•••
“Tỷ tỷ!”
Nương theo tiếng gọi thì Hàn Nguyệt nhìn sang thì thấy được vị muội muội của mình, Hàn Tuyết.
“Tuyết muội! Muội không sao chứ?”
Hàn Nguyệt lo lắng hỏi. Bởi từ trên không trung thì nàng đã thấy tên hộ vệ kia lao vào thân ảnh nữ tử, có lẽ do khoảng cách khá xa nên nàng không nhận ra Hàn Tuyết. Cho nên bây giờ Hàn Tuyết kêu lên thì nàng mới để ý kỹ.
“Muội không sao! Là nhờ vị công tử này ra tay cứu giúp kịp thời!”
Hàn Tuyết liếc nhìn Lâm một cái nói. Nhưng nàng chợt nhận ra bản thân đang được Lâm ôm eo thì nhất thời đỏ mặt, nhưng cũng không phản kháng mà cứ để Lâm ôm lấy.
Hàn Nguyệt một bên nhìn thấy cái liếc nhìn đầy tình ý của Hàn Tuyết hướng Lâm thì nàng thầm lắc đầu thở dài nghĩ:
“Nha đầu này đã trúng tiếng sét ái tình với phu quân rồi!”
Một bên Tiểu Y Tiên, Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị thấy vậy thì cũng nghĩ thầm:
“Xem ra chúng ta sắp có thêm tỷ muội nữa rồi!”
Các nàng không thể không công nhận rằng phu quân các nàng quá mức ưu tú. Từ chiến trường cho đến việc nhà của nữ nhân, không việc gì là Lâm không làm được.
“Muội không sao thì tốt rồi!”
Hàn Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Vậy mấy tên này các nàng ai xung phong lên trước?”
Lâm nhìn chúng nữ hỏi. Dù sao thì hắn mang theo các nàng để các nàng quẩy banh nóc Hồng Gia một phen a.
“Để thiếp đi! Lâu rồi thiếp chưa vận động chân tay a!”
Tiểu Y Tiên xung phong lên trước.
Lâm nghe vậy thì cũng đồng ý cho nàng xuất chiến. Nếu mà nói thì với tu vi Đấu Tông Bát Tinh của nàng kết hợp thêm khả năng hòa lẫn độc tố vào không khí khiến đối phương dính độc mà không hề hay biết thì trong cùng cảnh giới, nàng là vô địch.
“Ra là một mỹ nữ a! Không biết danh tính của vị tiểu thư là gì?”
Hồng Thần thấy vẻ đẹp của Tiểu Y Tiên thì nổi lên hứng thú với nàng.
“Người chết thì không cần biết!”
Tiểu Y Tiên lạnh lùng nói. Ngay từ khi mà nàng nghe được Hồng Thần muốn nhúng chàm Hàn Nguyệt thì nàng cũng đã liệt Hồng Thần vào danh sách những người cần phải giết.
“Người chết? Haha! Bổn công tử muốn xem thử ta sẽ chết như thế nà...khụ khụ!”
Chưa kịp nói hết câu thì Hồng Thần đã bắt đầu ho khan.
Phụt
Tiếp đó, Hồng Thần phun ra một ngụm máu đen. Với trí thông minh của hắn thì hắn biết là bản thân bị trúng độc. Nhưng hắn không hiểu là từ khi nào mà hắn lại bị hạ độc thủ.
“Độc? Từ khi nào chứ?”
Hồng Thần chấn kinh rồi lại nghi hoặc. Bởi từ lúc đến Hàn Gia thì cơ thể hắn vẫn bình thường, nhưng chỉ vừa nói chuyện với nữ tử trước mặt thì lại bị trúng độc. Không nghi hoặc mới là lạ.
“Từ lúc ngươi thở rồi!”
Tiểu Y Tiên cười lạnh nói. Đương nhiên ngay từ lúc Lâm cho phép nang xuất chiến thì nàng đã thi triển độc thuật hòa lẫn vào không khí rồi.
“Ngươi...Mau đưa ta thuốc giải!”
Hồng Thần trừng mắt nhìn Tiểu Y Tiên nói. Hắn không ngờ nữ tử này lại âm độc đến vậy.
“Ngươi đang nằm mơ đấy à? Đánh chủ ý với Nguyệt tỷ mà còn muốn sống?”
Tiểu Y Tiên nhìn Hồng Thần với ánh mắt nhìn người chết nói. Đương nhiên nàng biết dù nàng không giết Hồng Thần thì phu quân nàng cũng sẽ ra tay diệt sát, có khi còn thảm hơn.
“Ngươi...khụ khụ!”
Hồng Thần càng ngày sắc mặt càng tái nhợt. Theo đó thì làn da của hắn bắt đầu nhiễm độc mà chuyển màu sang màu tím.
Bịch
Không quá bao lâu, khi mà độc đã lan tràn ra khắp cơ thể Hồng Thần thì hắn cũng chết đi, tim chính thức ngừng đập, cơ thể ngã bịch xuống đất.
“Thiếu chủ!”
Thấy Hồng Thần ngã nhào xuống đất, hơi thở đã mất thì đám hộ vệ kinh hô lên.
“Chúng ta báo thù cho thiếu chủ!”
Đám hộ vệ lên tiếng nói. Nói là vậy chứ thật ra là bọn hắn sợ gia chủ trách phạt nên mới như vậy.
“Một đám ngu xuẩn!”
Nhìn đám hộ vệ lao lên như mấy tên não ngu thi Tiểu Y Tiên không nhịn được mà khinh thường nói.
“Tiên Nhi, lui lại! Phần còn lại để cho Toa Nhi và Tiểu Mị Nhi đi!”
Đúng lúc Tiểu Y Tiên định ra tay lần nữa thì giọng nói của Lâm vang lên khiến hành động của nàng dừng lại.
“Được!”
Tiểu Y Tiên ngoan ngoãn mà lui về phía sau, tiếp đó là Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị theo lời của Lâm mà xuất chiến.
“Không Chưởng!”
“Thiên Quyền!”
Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị ngay khi xuất chiến liền thi triển Không Chưởng và Thiên Quyền. 2 chiêu này thực chất cũng chỉ là ngưng tụ Đấu Khí vào một điểm mà bộc phát, giống với các chiêu thức của Lâm thường dùng.
Ầm Ầm Ầm
“AAAA!”
Chưởng và Quyền cùng lúc hướng đám người mà tiến tới, ngay khi va chạm với đám người thì tạo ra chấn động đánh bay đám người bay ngược về sau.
“Tên nào giết nhi tử của ta???”
Ngay khi đám hộ vệ đã bị bay ngược ra sau thì trên không trung, một giọng nói nam tử trung niên vang lên.
“Đến rồi đấy à?”
Lâm nhếch miệng cười. Đương nhiên hắn biết người đến là ai. Còn ai khác ngoài phụ thân của Hồng Thần, Hồng Thiên Khiếu?
“Là ngươi giết Thần Nhi?”
Ánh mắt của Hồng Thiên Khiếu nhìn sang Tiểu Y Tiên nói.
“Là bổn tiểu thư! Làm sao? Định giết ta báo thù?”
Tiểu Y Tiên cười nói. Bởi nàng biết Hồng Thiên Khiếu sẽ không thể động một ngón tay vào nàng, bởi vì bên cạnh nàng chính là 2 Đấu Tôn và 1 Đấu Thánh.
“Vậy thì chết đi tiểu oa nhi! Kính nhờ các vị!”
Hồng Thiên Khiếu nhìn vài thân ảnh ở phía sau lão nói. Đương nhiên mấy tên này chính là trưởng lão của Phong Lôi Các.
“Hừ! Chết!”
Một tên trưởng lão hừ lạnh nói.
“Các ngươi không có cơ hội đó đâu!”
Lâm ánh mắt lạnh băng nói. Sau đó không chờ đám người kịp phản ứng, hắn đã thuấn thân tiếp cận đám người, tay rút ra Hắc Ảnh Kiếm mà trảm sát.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Không một lời báo trước cũng không cảm nhận được cái chết kề bên. Đám trưởng lão Phong Lôi Các cùng lúc bị trảm đôi làm 2.
“Sao...sao có thể?!”
Hồng Thiên Khiếu chấn kinh bởi các vị trưởng lão này đều là tu vi Đấu Tông. Thế quái nào lại bị diệt sát mà không chút kháng cự nào.
“Giờ đến ngươi!”
Lời vừa dứt, Lâm lần nữa thuấn thân đến trước mặt của Hồng Thiên Khiếu.
“Koto Amatsukami!”
Lâm thi triển Tả Luân Nhãn lên Hồng Thiên Khiếu. Đương nhiên hắn làm vậy là bởi hắn cần Hồng Thiên Khiếu nói ra nơi cất giấu bảo khố của lão a. Còn nguyên nhân khác chính là hắn muốn dùng gia sản của để làm sính lễ cho Hàn Gia. Vừa có thể xả giận vừa có sính lễ dâng lên nhà vợ, một công đôi việc a.
“Ngươi đi về Hồng Gia vơ vét hết gia sản, sau đó mang đến cho Hàn Gia!”
Lâm nhìn con rối Hồng Thiên Khiế nói.
“Tuân lệnh!”
Con rối Hồng Thiên Khiếu rất nghe lời, chắp tay cung kính đáp, sau đó đi về Hồng Gia mà thu xếp.
“Phu quân! Sao chàng lại thả tên đó đi vậy?”
Hàn Nguyệt nghi hoặc hỏi. Bởi với thực lực của Lâm thì diệt sát Hồng Thiên Khiếu là chuyện nhỏ.
“Nàng đấy! Đâu phải lúc nào cũng ra tay chém giết cơ chứ! Với cả ta cần hắn về Hồng Gia vơ vét sạch gia sản mà dâng lên cho Hàn Gia làm sính lễ a! Xong việc thì ta diệt cả Hồng Gia luôn cũng không muộn!”
Lâm nhún vai nói. Dù sao thì hắn cũng khá lười giết mấy con kiến a.
“Là thiếp suy nghĩ hạn hẹp!”
Hàn Nguyệt cúi đầu nói. Không thể không nói, phu quân nàng thực sự quá thông minh. Việc lợi dụng Hồng Thiên Khiếu vừa không tốn bao nhiêu nhân lực của Hàn Gia, ngược lại có thể khiến cho Hồng Gia biến mất mà người làm điều đó chính là Hồng Thiên Khiếu. Khi đó lửa giận của con cháu Hồng Gia sẽ chỉ tập trung ở Hồng Thiên Khiếu mà không phải là Hàn Gia.
“Được rồi! Nhìn như vậy đủ rồi chứ?”
Lâm nhìn về một khoảng không nói.
“Không hổ là Diệp Lâm công tử! Có thể phát hiện ra lão phu!”
Nương theo giọng nói thì một thân ảnh lão già xuất hiện.
“Thái gia gia!”
Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết lên tiếng kinh hô. Bởi người này chính là gia gia của các nàng, đồng thời là người mạnh nhất Hàn Gia, Đấu Tông cường giả.
“Nguyệt Nhi về là tốt rồi!”
Thái gia gia cười nói.
“Hô! Chúng ta có gặp nhau khi nào rồi sao?”
Lâm tò mò hỏi. Bởi theo hắn nhớ thì đã gặp qua lão già này đâu.
“Chúng ta chưa gặp nhưng với mái tóc đen, thân mang hắc bạch y, trên tay cầm một thanh hắc kiếm thì còn có thể lẫn lộn với Tiêu Dao Công Tử , Diệp Lâm danh tiếng cao chót được sao?”
Thái gia gia cười nói.
“Ra là vậy! Mà khoan, Tiêu Dao Công Tử? Cái danh xưng gì vậy?”
Lâm nghi hoặc hỏi. Bởi trước giờ hắn có cái danh tự đó đâu.
“Diệp Lâm công tử không biết?”
Thái gia gia nghi hoặc hỏi. Lâm gật đầu xác nhận.
Sau đó Lâm được Thái gia gia nói về cái danh xưng Tiêu Dao Công Tử. Nguyên lai là do hắn thích đi đây đi đó, sau đó vô tình cứu được nhiều người. Sau đó thì bọn họ gọi Lâm là Tiêu Dao Công Tử luôn.
“Vãi cả cái danh xưng!”
Lâm cạn lời với mấy tên rảnh rỗi nào mà ngồi đặt dan xưng cho hắn a.
“Mà Thái gia gia cũng đừng gọi Diệp Lâm công tử! Nghe xa cách vờ lờ! Thái gia gia có thể gọi ta là tiểu tế hay tiểu Lâm đều được a! Dù sao thì ta cũng là phu quân của Nguyệt Nhi mà!”
Lâm nhìn Thái gia gia nói.
“Được a! Tiểu tế, đi vào trong rồi hãy nói tiếp!”
Thái gia gia cười nói. Dù sao thì chứng kiến một màn miễu sát vừa rồi thì trong lòng lão hưng phấn hẳn lên. Bởi vì hắn sắp có một cháu rể với tu vi khủng bố a.
“Được! Chúng ta cũng vào thôi!”
Lâm nhìn chúng nữ nói.
Chúng nữ nghe vậy thì cũng đi theo sau lưng Lâm, tiến vào Hàn Gia.