Ngoài cửa sổ là một vùng sương mù mênh mông, có thể nhìn thấy sông Thames và cầu Waterloo trứ danh, phóng tầm mắt trông về phía xa có thể trông thấy những ngôi nhà theo kiến trúc phương Tây tràn ngập hơi thở văn học và nghệ thuật, còn có một vòng đu quay khổng lồ gắn đèn nhấp nháy, những chiếc xe buýt hai tầng sơn màu đỏ rực, thành phố London này là nơi pha trộn giữa sức sống và nghệ thuật, mang nét quyến rũ vừa hiện đại vừa cổ xưa.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng cạnh cửa sổ, thở ra một hơi thật dài, lôi ra một tờ giấy, bắt đầu viết thư.
Bức thư này là gửi cho ông già ở nhà.
Đây cũng là biện pháp rất bất đắc dĩ. Điện thoại trong nhà là kiểu cũ, ông già lại không chịu dùng cái mới, cũng cực kỳ coi thường mấy thứ như điện thoại thông minh.
Ông già cứ say mê nghiên cứu phương thuốc một cái là lại không thể liên lạc được. Mạnh Nhạc Nhạc tuy có thể liên lạc với dì Mã nhưng cũng không thể truyền đạt hết được những chuyện liên quan. Vì vậy, phương pháp liên hệ cổ xưa này lại được dịp phát huy tác dụng của nó.
Cô cầm bút, chậm rãi viết từng dòng.
"Cha à, gần đây cha có khỏe không? Có phải cha lại thức trắng đêm để nghiên cứu phương thuốc không thế? Cũng không biết dì Mã có thể quản thúc cha một chút không nữa...
Phong thư này đến từ London, nước Anh... Ừm, là một nơi rất xa. Con gái của cha sắp tham gia một Hội nghị khoáng sản ở đây. Giờ là giữa tháng tư, con gái của cha còn tài giỏi hơn cha nhiều đấy...
...
Cuộc sống ngày qua ngày ở đây cũng rất thú vị.
7 giờ sáng hàng ngày, thầy Trần, ờm, chính là thầy Trần Kiến Bạch ấy, người lần trước cha còn định bôi nhọ người tay ấy - thầy ấy sẽ đưa con ra ngoài, vòng qua nhà thờ lớn, đi tản bộ dọc bờ sông, vừa đi vừa mô phỏng bài diễn thuyết.
Trên đường đi sẽ bắt gặp từng nhóm nam nữ nhân viên công chức vội vàng đi qua, cũng sẽ gặp được những ban nhạc đường phố, họa sĩ đường phố và những người khác. Đúng rồi, các chú các bác ở đây đẹp trai cực nha, con sẽ chụp ảnh gửi cho cha, cha nhìn xem, cha với người ta bằng tuổi mà người ta là ông chú đẹp trai, cha lại là một lão già hom hem, vậy nên cha đừng thức đêm nữa nhá!!!
Mỗi lần đi tản bộ, thầy Trần đều sẽ khích lệ con đi nói chuyện với những người xa lạ, nhưng phát âm của con không tốt, nói năng cứ trúc trắc, cũng may mọi người đều mỉm cười tỏ vẻ thông cảm.
...
Sau khi tản bộ, bọn con sẽ xem xét lại quy trình thử nghiệm và các bước thực hiện đã tiến hành, hoặc là thảo luận về những lần thử nghiệm tiếp theo.
...
Buổi chiều là khoảng thời gian mà con chờ mong nhất, bọn con sẽ đến một phòng thí nghiệm nào đó, nghe các tinh anh trong nghề tọa đàm, thảo luận với bọn họ về các vấn đề tương quan trong học thật. Đại học London quả đúng như lời đồn, tràn ngập khắp nơi đều là bầu không khí học thuật, còn có học viện Y học, có lẽ ở đó sẽ có thứ mà cha cảm thấy hứng thú, đợi đến khi diễn thuyết xong con cũng sẽ tranh thủ thời gian đi tham quan.
Buổi tối..."
Mạnh Nhạc Nhạc viết đến câu cuối, sắc mặt có hơi vặn vẹo, nhưng cuối cùng vẫn viết ra hết.
"Buổi tối, con và thầy Trần sẽ cùng nhau xem phim, con ở London sống rất tốt."
-
Vừa mới viết xong câu cuối cùng thì chuông cửa vang lên, hai mắt Mạnh Nhạc Nhạc đã díp lại, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn thở dài một hơi, lề mề ra mở cửa.
Quả nhiên, người đứng ngoài cửa là một người đàn ông dáng người cao gầy, cả người đều toát ra vẻ học thức uyên bác, còn đang lắc lắc cái USB trong tay:
"Tôi tìm được phần tiếp theo rồi, muốn xem cùng nhau không?"
Khóe miệng Mạnh Nhạc Nhạc khẽ giật giật, bàn tay vô thức nắm thật chặt tay nắm cửa, cuối cùng gật đầu.
Hai người ngồi trên sofa, nghiêm chỉnh nhìn dòng chữ tiêu đề bộ phim: "The Great Lagrange - Part 2." (* đây là tên 1 nhà Toán học và thiên văn học có nhắc đến ở 1 chương trước nào đó rồi :))) đại khái là phim tài liệu học thuật á)
Mạnh Nhạc Nhạc đỡ lấy cái đầu gật gù của mình, hai mắt vẫn kiên cường mở to. Cái phim phóng sự đáng chết này, dài gì mà tận 3 tiếng!
Có lẽ do quá nhàm chán, cô không có cách nào duy trì hứng thú ngồi xem phim, chỉ cố gắng nén cơn buồn ngủ xuống, cuối cùng do ms mắt bị cưỡng ép mở ra một hồi lâu, đôi mắt bị mỏi, vì vậy hai giọt nước mắt còn từ từ trượt xuống.
Rất nhiều lần cô đã có ý muốn thương lượng với người đàn ông đang ngồi bên cạnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô lại cảm thấy ngại ngùng.
Mạnh Nhạc Nhạc ơi Mạnh Nhạc Nhạc, chẳng lẽ mày muốn thể hiện cho giáo sư của mày biết rằng lòng nhiệt tình của mày đối với học thuật chẳng qua chỉ có ngần ấythế thôi sao?
Đương nhiên là không được rồi!!
Vất vả lắm cô mới có thể chống đỡ được đến lúc Trần Kiến Bạch đi khỏi, cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng trở lại bàn làm việc, viết vào lá thư kia một câu cuối cùng:
"Thầy Trần thật sự quá nghiêm túc, bọn con đã xem xong 8 phim phóng sự về các nhà khoa học, nội dung cực kỳ khó nhằn. Học thức nguyên thủy thì cũng thôi đi, còn có vật lý, hóa học, toán học..." Thầy Trần còn thường xuyên mang theo một quyển sổ nhỏ, mỗi lần xem xong còn ghi vài dòng cảm tưởng, nhận xét, rút kinh nghiệm... Con có một người thầy nghiêm cẩn hiếu học như vậy cũng thật sự cảm thấy...
Quá tự hào."
----------------
Nhiều năm về sau, Mạnh Nhạc Nhạc vô tình nhìn thấy quyển sổ nhỏ kia, trên đó ghi lại vài dòng nhận xét và đánh giá gì đó rất ám chỉ:
"Ngày 1 tháng 4:Tản bộ ☑Nói chuyện phiếm ☑Hẹn hò (tại phòng thí nghiệm của Brown ) ☑Xem phim ☑Tên phim: "Cuộc Đời Của Barry Carter, bậc thầy khoa học vật liệu vĩ đại."Tổng kết: Bầu không khí lúc xem phim rất tốt, Nhạc Nhạc xem rất chăm chú, nhưng xem xét đến khả năng liên tục xem phim về học chất nguyên thủy sẽ làm cô ấy thấy mệt mỏi, khi hai người đang yêu nhau thì cũng phải chấp nhận có một số điểm khác biệt, lần sau có lẽ nên chọn Vật lý chăng?Tiến độ yêu đương: 5%
......
Ngày 5 tháng 4:Tản bộ ☑Nói chuyện phiếm ☑Hẹn hò (tại phòng thí nghiệm của Barto) ☑Xem phim ☑Tên phim: "Bohr và thuyết lượng tử cơ học của ông"Tổng kết: Quá trình bồi dưỡng tình cảm tiến triển thuận lợi, nhưng khi xem phim, Nhạc Nhạc tựa hồ không hứng thú mấy, hay là lần sau chuyển sang Toán học?Tiến độ yêu đương: 10%
......
Ngày 10 tháng 4:Tản bộ ☑Nói chuyện phiếm ☑Hẹn hò (tại phòng thí nghiệm của Illian) ☑Xem phim ☑Tên phim: "The Great Lagrange - Part 2."Tổng kết: Nhạc Nhạc gật đầu lần thứ 15, hẳn là rất thích, lúc xem đến cảnh Lagrange qua đời, cô ấy còn khóc nữa, trong sách viết yêu nhau là phải cùng nhau trải qua chua ngọt đắng cay, vui buồn hờn giận, khóc là một kỷ niệm rất quan trọng, xem ra cuộc hẹn hò hôm nay rất thành công.Tiến độ yêu đương: 15%