“Không sao, chắc do trời nắng quá, ta hơi bị choáng.”
Tiểu Linh Đan à lên một tiếng rồi cúi mặt âu sầu.
“Ta quên mất tỷ không phải người tu luyện.”. Truyện Võng Du
Nhìn gương mặt mặt nhăn nhó của Tiểu Linh Đan, Tuệ Nhiên có chút không nỡ. Nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Linh Đan.
“Không trách muội.”
Tiểu Linh Đan hai mắt sáng ngời nhìn nàng, tỷ tỷ thật là dịu dàng nha, Tiểu Linh Đan thích cực.
Gương mặt ủ rũ nháy mắt trở nên vui vẻ như thường ngày, Tiểu Linh Đan dắt tay Tuệ Nhiên chạy vào chỗ mát tránh nắng, nụ cười hồn nhiên treo trên môi mà nói.
“Tỷ yên tâm, dù không giỏi, nhưng ta sẽ dạy tỷ luyện công a, nếu không được thì học võ, cả hai đều tốt cả.”
Tuệ Nhiên nhìn bóng lưng nhỏ phía trước khóe môi không nhịn được mà cong lên, thật tâm đáp.
“Được, trông vào muội.”
Tuệ Phong sau khi luyện công liền chạy đến tìm hai người Lang Nhất Hàn và Cố Dạ Thiên. Lúc đầu thấy Cố Dạ Thiên ở đấy y cũng rất kinh ngạc, một phần cũng cảm thấy khó chịu khi hắn ở chung với Lang Nhất Hàn, nhưng dù sao cũng là bằng hữu quen biết, với lại người ta cũng đang bị thương. y không thể ích kỉ được.
Trước khi đi y còn chuẩn bị thêm một lồng cơm lớn vừa cho hai người kia ăn. Thật sự rất là tận tâm.
Mà lúc này trong hang động lại xảy đến một chuyện vô cùng rắc rối.
Lang Nhất Hàn hắn cư nhiên lại biến về nguyên hình rồi!
Cố Dạ Thiên bất đắc dĩ đứng nhìn cục bông trắng đang xị mặt ngồi trên giường đá.
Lang Nhất Hàn trong hình hài Cục bông oán giận nhìn chi trước mũm mĩm của mình.
Cái tính bất thường này, đến khi nào mới hết chứ? Bạch Âm lại không có ở đây, hắn phải làm sao đây?
“Ờm… Tôn thượng à, hay là tôi đem ngài giấu đi trước nhá, chứ lỡ đâu Lưu công tử đến mà thấy…”
“Lang Hàn, Cố Dạ Thiên, ta mang đồ ăn đến cho hai người nè.”
Hai người bấy giác nhìn ra cửa động, sau đó nhìn nhau. Lang Nhất Hàn đen mặt.
Cái miệng quạ nhà ngươi!
Cố Dạ Thiên cười ái ngại, chuyện xui rủi ấy mà.
Tuệ Phong vui cười bước vào thấy một người một thú đang nhìn mình thì hơi ngây ra. Song lại phấn khích reo lên.
“A Cục bông! Mi về rồi à? Ôi ta nhớ mi quá!”
Tuệ Phong vội bỏ lồng cơm lên bàn mà lao đến ôm lấy Cục bông cưng nựng.
Cố Dạ Thiên đứng một bên nén cười đến mặt đỏ bừng.
Thật sự là bị coi như… mà đối đãi luôn.
Cục bông đưa hai mắt đỏ ngầu lườm nguýt Cố Dạ Thiên, hắn lập tức nghiêm túc không dám hó hé gì.
Tuệ Phong lúc này mới phác giác là thiếu người, ôm Cục bông trên tay đưa mắt tìm kiếm Lang Nhất Hàn.
“Lang Hàn đâu rồi?”
Cố Dạ Thiên đảo mắt vội viện cớ.
“À lúc nãy cậu ấy nói trong nhà có việc gấp cần phải trở về giải quyết, nhờ tôi nhắn lại với công tử.”
Mi mắt y hơi rũ xuống, có chút buồn cùng tiếc nuối. Đi nhanh như vậy à.
“Ta còn chưa khoe Cục bông với đệ ấy vậy mà.”
Cục bông thấy y buồn mà đau lòng, chân nhỏ đưa lên chạm vào cằm y muốn an ủi.
“Lúc nãy cậu ấy thấy… nó rồi mới rời đi, còn khen… ờm rất dễ thương.”
Tuệ Phong cười tươi.
“Vậy sao? Cục bông đúng thật là rất dễ thương, tuy chỉ hơi ngốc một chút thôi.”
Cố Dạ Thiên đưa mắt né tránh, giả mù giả điếc tức thì. Tôn thượng yên tâm, tôi không nghe thấy gì cả, thật sự không nghe thấy ngài bị công tử kêu là ngốc.
Cục bông lườm cháy mặt Cố Dạ Thiên. Cái tên khốn nhà người, dẹp ngay cái bản mặt đắc ý đó ngay cho bổn tôn.
Nhìn lồng cơm trên bàn Tuệ Phong không khỏi thở dài, y bước đến sắp đồ ăn ra, lại nhìn sang Cục bông trêu chọc.
“Nay ngươi có lộc ăn lắm đấy nhé.”
Cố Dạ Thiên cùng Cục bông ăn cơm, Tuệ Phong ngồi đó ngẫm nghĩ, song lại không nhịn được thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
“Cố huynh đệ này, huynh ít nhiều cũng xem như là bằng hữu của Lang Hàn, vậy huynh có biết gia cảnh nhà đệ ấy thế nào không?”
Dường như cảm thấy mình hỏi như vậy có hơi kỳ cục, y vội xua tay giải thích.
“Không phải là ta tọc mạch chuyện nhà đệ ấy đâu, chỉ là… chỉ là ta cảm thấy hình như nhà đệ ấy giống đang gặp rắc rối thì phải. Ta nghĩ điều này cũng vì lo lắng thôi.”
“Lúc trước đệ ấy cũng bảo trở về nhà giải quyết gì đó, rồi khi gặp lại thì lại mang thương tích đầy mình. Lần này đệ ấy lại đi, không biết sẽ như thế nào.”
Y thật sự không muốn nhìn lại cảnh ấy thêm một lần nữa, Lang Hàn nằm bất động với các vết thương dữ tợn trên người. Nghĩ thôi cũng đã đủ khiến tim y đau nhói.
Một người một thú bất chợt nhìn nhau không biết phải làm sao. Cuối cùng Cục bông quyết định đẩy trách nhiệm, giả làm một con thú vô tri vô giác chỉ chăm chăm ăn cho no bụng. Còn mọi chuyện còn lại thì… nhờ ngài Hộ pháp vậy.
Cố Dạ Thiên khóe miệng giật giật nhìn tên Tôn Thượng vô trách nhiệm kia, lại nhìn đến bát cơm trên tay, cảm thấy nếu không trả lời thì sẽ không nuốt trôi nữa.
Cố Dạ Thiên thở dài đặt bát cơm xuống.
“Biết thì có biết, công tử muốn nghe, ta liền kể công tử nghe, ai biểu công tử là người quan trọng của hắn chứ.”
Tuệ Phong nghe đến ‘người quan trọng của hắn’ hai má bất giác đỏ lên. Giả vờ ho hai tiếng rồi nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe.
Bên này, Cục bông miệng nhai nhưng tâm trí hoàn toàn đặt đến bên kia, chuẩn bị tinh thần nghe Cố Dạ Thiên bịa chuyện. Nhưng trong lòng thì lại sợ hãi.
Nếu Phong ca mà biết hắn lừa huynh ấy nhiều như thế thì sau này có đem hắn đi xử tử không.
Nhưng vì an toàn của Tuệ Phong, hắn đành phải dối gạt, chuyện của hắn nguy hiểm như vậy, không nên để y dính vào thì hơn.
Cố Dạ Thiên dưới con mắt mong chờ của Tuệ Phong và con mắt sắc bén của Cục bông hít sâu và thở ra một hơi thật dài, song hắn bắt đầu thêu dệt lên một câu chuyện gia đình vô cùng lâm li bi đát.