Hệ Thống Cải Tạo

Chương 104: Tôi dẫn em đi chơi



Hôm nay đi tản bộ, Mạnh Nhạc Nhạc đi rất nhanh, luôn miệng lẩm nhẩm bài diễn thuyết, lúc gặp vài người quen trong công viên đến chào hỏi cô cũng phản ứng chậm cả nửa nhịp. Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa, mà có lẽ cô cũng chẳng hề nghĩ gì.

Trần Kiến Bạch bên cạnh vẫn luôn yên lặng, cho đến khi đến gần bờ sông, nơi này có một cái hàng rào nhỏ bảo vệ, xung quanh rất yên tĩnh.

"11 chỗ."

Hả? Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở lời làm cho Mạnh Nhạc Nhạc ngây ra một lúc.

"Từ khách sạn tới đây, suốt cả quãng đường, ngữ pháp của em sai tận 12 chỗ."

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, lúc này mới phát hiện, hóa ra bản thân cô đã bị ảnh hưởng, đến cả một người khù khờ như Trần Kiến Bạch cũng phát hiện ra sự khác thường của mình, cô tỏ vẻ áy náy:

"Xin lỗi, để em đọc lại một lần nữa."

Còn chưa đợi cô mở miệng, Trần Kiến Bạch đột nhiên nắm lấy tay cô. Người đàn ông trước nay luôn tuân thủ lễ nghi một cách nghiêm chỉnh lần đầu tiên làm ra động tác lớn mật như vậy, thế nhưng giọng nói của anh vẫn vô cùng nghiêm túc:

"Lúc tâm trạng không tốt thì không cần nghiên cứu học tập gì, tôi dẫn em đi chơi."

Trong nháy mắt, Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ: "Xem phim = Lagrange", vậy 'chơi' của anh thì là gì?

Không phải cái gì kỳ quái đấy chứ, ví dụ như đi tham quan bảo tàng Anh hay đến thư viện của một trường đại học nào đó???

Nói thật là... hôm nay cô cũng không có tâm trạng để tới những nơi thế đâu.

-

Không ngờ, lại hoàn toàn không phải.

Cho đến khi đã ngồi trên khán đài, cô cũng không thể tin nổi, Trần Kiến Bạch sẽ đưa cô tới sân vận động —— xem đá bóng.

Bóng đá và Trần Kiến Bạch, thể thao với khoa học, nhìn thế nào cũng không thấy có chút gì liên quan.

Người đàn ông ngày thường vẻ mặt đứng đắn, một lòng một dạ hướng về khoa học lúc này lại xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, cởi cả móc cài, thậm chỉ hai cúc áo trên cùng cũng cởi ra để lộ ra xương quai xanh quyến rũ.

Anh buộc một dải lụa lên trán mình. Trong nháy mắt, một nhà khoa học trí thức bỗng chốc biến thành một người bình thường đam mê bóng đá.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Đây là trận tranh tài giữa Manchester United vs Chelsea, hai bên đối đầu căng thẳng, vừa có hiệu lệnh đã tấn công đối phương một cách mãnh liệt. Cho dù không phải là một người đam mê bóng đá, thậm chí đến thi đấu đá bóng cũng không hiểu, Mạnh Nhạc Nhạc cũng bị khí thế cuồng nhiệt của cổ động viên trong sân vận động làm cho chấn động.

Trần Kiến Bạch không thao thao bất tuyệt giảng giải cho Mạnh Nhạc Nhạc hiểu điều này điều kia, cũng không giống như những người hâm mộ khác cuồng loạn gào thét. Anh chỉ ngồi ở đó, chăm chú quan sát, hai mắt tỏa sáng ngời ngời.

Cho đến khi cầu thủ đầu tiên vượt qua bốn hàng phòng ngự và ghi bàn thắng đầu tiên, cả khán đài đều sục sôi, Trần Kiến Bạch cũng không ngoại lệ. Người đàn ông đang thích thú hoan hô ầm ĩ này khác biệt quá lớn so với bộ dạng hào hoa phong nhã, nghiêm túc đứng đắn ngày thường, dường như anh đã hoàn toàn gỡ cái mác "nhà khoa học" xuống, trở nên gần gũi bình dị hơn một chút.

Có lẽ là cảm giác được Mạnh Nhạc Nhạc đang kinh ngạc nhìn mình, Trần Kiến Bạch quay đầu nhìn lại, lỗ tai đỏ bừng, hơi mất tự nhiên giải thích với cô:

"Xem bóng đá thì phải như vậy, khi nào bóng hay thì hoan hô, khi nào bóng dở thì thất vọng, nào, đến đây hô cùng anh..."

Mạnh Nhạc Nhạc chưa bao giờ xem đá bóng, đừng nói là xem trực tiếp, ngay cả xem trực tiếp qua TV cũng chưa từng xem. Cô bèn nghiêm túc quan sát sân bóng, cũng may xem bóng đá không cần hiểu quá nhiều quy tắc, cô chỉ cần chú ý xem bóng đang ở đâu, bóng có vào lưới không là được.

Nhưng chính lúc này, một cầu thủ vóc dáng hơi lùn giành được trái bóng, anh ta nghiêng người nhanh chóng dẫn bóng vòng qua 2 hậu vệ, lao thẳng đến vùng cấm địa đội bạn, lúc hậu vệ của đội bạn tiến lên cản bóng, anh ta dùng chân phải sút mạnh, quả bóng bay thẳng vào một góc chết của cầu môn.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy động tác trơn tru và góc độ nào kỳ quái như vậy, có lẽ là chỉ thấy trong mấy bộ phim hoạt hình hồi nhỏ từng xem. Lần đầu tiên cô phát hiện ra, hóa ra thật sự có người có thể làm được như thế.

Mạnh Nhạc Nhạc không kìm được lớn tiếng khen hay, sức hút của thể thao thần kỳ ở chỗ, cho dù bạn chẳng hiểu gì cả, nhưng ở trong bầu không khí rực lửa như vậy, bạn cũng có thể vì nó mà kinh ngạc thét chói tai.

Cho đến khi hét xong rồi cô mới thấy kỳ quái, tại sao khán đài của cô lại yên lặng quá vậy, còn người ngồi ở khán đài phía đối diện lại điên cuồng la hét.

Éc!!!

Trần Kiến Bạch bật cười thành tiếng, dưới những cái trừng mắt của những người bên cạnh hô lớn một câu, nhưng nội dung lại hơi thay đổi một chút:

"Bóng đá vạn tuế, England rất tuyệt!!"

Những người xung quanh sửng sốt, sau đó cùng trầm trồ khen ngợi, những người vốn dĩ muốn cổ vũ đội bên kia nhưng lại ngại ngùng cũng ồn ào hoan hô.

Phần còn lại của trận đấu, đồng chí Mạnh Nhạc Nhạc tuy không hiểu bóng đá nhưng cũng rất tích cực hò hét. Theo từng tiếng hoan hô, buồn bực đọng lại trong lòng cũng dần dần tiêu tán, cả người cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.

Trần Kiến Bạch hơi nghiêng đầu nhìn cô gái mặt mày rạng rỡ, lòng cũng thấy vui lây theo.

--------------

Đêm xuống, trên đường phố London, người xe thưa thớt.

Phía xa xa có hai người đang dạo bước, cái bóng trên mặt đất bị ánh trăng kéo dài lê thê.

Người đàn ông dáng người cao gầy đi rất chậm, trên lưng anh cõng một cô gái, lúc này cô đang nằm xoài trên vai anh, đôi mắ nhắm hờ dường như đang lim dim ngủ vậy.

Rõ ràng hai người đều đã uống không ít rượu, cho dù người đàn ông rất cố gắng đứng vững, bước chậm, nhưng cả người vẫn nghiêng trái đổ phải.

Cô gái trên lưng anh còn đang lẩm nhẩm bài diễn thuyết.

Trần Kiến Bạch cũng không nói nhiều, chẳng biết làm sao mà sau khi xem đá bóng xong, hai người họ cứ thế mơ mơ hồ hồ đi theo một đám người vào quán bar, còn uống say bét nhè thế này nữa.

"Nhạc Nhạc, đừng đọc nữa, em say rồi... Ừm, tôi...đưa em về nhà..."

Trước mắt Mạnh Nhạc Nhạc là một mớ hỗn loạn, đại não đã bãi công, cả người mềm nhũn nhưng vẫn bướng bỉnh:

"Không được, hôm nay em vẫn chưa khiến anh vừa lòng, anh còn chưa khen em giỏi nữa..."

Trần Kiến Bạch bật cười, cô gái ngốc này.

Anh nghe cô đọc lung tung thêm một đoạn, chắc vì quá say, lần đầu tiên, anh nghe thấy cô nói lung tung rối loạn như vậy, mà dưới tác dụng mê hoặc của cồn, lần đầu tiên phá luật khen cô:

"Rất tuyệt, Nhạc Nhạc, em đọc rất hay, ngữ pháp chính xác, vừa trơn tru vừa chi tiết, Nhạc Nhạc của chúng ta giỏi nhất... Nhạc Nhạc của anh là người giỏi nhất trên đời này..."

Càng nói còn cất giọng càng lớn, cứ như đang hò hét luôn vậy, Nhạc Nhạc vốn đang mơ màng cũng vừa lòng gật đầu, còn phụ họa thêm vài câu:

"Anh nói đúng, em giỏi nhất, anh cũng rất giỏi..."

Hai con ma men bắt đầu con hát mẹ khen hay không có điểm dừng.

Dù đầu óc đang quay cuồng, Mạnh Nhạc Nhạc cũng có thể cảm giác được, bờ vai của anh vô cùng rắn chắc. Bởi vì đang dùng sức nên cô có thể cảm nhận được cả xương bả vai anh đang nhô lên, áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt, dán trên người anh, xúc cảm vô cùng rõ ràng.

Đi đến con đường nhỏ bên cạnh khách sạn, chân Trần Kiến Bạch vấp phải một cục đá, cả người lảo đảo đổ xuống thảm cỏ bên cạnh. Khi ngã xuống anh còn nhớ ra cô gái đang nằm trên lưng mình, vì vậy lấy thân làm đệm thịt, mạnh mẽ ôm lấy Mạnh Nhạc Nhạc vào lòng.

Hai người cứ như vậy nằm trên thảm cỏ, bốn mắt nhìn nhau.

Xung quanh rất yên lặng, cả hai bỗng chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt của người kia.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông rồi lại cảm thấy hình như có nơi nào không giống lắm, trong đôi mắt anh như long lanh ánh sáng, đang vô cùng chăm chú nhìn cô.

Đôi mắt toát ra sức hút làm cô cảm thấy thoải mái đến kì lạ, thậm chí cả cảm giác nóng bỏng khi tứ chi tiếp xúc với nhau truyền đến cũng tản ra sức hút...

Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên cúi xuống, hai người dựa càng gần hơn, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào nhau ngứa ngáy, như đang dụ dỗ, như đang đợi chờ...

Cô tiếp tục tới gần, hai đôi môi sắp dán vào nhau...

Trần Kiến Bạch đột nhiên nghiêng đầu, khàn giọng nói:

"Đừng, đang ở bên ngoài..."

Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc đang say bí tỉ nào hiểu được điều này, bây giờ cô cứ nhất định phải hôn lên nơi nhìn có vẻ vô cùng hấp dẫn kia.

Trần Kiến Bạch cố gắng trốn tránh, cuối cùng anh thật sự hết cách, đưa tay lên che môi của mình lại, rất giống một cô gái đang bị người ta sàm sỡ.

Cho dù đang say, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn có thể hiểu được cô vừa bị người ta cự tuyệt, cô giãy giụa đứng dậy, mặt mày vô cảm, không nói lời nào, đi nhanh về khách sạn.

Trần Kiến Bạch ngơ ngẩn theo sau, không phải anh không muốn, nhưng nơi này...

Hai người một trước một sau bước về, không còn vẻ thân mật như vừa rồi nữa.

Rất nhanh đã đến khách sạn, Trần Kiến Bạch ở tầng 14, Nhạc Nhạc ở tầng 16, đêm đã khuya, thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ. Cô gái dựa vào một góc thang máy, không hề liếc nhìn người đàn ông một cái.

"Đinh!" —— Đã đến tầng 14.

Trần Kiến Bạch hít sâu một hơi, kéo tuột Mạnh Nhạc Nhạc ra ngoài, bước hai ba bước ra ngoài, ấn cô lên cửa thang máy đặt lên một nụ hôn thật sâu.

Anh chưa từng thử làm ra hành động thân mật ở nơi nào như vậy, cho dù có thân thiết đến thế nào... lần trước tuy còn làm hành động quá đáng hơn nhưng hai người họ ít nhiều cũng ở nơi kín đáo, còn bây giờ...

Thôi vậy, miễn là cô ấy không làm lơ mình là được.

Mạnh Nhạc Nhạc cảm nhận được sự dỗ dành từ trong nụ hôn quấn quýt, cô thử giãy giụa mấy cái cũng vẫn không thể lay chuyển, cơn dỗi trong lòng bị tiêu tán đi bớt, cơn say trong não lại chợt mê man, cồn một lần nữa khống chế đại não, làm sao cô có thể thỏa mãn với loại tiếp xúc quá nhẹ nhàng, quá ngây thơ này được? Thế là để giảm bớt sự nóng nảy, cô vươn đầu lưỡi, dọc theo bờ môi mỏng của anh xâm nhập, đón lấy cái lưỡi đang trúc trắc di chuyển liếm mút.

Trần Kiến Bạch cảm nhận được sự kích thích khi môi răng quấn lấy nhau cũng không còn có thể kiềm chế, anh bắt chước cô đưa đầu lưỡi qua, quấy đảo trong khoang miệng mềm mại, cũng dùng sức nuốt hết nước bọt giao nhau giữa cả hai.

Hai người cứ thế đứng ở cửa thang máy, nơi bất cứ khi nào cũng có thể có người đi qua, tùy ý để hơi men và tình dục khống chế.