"Tắc đường." Giang Lê Thanh ôm chặt lấy anh: "Anh cũng đi bộ đến sao?"
Hoắc Nghiên mím môi, dường như đang kiềm chế điều gì đó: "Xe hỏng rồi."
"Ồ~~" Giang Lê Thanh kéo dài giọng: "Vậy là xe anh chất lượng kém rồi."
Hoắc Nghiên cười khẽ: "Được rồi, thật ra là anh muốn gặp em sớm hơn."
Đường tuyết khó đi, lại gặp phải tai nạn giao thông phía trước gây tắc đường.
Vì vậy, giống như Giang Lê Thanh, anh đã đỗ xe ở trạm dịch vụ ven đường, đi bộ một tiếng đồng hồ đến đây.
Giang Lê Thanh vốn định gặp nhau sớm một chút, bây giờ mất nửa ngày trời, cô thấy thật là thừa thãi: "Biết thế em đợi anh ở nhà rồi."
"Cũng vậy thôi." Hoắc Nghiên thấy cổ cô để trần, lập tức tháo khăn quàng cổ quàng vào cho cô, sau đó nắm chặt tay cô: "Đi thôi."
Hai người nắm tay nhau đi vào khu nghỉ dưỡng.
Nghĩ đến thời tiết khắc nghiệt bên ngoài, Giang Lê Thanh đưa giấy tờ tùy thân: "Cho mình thuê một phòng."
Bàn tay đang lấy giấy tờ tùy thân của Hoắc Nghiên khựng lại.
Giang Lê Thanh tiến lại gần, thì thầm vào tai anh: "Theo kịch bản thì kiểu gì cũng chỉ có một phòng thôi."
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai lễ tân.
Cô ấy nở nụ cười chuyên nghiệp: "Thưa cô, mặc dù khu biệt thự của chúng tôi đã kín phòng nhưng tòa nhà cạnh sườn núi vẫn còn một số phòng ngắm cảnh, cô đừng lo lắng về chuyện đó."
Hoắc Nghiên nhận thẻ phòng, kéo cô đi về phía thang máy.
Giang Lê Thanh cúi đầu nhìn thông tin phòng, hai người họ thậm chí không ở cùng một tầng, một phòng 17, một phòng 18, hay lắm, được lắm, đây là ám chỉ cô cút xuống tầng mười tám địa ngục đi phải không!!!!
Tâm trạng không vui.
Giang Lê Thanh hung hăng đẩy cánh tay Hoắc Nghiên ra, đổi thẻ phòng với anh.
Anh chỉ mỉm cười chấp nhận.
Đến tầng mười bảy, Giang Lê Thanh lạnh lùng đi ra ngoài.
Cô thản nhiên bước về phía trước hai bước, trong giây phút cửa thang máy sắp đóng lại, Giang Lê Thanh nhanh chóng quay lại, lao vào ôm lấy cổ anh, kiễng chân tìm chính xác hướng môi anh, nhắm mắt hôn lên.
Môi anh lành lạnh, hơi thở ấm áp phả vào má cô, trong không khí thoang thoảng mùi thơm mát của gỗ thông, còn có mùi cam ngọt ngào từ tóc cô.
Nụ hôn này đến nhanh và bất ngờ.
Hoắc Nghiên không kịp nhắm mắt, anh có thể nhìn thấy những giọt nước ngưng tụ trên lông mi và cánh mũi hơi run vì căng thẳng của cô.
Anh có thể nghe thấy nhịp tim cô; có thể nhìn thấy những ngón tay lo lắng co lại của cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim anh đột nhiên tan chảy, vô số đợt sóng tràn vào trong anh, khiến trái tim anh mềm nhũn.
Lúc đồng ý hẹn hò với cô, anh đã cân nhắc đến tương lai và cả đường lui.
Hoắc Nghiên thật sự thích cô; thật lòng muốn cô sống tốt hơn, nếu có một ngày cô chán, anh cũng sẽ giống như khi đồng ý với cô, bình tĩnh lựa chọn buông tay.
Nhưng vào lúc này, trong không gian chật hẹp, cách xa gió tuyết này, Hoắc Nghiên chỉ còn lại niềm khao khát mãnh liệt.
Anh muốn ở bên cô…
… suốt đời.
Giang Lê Thanh cuối cùng cũng không làm gì quá đáng, hôn xong định tách ra thì đôi bàn tay to lớn bất ngờ nâng má cô lên, thân hình cao lớn áp sát tới. Đôi môi vừa chạm đã rời lại thân mật gần kề nhau lần nữa, anh nhẹ nhàng hôn cô, nụ hôn tràn ngập tình yêu nồng cháy và trân trọng.
Giang Lê Thanh ngây người, trong chớp mắt, cô như quên mất cả cách phản ứng.
Ting một tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
Khi đôi môi tách ra, Hoắc Nghiên lại nhẹ nhàng hôn một cái vào khóe môi cô.
Môi cô hơi ửng hồng lên.
Hoắc Nghiên dịu dàng nhìn cô, chóp mũi anh cạ nhẹ lên chóp mũi cô, rồi khẽ thì thầm bên tai cô: "Đưa em xuống dưới nhé?"