Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 73



Tuệ Phong nhìn Cục bông đưa mắt to tròn đáng thương nhìn mình, cảm thấy có chút thương xót, vội đi đến cướp lại Cục bông ôm vào lòng vuốt ve.

“Muội đó, đừng có hung dữ với nó như vậy, dọa nó sợ rồi kìa.”

Tuệ Nhiên khoanh tay bĩu môi không cho là đúng, rõ ràng là nó hung dữ với nàng trước, nàng chỉ thuận theo mà đáp lại thôi chứ bộ.

Hừ, sao tự nhiên thấy cục nhỏ này khó ưa ghê.

Hai người nói chuyện một lúc rồi cùng nhau trở về, vừa ăn xong bữa cơm Tuệ Phong lại bị Chưởng môn gọi đến sảnh chính.

Tuệ Phong gấp gáp chạy đến, vừa bước vào đã thấy mọi người có mặt đầy đủ ở đó. Mộc Hiên, Vu Bân, Tử Lâm, Minh Tâm đều có đủ. Ngồi phía trên là ba vị trưởng lão của môn phải.

Tuệ Phong chỉnh lại y phục bước vào hành lễ. Hàn Diệp thấy đồ đệ ngoan của mình thì cười tươi rói. Người không yên phần muốn leo xuống ghế chạy đến chỗ đồ đệ nhưng bị cánh tay của người nào đó vòng qua eo kéo về.

Âm thanh của Tống Minh trầm đục nhắc nhở.

“Sư huynh, không được làm loạn. Ngoan ngồi ăn bánh đi.”

Hàn Diệp không chống lại được nam nhân cao lớn kia đành ngoan ngoãn ngồi ăn bánh, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn đồ đệ.

Tuệ Phong đứng ở dưới chỉ biết cười trừ, hành lễ xong thì nhanh chóng trở về vị trí đứng của mình.

“Nhị sư huynh, nghe nói dạo này luyện tập không tồi nha, huynh là đang định muốn xưng bá võ lâm sao haha.”

Tử Lâm cười cợt nói đùa với y, y cũng cười đáp lại. Minh Tâm vẫn im lặng đứng cạnh, nhưng mắt đôi khi lại liếc qua nhìn tên ngốc Tử Lâm có phần bất đắc dĩ.

Tuệ Phong liếc qua nhìn Mộc Hiên, thấy y đang nhăn nhó, tâm tình bắt chuyện đột nhiệm biến mất, chủ động dời mắt đi. Mộc Hiên sư đệ nóng tính như vậy, mình vẫn là không nên đụng vào ổ kiến lửa này thì hơn.

Tống Minh thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, không muốn tốn thời gian thêm nữa nên bắt đầu lên tiếng.

Giọng nói của hắn to, rõ, vang khắp sảnh, từng câu từng chữ rành rọt đem trọng tâm vấn đề lọt vào tai mọi người.

Hóa ra trước đây, môn của họ có một vị tiên nhân, nhưng đáng tiếc lại vì hư danh và sức mạnh mà hợp tác với ma tộc hãm hại đồng môn. Lúc đó hắn gây nên một trận mưa gió máu tanh, độc ác đem đồng môn trở thành vật hiến tế sức mạnh cho hắn. Ba vị trưởng lão cùng những người đứng đầu của môn phái khác phải hợp sức và trải qua nhiều gian khó mới đem hắn phong ấn lại, đồng thời hủy đi sức mạnh của hắn.

Điều này sẽ không đáng quan trọng nếu như gần đây những dị tượng đồng loạt xuất hiện, có vài tu sĩ bị mất tích một cách bất ngờ, sau đó thi thể lại được tìm thấy bới tình trạng đã bị hút khô máu.

Tình trạng này giống hệt như vật tế trước đó.

Điều này khiến chốn tu tiên hoảng hồn, một suy nghĩ đáng sợ len vào trong tâm trí liệu rằng có phải hắn đã phá được phong ấn và trốn ra ngoài rồi không?

Để kiếm chứng nghi ngờ đó họ cần đến nơi phong ấn hắn kiểm tra một phen, nhưng để đề phòng bất trắc, cần phải dặn dò cho đám đồ đệ phòng ngừa và truyền tin cho các môn phải khác.

Vì lẽ đó mà bọn người Tuệ Phong được triệu tập đến đây.

Tuệ Phong trầm mặc suy nghĩ, y luôn cảm thấy chuyện này thật quá quái lạ, trong lòng cứ mãi dâng lên cảm giác bất an.

Y vô tình ngước mắt lên lập tức chạm phải gương mặt khác thường của Hàn Diệp.

Tay Hàn Diệp vẫn nắm chiếc bánh, nhưng nó đã vỡ vụn từ bao giờ. Cộng thêm biểu cảm, tức giận và hoảng sợ của Hàn Diệp. Tuệ Phong nhất thời đơ người.

Y chưa từng nhìn thấy gương mặt sư phụ nghiêm trọng như vậy.

Tống Minh cảm giác được người bên cạnh hơi khác, hắn phủ tay mình lên bàn tay của Hàn Diệp.

Hàn Diệp ngước đôi mắt to tròn đầy lo âu lên nhìn hắn, Tống Minh dịu dàng đáp.

“Đệ nhất định không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa, một lần đã quá đủ rồi.”

Ánh mắt Hàn Diệp dịu lại, nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên phủ lên tay hắn.

Cùng lúc này Cục bông đang ở trong phòng Tuệ Phong đột nhiên biến lại thành người.

Lang Nhất Hàn mặt không cảm xúc nhìn vào bàn tay của mình.

Đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi!

‘Cạch’

“Nè chó con ta có mua…”

Tuệ Nhiên đứng hình nhìn nam nhân trước mặt, hai mắt chớp chớp không hiểu chuyện gì.

Lang Nhất Hàn thấy nàng tuy hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã ổn định lại, mỉm cười với nàng.

“Chào muội”

Tuệ Nhiên nghiêng đầu khó hiểu.

Rõ ràng lúc nãy nàng còn để Cục bông ở đây cơ mà, sao đi chưa được mấy phút quay lại thì Lang Hàn ở đây vậy?

“Này Lang Hàn, huynh trộm chó của sư huynh muội mang đi rồi à.”

“…”