Tuệ Nhiên đẩy cửa bước vào, nhìn người đang ngồi trước gương, khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ thắm. Nàng mỉm cười hạnh phúc, không ngờ trong kiếp này, nàng có thể tham dự vào ngày trọng đại của anh trai mình. Mọi khổ đau đi qua đều rất đáng giá.
Gạt đi giọt nước đang đọng nơi mí mắt, nàng tiến bước lại gần Tuệ Phong, tinh nghịch cười nói như trở về lúc còn còn, hồn nhiên bên cạnh anh trai mình.
“Ca ca của ai mà đẹp vậy nè.”
Tuệ Phong quay đầu mỉm cười nhìn nàng.
“Nào, lại đây chải tóc giùm ca ca của muội đi.”
Tuệ Nhiên giả vờ bĩu môi một cái rồi cũng nhận lấy chiếc lược gỗ, cẩn thận chải tóc cho Tuệ Phong.
Tuệ Phong nhìn mình trong gương, gương mặt thanh tú nay được dặm thêm một chút phấn trang điểm để trông hài hòa với bộ hỷ phục này hơn.
Hai huynh muội rất yên tĩnh, Tuệ Nhiên chăm chú vẫn cho ca ca mình, đến khi hoàn tất bước cuối cùng, nàng gục đầu lên vai của y, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Anh hai, nhất định phải hạnh phúc đó, tên đó dám bắt nạt anh thì cứ nói với em, em sẽ quậy banh cái Ma Cung của hắn luôn.”
Tuệ Phong đưa tay xoa đầu Tuệ Nhiên, dịu dàng nói với người em gái này.
“Anh nhất định sẽ hạnh phúc, em cũng phải như vậy nhé.”
“Vâng… hức…”
Trong phòng dần dần vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, chẳng phải vì đau lòng, mà là vui mừng vì người thân yêu của mình đã tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời.
“Đến rồi, đến rồi.”
Đoàn rước dâu ma tộc trông cực kỳ phô trương, lộng lẫy. Dẫn đầy là Lang Nhất Hàn với bộ hỷ phục đỏ thắm, theo sau là Cố Dạ Thiên, Bạch Âm đang ngồi phía trước kiệu hoa, điều khiển mấy con sói trắng kéo xe cho đúng hướng, phía sau là một hàng dài ma tộc.
Họ như cưỡi gió bay đến rồi đáp xuống trước các bậc thang để đi lên của Phong Vũ môn. Ở đó có Mộc Hiên và Vu Bân đứng chờ sẵn.
“Ái chà, rầm rộ quá nha Ma Tôn, người khác không biết chuyện lại tưởng Ma tộc kéo quân đến san bằng môn phái của chúng tôi đấy.”
Lang Nhất Hàn không để tâm đến lời đá xoáy của Mộc Hiên, vào thẳng vấn đề mà hỏi.
“Các người tại sao chặn chúng ta ở đây?”
Mộc Hiên và Vu Bân nhìn nhau cười, sau đó lại nhìn qua đoàn rước dâu cười khinh khỉnh.
“Người các ngươi rước là nhị sư huynh của môn chúng tôi, nào dễ dàng muốn rước đi là rước chứ?”
“Nói tiếng người.”
Mộc Hiên nghiến răng, chứ không lẽ đang nói tiếng chó à.
Nay ngày vui, bọn họ không muốn gây ra xung đột, nhất là với cái tên sắp thành phu quân của nhị sự huynh nhà mình, thế nên Mộc Hiên y nhịn, hừ.
“Nói chung, ta muốn các người phải vượt qua một số thử thách do các trưởng lão đặt ra, vượt qua hết thì chúng ta cho các ngươi rước dâu, coi như thể hiện ý chí của các người đi ha.”
Lang Nhất Hàn tặc lưỡi, bọn họ đúng là lắm trò, hắn nôn lắm rồi.
“Sao cũng được, thử thách đầu tiên là gì?”
Mộc Hiên gật đầu sau đó hơi nghiêng người nhường đường cho ai đó.
“Mời tam trưởng lão!”
Tam trưởng lão Sơ Cửu bước ra, theo sau 12 nữ đệ tử, trên tay mỗi người là một bát canh gà.
“Trong 12 bát canh ở đây, có một bát là do chính tay Tuệ Phong nấu, nếu Ma Tôn có thể tìm ra nó thì thành công qua thử thách này. Mời!”
Mười hai bát canh được đưa ra, Cố Dạ Thiên và Bạch Âm đưa tay gãi đầu, nhìn bát nào màu sắc cũng giống nhau, hay mùi thơm cũng giống y đúc, sao có thể đoán được đây.
Khác xa với sự lo lắng dư thừa của đám thuộc hạ, Lang Nhất Hàn cười khẩy một cái, không do dự cầm lấy cái bát được đánh số 5 đưa lên miệng uống sạch.
“Cái này.”
Tam trưởng lão kinh ngạc, song lại gật đầu cười.
“Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi.”
Cố Dạ Thiên lúc này đây lại vỗ đùi kêu lên.
“Đúng rồi, lúc ở cái hình dạng kia Tôn thượng chỉ chịu ăn đồ của Lưu công tử nấu thôi kia mà, bây giờ tất nhiên phải đoán được rồi.”
Đoàn người thành công qua ải thứ nhất, nhưng chỉ có Lang Nhất Hàn và vài thuộc hạ đi tiếp, còn lại đều ở đó đợi.
Đến chỗ tiếp theo là sân luyện võ, nơi đó có Minh Tâm và Tử Lâm đứng canh, còn có Tống Minh đang ngồi ở phía trên.
Thấy bọn hắn đã đến Tử Lâm nhanh nhảu nói trước.
“Chào mừng các người đến với thử thách thứ hai.”
“Thử thách này rất đơn giản, chúng ta cùng chơi đá cầu mây, không cần biết điểm số thế nào, chỉ cần bên các người hơn bên tôi 2 điểm thì vượt qua thử thách.”
“Mỗi đồi 5 người, mấy người những ai sẽ chơi đây?”
Bên hắn nhanh chóng quyết định đưa Bạch Âm, Cố Dạ và thêm ba thuộc hạ khác vào trận, bên kia có Minh Tâm, Tử Lâm và ba đệ tử khác.
Hai đội chia ra hai bên sân, vậy còn cầu mây đâu?
Tống Minh lúc này đứng dậy, đưa tay tụ linh lực thành một quả cầu mây được bao bọc bằng lửa sau đó ném xuống dưới sân.
Quả nhiên không phải thi đấu bình thường, nếu không muốn bị phỏng thì họ phải điều linh lực về chân để bảo vệ, kiểu này rất là tốn sức. Mà bên phía Minh Tâm, Tử Lâm, đây chính là một trong những hình thức rèn luyện điều tiết linh lực của bọn họ nên so với gương mặt nhăn nhó của bên kia thì bên đây vui vẻ hơn nhiều.
“Nào, bắt đầu thôi.”
Sau một hồi vật vã bên hắn cuối cùng cũng hơn được 2 điểm, Bạch Âm xụi lơ ngã vào lòng Cố Dạ Thiên để hắn mang mình ra ngoài nghỉ ngơi. Vượt qua ải này chỉ còn có một mình Lang Nhất Hàn đi tiếp.
Hắn dừng bước trước khoảng sân đi vào nơi ở của Tuệ Phong. Nơi đó chỉ có một mình Hàn Diệp đứng chờ với ba chiếc hộp đỏ phía trước.
Lang Nhất Hàn bước đến gần. Hàn Diệp mỉm cười nói.
“Đây là thử thách cuối cùng của ngươi, trong ba chiếc hộp này, có một chiếc chưa vậy định tình của ngươi và Phong nhi, ngươi chỉ cần chọn đúng chiếc hộp đó là thành công.”
“Tất nhiên, chỉ được chọn một lần duy nhất, suy nghĩ cẩn thận nhé.”
Lang Nhất Hàn nhìn ba chiếc hộp trầm ngâm, sau đó thở dài ngước nhìn Hàn Diệp.
“Không có cái nào đúng cả.”
Hàn Diệp kinh ngạc: “Vì sao?”
Lang Nhất Hàn mỉm cười vẽ tay áo lên để lộ ra chiếc vòng dây màu đỏ.
“Vì nó vẫn luôn ở trên tay của ta.”
Hàn Diệp phì cười, nói vọng vào bên trong.
“Phong nhi, con vậy mà đã sớm giấu ta trao tín vật cho người khác a.”
Cách một cánh cửa, gương mặt Tuệ Phong đỏ dần lên, rồi lại quay sang lườm hai cô nhóc đang cười trộm bên cạnh.
“Được rồi, ngươi đã thành công vượt qua ba thử thách, có thể rước người đi được rồi a.”
“Phong nhi, ra gặp phu quân con đi.” Đoạn y nói nhỏ với Lang Nhất Hàn “Chăm sóc nó thật tốt.”
Lang Nhất Hàn gật đầu.
“Nhất định sẽ như vậy.”
Của phòng mở ra, Tuệ Phong với khăn voan trên đầu được Tuệ Nhiên và Tiểu Linh Đan dẫn đến trước mặt hắn.
Tuệ Nhiên cầm tay Tuệ Phong đặt lên tay Lang Nhất Hàn, nàng nhẹ nhàng căn dặn.
“Gia ca ca cho ngươi, ngươi phải bảo vệ huynh ấy và khiến huynh ấy hạnh phúc cả đời đấy nhé. Ta tin tưởng ngươi đấy.”
Lang Nhất Hàn nắm chặt bàn tay của y, mỉm cười đáp lời Tuệ Nhiên.
“Sẽ không phụ sự tin tưởng của cô đâu.”
Lang Nhất Hàn lo sợ Tuệ Phong không thấy đường sẽ bị vấp ngã thế là cúi người bể bỗng y lên, từng bước vững chãi đi ra kiệu hoa đã chờ sẵn.
Tuệ Nhiên nhìn theo bóng lưng hai người mỉm cười, sau đó cũng chuẩn bị theo mọi người đến Ma Cung.
Tại Ma Cung, không khí náo nhiệt vô cùng, Tôn thượng của bọ họ cuối cùng cũng thành thân rồi, đám ma nhân ai nấy ngóng chờ để được xem Ma Hậu.
Đại điện rộng lớn được trang hoàng sắc đỏ rực, Lang Nhất Hàn nắm tay Tuệ Phong dìu người từng bước lên các bậc thang. Cảm giác nhưng quay về cái ngày hôm đó hắn nói ra ước nguyện muốn thành đôi với y, nay đã trở thành hiện thực, cảm xúc hạnh phúc rất khó mà tả được.
Lang Nhất Hàn vẫn nắm chặt tay Tuệ Phong không rời, cúi đầu thủ thỉ.
“Phong nhi, huynh cuối cùng cũng thuộc về ta rồi. Không làm nhị sư huynh được các huynh đệ ngưỡng mộ nữa huynh sẽ không hối hận chứ?”
Tuệ Phong kéo cao khóe môi.
“Không hối hận, là ta tình nguyện, toàn tâm toàn ý muốn ở bên đệ. Người ta không ngưỡng mộ ta như nhị sư huynh thì sao chứ, bây giờ họ kính trọng ta vì ta là Ma Hậu của đệ.”
Thế là trước sự chứng kiến của toàn thể tông môn và ma tộc, họ cũng nhau cúi đầu bái phu thê.
Ba ngày sau, hai người có mặt tại bến cảng để tạm biệt Tuệ Nhiên.
“Phong nhi, ở đây gió hơi lớn, huynh dựa vào người ta đi.”
Tuệ Phong đưa tay nhéo mạnh eo Lang Nhất Hàn oán trách.
“Không phải do đệ tối hôm qua hay sao, hừ, với lại ta không yếu đến mức gió thổi liền ngã đâu.”
“Ca ca.”
Tuệ Nhiên chạy về phía hai người. Tuệ Nhiên mỉm cười nhìn nàng.
“Đã sắp xếp mọi thứ trên thuyền rồi chứ.”
Tuệ Nhiên gật đầu.
“Đã xong hết rồi.”
Tuệ Phong gật đầu rồi tiến đến ôm lấy Tuệ Nhiên.
“Phải bảo trọng sức khỏe nhé, nhớ về thăm chúng ta đấy.”
Tuệ Nhiên đưa tay ôm chạt ca ca mình, gật đầu.
“Muội sẽ về thăm mọi người.”
Hai huynh muội ôm một lúc cũng tách nhau ra, Tuệ Nhiên quay sang nhìn Lang Nhất Hàn, mỉm cười nói.
“Chăm sóc cho ca ca tốt nhé, tỷ phu.”
Mắt Lang Nhất Hàn hơi dao động sau đó gật đầu mỉm cười. Tuệ Nhiên nhìn hai người họ thêm lần nữa rồi vẫy tay xoay người chạy về phía con thuyền lớn.
Lang Nhất Hàn ôm eo Tuệ Phong, để y thoải mái tựa vào người mình. Hai người cùng nhau dõi mắt theo con thuyền lớn đang nhỏ dần ở phía ra.
“Nhất Hàn.”
“Sao thế?”
“Thật may vì ta đã đến nơi này.”
Tuệ Phong ngước mặt lên nhìn hắn mỉm cười. Lang Nhất Hàn hơi khựng lại rồi cũng cười, cúi đầu để chóp mũi mình cọ nhẹ lên chóp mũi của y.
“Ừm, may thật.”
________________Hoàn chính văn_____________________