện kia rồi.

"Lang Hàn, đệ phá hủy nơi này được không?"

Lưu Tuệ Phong ngước mặt nhìn Lang Nhất Hàn, y biết người này rất mạnh, nên hoàn toàn đặt tin tưởng vào hắn.

Lang Nhất Hàn mỉm cười gật đầu "Được."

Dứt lời hắn liền đưa Tuệ Phong ra ngoài để y ngồi lên cái bệ gần đó, khẽ vuốt mái tóc có chút loạn của y hắn nhẹ nhàng nói.

"Ngồi đây đợi đệ."

"Ân." Lưu Tuệ Phong mỉm cười gật đầu, bộ dạng ngoan ngoãn như một hài tử vâng lời mẹ dặn.

Lang Nhất Hàn xoay người đi vào bên trong, đôi mắt mau đỏ sáng lên, hắn bay lên cao đứng giữa trung tâm, hai tay đưa lên tạo hai quả cầu lữa lớn, xung quanh bao bọc bởi một ánh đỏ đẹp mặt.

Hắn phóng một cái xuyên qua dòng nước đem viên đá bên trong bao lại, ngọn lửa theo lệnh cắn nuốt lấy lượng ma khi trong đó, ánh sáng của viên đá yếu dần rồi sau đó vở tung thành từng mảnh.

Lang Nhất Hàn hài lòng nhẹ nhàng thả quả cầu lửa còn lại xuống bên dưới, xung quanh phút chốc sáng bừng lên bởi ánh lửa, nhiệt độ tăng cao từng chút từng chút đem mọi thứ thiêu rụi thành tro.

Trong lúc chờ đợi mọi thứ cháy hết Lang Nhất Hàn đem lượng ma khí kia dung nạp vào cơ thể mình, trên trán hiện ra ấn ký hình ngọn lửa đỏ rực không ngừng sáng lên.

Mọi chuyện đã hoàn tất, Lang Nhất Hàn chầm chậm mở mắt ra, nhìn đống tro tàn bên dưới không chút cảm xúc nào, hắn đưa tay chạm nhẹ lên ấn ký của mình, nó nhanh chóng mờ dần đi và biến mất, điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút hắn liền bước ra ngoài.

Nhìn người đang ngồi đung đưa chân ánh mắt hắn dịu đi hẳn, Lưu Tuệ Phong thấy hắn đã ra mỉm cười vui vẻ "Xong rồi à?"

"Ừm, xong rồi."

Lang Nhất Hàn nhẹ nhàng ôm Lưu Tuệ Phong lên, y cũng rất tự nhiên mà vòng tay qua cổ hắn che miệng ngáp một cái.

"Ta buồn ngủ rồi, mau về thôi."

Lang Nhất Hàn đầy sủng nịnh nhìn y trêu chọc "Trời sắp sáng rồi, huynh vẫn còn muốn ngủ sao."

Lưu Tuệ Phong bĩu môi, cằm tựa lên vai hắn từ từ nhắm mắt lại, giọng nói mang theo mệt mỏi cất lên.

"Ta không biết, ta muốn ngủ."

"Được, vậy huynh cứ ngủ đi."

Lang Nhất Hàn vỗ nhẹ lưng y, truyền một chút linh lực vào để y ngủ thoải mái hơn, chân hắn thả từng bước thật chậm để tránh làm động đến y.