Tuệ Phong ấp úng, từng câu chữ nghẹn ngào không cách nào thoát ra được, mắt y chăm chăm nhìn vào gương mặt người mà mình yêu thương, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ vô hình.
Dù y cố gạt nó đi, cho rằng mình chắc chắn đang nghĩ bậy, nhưng hành động tiếp theo của Tuệ Nhiên như một đòn giáng thẳng vào đầu óc Tuệ Phong khiến nó đình trệ.
“Đưa vào đi.”
Tuệ Nhiên phất tay, sau đó liền có hai hắc y nhân che mặt dìu một nữ tử đã ngất vào. Tuệ Phong kinh hồn bạt vía nhìn nữ tử rồi lại nhìn sang muội muội, môi trắng bệch run rẩy.
"Tiểu Linh Đan… muội dám… "
Tuệ Nhiên siết chặt tay.
“Ca ca, xin hãy hiểu cho muội.”
Nói rồi nằng quay sang nói với Dương Mặc.
“Thứ cần tìm ta đã tìm được, An Hồn Châu nằm trên người muội ấy, ngươi phải giữ lời hứa.”
Dương Mặc cong khóe miệng, ánh mắt có chút tán thưởng nhìn nàng.
“Ồ, được thôi.”
Sau cuộc nói chuyện này, Dương Mặc liền cho người đem ba người giam lại ở một nơi khác, nơi này giờ chỉ có hắn và Hàn Diệp mà thôi.
Tuệ Phong lao đến nắm lấy bả vai Tuệ Nhiên ép nàng đối mặt với mình.
“Muội đã giao dịch gì với hắn? Đến nổi phải ra tay với Tiểu Linh Đan. Tuệ Nhiên, muội quên muội ấy đối đãi với muội ra sao ư?”
Tuệ Nhiên đánh mắt nhìn sang Tiểu Linh Đan vẫn còn chưa tỉnh dậy, ánh mắt đượm buồn.
“Muội không quên, Tiểu Linh Đan là người đối xử với muội tốt nhất ngoài ca với bà của chúng ta.”
Rồi nàng nhìn thẳng vào mắt Tuệ Phong, có chút thống khổ mà hỏi.
“Nhưng mà… huynh không muốn trở về nhà sao? Chúng ta không thuộc về nơi này mà, huynh muốn bỏ muội ư?”
Từng giọt nước mắt như những hạt châu rơi xuống gò má, nàng biết nàng làm vậy rất có lỗi với Tiểu Linh Đan, nhưng Tuệ Phong là người thân duy nhất của nàng, nàng không muốn hai người phải xa rời. Dương Mặc đã hứa với nàng, chỉ cần tìm ra An Hồn Châu, hắn sẽ có cách đưa hai người trở về nhà, họ sẽ lại được ở cùng nhau, sẽ trở về giống như trước kia.
Với lại linh hồn của nàng trú ngụ trong cơ thể này đã sắp tới hạn rồi, nó đang dần bị bài xích, nàng phải nhanh chóng đưa anh mình trở về.
Tuệ Phong sững người, trong đầu vô vàn suy nghĩ, trở về ư? Đúng thật ban đầu y rất muốn trở về, y cho rằng mình không thuộc về nơi này, cuộc sống này là y vô tình trộm được của người khác, nhưng… sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ kia, y lại nghĩ rằng mình chính là thuộc về nơi này.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Lang Nhất Hàn, Tuệ Phong cười nhẹ.
Nơi này vẫn luôn có một người mong y ở lại, y làm sao nỡ đi được chứ.
Tuệ Phong vươn tay, đau lòng lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi của Tuệ Nhiên, đây là muội muội mà y yêu thương nhất, y cũng thật không muốn rời xa, y cũng rất nhớ những ngày tháng trước kia, hai người nương tựa nhau sống qua ngày, tuy khổ nhưng lại hạnh phúc.
“Tuệ Nhiên, em nghe anh nói được không?”
Tuệ Phong nhẹ giọng, bây giờ y không phải là Lưu Tuệ Phong, nhị đệ tử của Phong Vũ môn, mà là Lưu Tuệ Phong, anh trai của Lưu Tuệ Nhiên
“Anh biết em vì anh mới làm ra những chuyện này, nhưng anh không muốn em vì anh mà hại những người khác. Tuệ Nhiên, anh không hề muốn bỏ rời em, anh trai em rất thương em, nhưng anh không thể rời khỏi nơi này, anh thuộc về nơi này em à.”
Tuệ Nhiên hít sâu
“Vì tên kia đúng chứ?”
Tuệ Phong hơi sững lại, nhìn vào đôi mắt kiên quyết của em gái lại nói
“Ừm, phần lớn là đệ ấy.”
Tuệ Nhiên cúi đầu, cố gắng kìm lại nước mắt, nàng nghĩ lại rồi, không thể vì sự ích kỉ của mình mà phá hoại hạnh phúc của mình được.
Tuệ Nhiên ngước mặt lên, là đôi mắt trong veo như ngày nào, nàng cong khóe miệng cười.
“Hiểu rồi, anh phải hạnh phúc nhé”
‘Cạch’
“Huynh muội tình thâm thế đủ rồi, Lưu Tuệ Nhiên, cô đúng là mềm lòng mà”
Tuệ Phong kéo Tuệ Nhiên ra sau bảo hộ, lạnh lùng nhìn Dương Mặc vừa bước vào.
“Ôi chao sao lại nhìn ta như thế, ta đến giúp các ngươi đoàn tụ cơ mà”
Tuệ Phong cười khẩy
“Ngươi biết giúp người sao?”
“Này tiểu tử, ta là sư đệ của sư phụ ngươi, có phải nên gọi là một tiếng ‘sư thúc’ không?”
“Có sư thúc nào bắt người như ngươi không? Nói mà không thấy xấu hổ à?”
“…”
Dương Mặc bật cười
“Mồm cũng lanh lợi lắm, để xem tí nữa còn có như vậy không”
Tuệ Nhiên hoảng hồn nói to
“Ngươi định làm gì huynh ấy?”
“Hửm? Theo ý muốn của ngươi thôi mà?”
“Ta…”
Tuệ Phong kiềm Tuệ Nhiên lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Mặc bình tĩnh nói
“Lớn già đầu tới chừng này còn đi lừa một tiểu hậu bối, mặt người chắc phải dày lắm.”
Dương Mặc nhíu mày, tên này dám chửi hắn?
“Ta ở đây lâu như vậy rồi, cơ thể ở thế giới kia còn nguyên vẹn sao?”
Lúc này Tuệ Nhiên mới chợt nhớ ra, mấy năm trước cô mới làm đám tang cho anh mình.
Tay áo bị kéo, Tuệ Phong quay đầu nhìn muội muội
“Sao thế?”
"Tuệ Nhiên ngập ngừng
“Ờm…thật ra… muội chôn huynh rồi…”
“…”
Tuệ Phong hít sâu, quay sang nắm lấy bả vai Tuệ Nhiên, cười thân thiện
“Bà cô của tôi ơi, muội chôn ta rồi, giờ muội muốn ta quay về, không lẽ ta đội mồ sống dậy à? Rồi người ta nói ta là yêu quái à?”
Tuệ Nhiên gãi đầu
“Lúc đó nghe có cách để huynh quay lại, muội mừng quá nên chưa nghĩ đến chuyện này a.”