•••
Xuất Vân Đế Quốc.
Hiện tại, Lâm cùng Kỷ Hiểu Phù cuối cùng cũng đặt chân đến Xuất Vân Đế Quốc sau khi trải qua 4 ngày đường.
“Vậy ngươi định làm gì ở nơi này?”
Kỷ Hiểu Phù tò mò hỏi.
Qua đoạn thời gian vừa rồi thì Kỷ Hiểu Phù cũng hiểu đôi chút về Lâm rằng hắn chỉ làm việc khi có mục đích hoặc lợi ích.
“Đi tìm dị hỏa!”
Lâm nhàn nhạt nói. Nhưng đó không phải là mục đích chính để hắn đến Xuất Vân Đế Quốc a.
“Dị hỏa? Ngươi biết nó ở đâu?”
Kỷ Hiểu Phù nghi hoặc hỏi. Đương nhiên thông qua vài ngày trước được Lâm phổ cập thông tin thì nàng cũng biết dị hỏa khó kiếm đến mức nào.
“Không biết nhưng ta dựa vào khả năng tìm đường của Hắc Ảnh Kiếm mà đi!”
Lâm cười nói, tay sờ sờ Hắc Ảnh Kiếm.
“...”
Kỷ Hiểu Phù khóe miệng giật giật khi nghe Lâm nói như vậy. Tìm kiếm dị hỏa mà chỉ dựa vào một thanh kiếm dẫn đường? Nghe quá mức vô lý.
Lâm thấy biểu hiện của Kỷ Hiểu Phù thì đương nhiên biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Nhưng hắn cũng đâu có rảnh mà giải thích, cứ phó thác cho Hắc Ảnh Kiếm thôi.
Keng
Ngay khi Hắc Ảnh Kiếm được ngã xuống, chỉ về một hướng thì Lâm cũng bắt đầu bước đi theo hướng đó.
“Thật luôn!!!”
Kỷ Hiểu Phù không dám tin vào mắt nàng với sự việc diễn ra trước mắt. Lâm vậy mà tin tưởng đi theo hướng mà thanh kiếm kia chỉ.
Kỷ Hiểu Phù mặc dù không dám tin nhưng hiện tại, nàng đã xem Lâm như thân nhân ở nơi này nên cũng đành miễn cưỡng mà đi theo.
Qua khoảng 1 ngày cùng Lâm phi hành thì hiện tại cả 2 đã có mặt ở trên một ngọn núi tuyết, bên dưới là một cái sơn động.
Lâm từ từ đáp hạ cánh xuống trước của hang.
“Quả nhiên vận khí của ta không tệ a!”
Lâm cảm thán nói. Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức ở bên trong a. Nhưng không phải của dị hỏa mà là linh hồn.
“Ngươi đắc ý cái gì? Dị hỏa đã tìm thấy đâu?”
Kỷ Hiểu Phù hung hăng trừng mắt nhìn Lâm nói. Chưa tìm được dị hỏa mà tên này đắc ý cái gì.
“Ai nói với nàng là ta cần phải nhất định đi tìm dị hỏa?”
Lâm hỏi ngược lại. Nguyên nhân hắn đến đây không phải là dị hỏa, bởi nó chỉ là tin đồn mà thôi.
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
Kỷ Hiểu Phù lại lần nữa dâng lên hiếu kỳ đối với Lâm.
“Lát nữa nàng sẽ biết!”
Lâm ra vẻ thần bí nói. Sau đó thì từng bước đi vào trong sơn động.
Kỷ Hiểu Phù cũng bước đi theo sau.
Đi được một đoạn thì Lâm chợt dừng chân, ra hiệu cho Kỷ Hiểu Phù cũng dừng lại.
“Có chuyện gì sao?”
Kỷ Hiểu Phù tò mò hỏi.
“Có kết giới!”
Lâm nhẹ giọng nói, sau đó 2 tay bắt đầu kết ấn để phá trận.
“Phá cho ta!”
Thủ ấn hoàn thành, đồng thời Lâm kích phát khí tức của bản thân lên.
Rắc Rắc Rắc
Một tấm kết giới hiện ra, theo đó là từng vết nứt do bị Lâm trùng kích phá trận mà lan ra khắp kết giới, cuối cùng là tan biến.
“Đi tiếp thôi!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Ừm!”
Kỷ Hiểu Phù gật nhẹ đầu đáp. Nhưng trong lòng nàng thì hiện tại đã thực sự chấn kinh rồi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy được Lâm ra tay.
Mặc dù nàng không hiểu quá nhiều về trận pháp, nhưng vừa nãy, dựa trên số văn tự xuất hiện ở trên kết giới thì nàng có thể đoán được phẩm cấp không hề thấp. Vậy mà Lâm tùy tiện thủ ấn vài cái liền có thể phá trận. Rốt cuộc là Lâm còn khủng bố như thế nào.
Không mất quá nhiều thời gian thì Lâm cùng Kỷ Hiểu Phù cũng tiến sâu vào bên trong sơn động.
“Ẩn nấp cũng lâu rồi! Đến lúc xuất hiện rồi đấy, cô nương!”
Lâm bỗng dừng lại rồi nhìn về một hướng nói.
“Có người ở đây?”
Kỷ Hiểu Phù nghi hoặc, bởi nàng không cảm nhận được bất cứ sinh khí nào ở trong này a.
“Không ngờ có người phát hiện ra ta đấy!”
Đsng lúc này thì một đạo âm thanh nữ tử vang lên.
Theo đó thì một nữ tử với mái tóc màu nâu dài tận eo, trên thân mang một bộ bạch y, dung nhan kiều diễm, chỉ có điều đôi mắt nàng vô hồn không chút thần sắc và đặc biệt hơn là cơ thể nàng hơi trong suốt. Hay nói đúng hơn thì nàng không có cơ thể.
“Không ngờ lại là một mỹ nữ đấy! Không biết vì lý do gì mà mỹ nữ chết ở nơi này?”
Lâm giọng đùa cợt hỏi. Nhưng trong lòng thì hơi ngạc nhiên. Bởi vốn ban đầu thì hắn đến đây là vì Vạn Thú Yêu Hỏa bởi theo nguyên tác thì nó nằm ở đây. Không nghĩ đến cả nữ nhân này cũng ở đây.
“Trước tiên thì trả lời ta, Xuất Vân Đế Quốc còn tồn tại?”
Bạch y nữ tử hỏi.
“Còn!”
Lâm nhàn nhạt đáp.
“Khoảng 400 năm về trước, ta đại chiến với một tên cường giả dẫn đến trọng thương và vẫn lạc! Sau đó vì không cam lòng cứ như vậy mà chết đi nên ta đã cố gắng vận dụng toàn bộ sức mạnh còn lại để giữ vững trạng thái lin hồn cả bản thân! Ở nơi này, ta cố gắng tích tụ từng chút Đấu Khí để duy trì bản thể!”
Bạch y nữ tử nhàn nhạt nói.
“Ra là vậy! Và nàng cũng là Ách Nan Độc Thể, ta nói đúng chứ?”
Lâm lóe lên tinh quang nhìn bạch y nữ tử nói.
“Làm sao ngươi biết?”
Bạch y nữ tử chấn kinh. Nàng không ngờ có người phát hiện ra thể chất của nàng.
“Đơn giản là ta có thê tử sở hữu nó! Đương nhiên nhìn nàng một lượt là có thể nhìn ra rồi!”
Lâm nhún vai cười đáp. Từ lúc nhận biết Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên thì hắn cũng đã có thể nhìn ra ai có sở hữu thể chất Ách Nan Độc Thể giống với nàng.
“Thê tử ngươi sở hữu Ách Nan Độc Thể?”
Bạch y nữ tử chấn kinh. Bởi Ách Nan Độc Thể là thể chất mà rất nhiều người căm ghét, cũng chính vì nó mà nàng bị vô tận truy sát đến từ các cường giả. Vậy mà người này lại lấy một người sở hữu Ách Nan Độc Thể làm thê tử. Hắn không sợ bị đám cường giả ngoài kia tới kiếm chuyện sao.
“Đúng vậy! Và nàng còn đang rất hạnh phúc nữa cơ!”
Lâm cười nói. Đương nhiên hắn biết việc người sở hữu Ách Nan Độc Thể có rất nhiều kẻ thích gây phiền phức tìm đến. Nhưng hắn quan tâm sao?
“Hạnh phúc? Người mang Ách Nan Độc Thể có thể hạnh phúc sao?”
Bạch y nữ tử không tin vào lời nói của Lâm.
“Có hay không thì nàng chứng kiến sẽ biết!”
Lâm nhún vai nói.
“Nhưng ta hỏi nàng một câu! Nàng có muốn sống lại lần nữa?”
Lâm trầm giọng nói.
Không chỉ Kỷ Hiểu Phù ở phía sau sững người mà bạch y nữ tử cũng không khá hơn bao nhiêu.
Bạch y nữ tử đã trải qua gần 400 năm chỉ với một hy vọng là duy trì linh hồn và tự tái tạo lại cơ thể. Nhưng việc duy trì linh hồn đã tiêu tốn rất nhiều Đấu Khí có trong trời đất thì việc tái tạo lại cơ thể chỉ là một giấc mông.
Vậy mà người nam tử này lại hỏi nàng như vậy. Nàng không động tâm sao. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ chờ mong nhìn lấy Lâm.
“Ngươi có thể?”
Bạch y nữ tử mở miệng hỏi.
“Có thể! Chỉ là ta có điều kiện!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Điều kiện gì?”
Bạch y nữ tử nghi hoặc hỏi.
“Ta muốn nàng trở thành lão bà của ta!”
Lâm nhẹ nhàng nói.
“Ngươi chắc chứ? Nếu ngươi và ta ở cùng nhau thì có thể sẽ dẫn đến vài phiền phức tìm tới!”
Bạch y nữ tử đáp.
“Phiền phức? Ta mà sợ phiền phức sao? Dù là Thiên Đế có hàng lâm tìm đến thì cũng chưa chắc gây nổi một chút sát thương được với ta!”
Lâm lạnh lùng, bá đạo nói. Đương nhiên nếu hắn bộc phát cấp 350 của hắn ra thì chưa chắc có ai có thể cản được.
Bạch y nữ tử nghe vậy trong lòng chấn động.
Không biết đã qua bao lâu thời gian và năm tháng, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng những lời như vậy.
“Được! Nếu ngươi có thể khiến ta sống lại lần nữa thì ta nguyện ý làm lão bà của ngươi!”
Bạch y nữ tử nhìn Lâm nói.
Lâm nghe vậy thì nhếch miệng lên mỉm cười hài lòng.
“Hệ thống! Dùng 1.000.000 điểm thành tựu tái tạo cơ thể cho nàng!”
Lâm ra lệnh cho hệ thống.
[Khấu trừ thành công 1.000.000 điểm thành tựu]
[Tái tạo thành công]
Thanh âm vừa dứt thì cơ thể trong suốt của bạch y nữ tử dần phát sáng lên, cơ thể linh hồn dần dần biến mất. Thay vào đó là từng tế bào, từng dây thần kinh, từng khối cơ, từng khớp xương, từng tất thịt bắt đầu tái tạo lại, bao trùm lên linh hồn của nàng.
Vù Vù Vù
Không mất quá nhiều thời gian, cơ thể của bạch y nữ tử đã được tái tạo lại một cách hoàn hảo. Nàng cũng dần mở ra đôi mắt, nhưng lúc này đã không còn vô hồn như lúc trước mà có sức sống, có sinh khí.
“Ta...ta vậy mà sống lại rồi!”
Bạch y nữ tử không dám tin vào một màn trước mắt. Nó cứ như một giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực.
“Chào mừng nàng đã tái tạo lại cơ thể thành công! Sau này nàng không cần phải kiềm nén gì nữa đâu! Từ giờ đã có phu quân lo hết rồi!”
Lâm bước đến ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói. Đối với những nữ nhân có số phận bất hạnh như Kỷ Hiểu Phù và Tiểu Y Tiên thì hắn luôn một mực muốn yêu thương che chở cho các nàng.
Ở phía sau, Kỷ Hiểu Phù thấy một màn này thì cũng không khỏi cảm thấy tuổi thân. Bởi nàng cũng có khá hơn bạch y nữ tử là mấy đâu.
“Phải chi hắn có bản lĩnh giống với Diệp Lâm thì hay biết mấy!”
Kỷ Hiểu Phù thầm nghĩ. Nếu khi xưa Dương Tiêu bá đạo như Lâm, dù nàng không muốn nhưng cưỡng ép nàng theo vẫn là có thể. Khi đó thì chẳng phải là hạnh phúc rồi sao.
Càng nghĩ Kỷ Hiểu Phù càng cảm thấy nhói lòng.
“Phu...phu quân!”
Bạch y nữ tử vẫn chưa quen cách xưng cũng như việc bản thân có một phu quân như Lâm. Đôi mắt nàng có hơi ướt át, ngẩn đầu nhìn lấy Lâm.
Chụt
“Ngoan! Không khóc! Từ giờ kẻ nào dám khi dễ nàng thì ta một kiếm chém chết hắn!”
Lâm hôn lên trán của nàng nói.
“Ừm!”
Bạch y nữ tử hạnh phúc mà nép người vào lòng của Lâm như chú chim non.
“Mà ta vẫn chưa biết tên nàng đấy!”
Mặc dù Lâm đã biết nhưng vẫn hỏi vì để tránh nàng hiếu kỳ với hắn.
“Thiếp tên Tuyết Di!”
Tuyết Di nhẹ giọng nói.
“Tuyết Di! Tên thật đẹp a!”
Lâm vui vẻ cười nói.
Sau đó thì Lâm dẫn 2 nàng đi đến nơi khác để lấy Vạn Thú Yêu Hỏa.
---