Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nhạc Nhạc đang vô cùng mệt mỏi lại bỗng nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai.
"Điểm thuộc tính còn thừa đã hơn 30, xung quanh ở trạng thái an toàn, Hệ thống kết thúc chế độ ngủ đông, tự động kích hoạt..."
Cô chậm rãi mở mắt ra, không kịp xem Hệ thống cũng không kịp nghĩ cái gì khác, vừa nhìn một cái đã bị sự hỗn loạn trong phòng làm cho khiếp sợ. Trên khăn trải giường toàn là dấu vết tinh dịch đã khô cạn, trên mặt đất cũng có, ngay cả trong phòng tắm cũng có.
Ôi trời, bọn họ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần vậy, cô với Trần Kiến Bạch điên cuồng như vậy sao?
Cửa mình đã hoàn toàn sưng đỏ, chân cũng bước không nổi, mỗi lần bước đi đều đau buốt nhức nhối.
Cũng may Hệ thống đã hoạt động bình thường, cô bèn nhanh chóng đổi một viên Khôi phục ăn vào, mặc quần áo định về phòng của mình, dù sao thì bề ngoài bọn họ vẫn là quan hệ thầy trò đứng đắn, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.
Bây giờ cô hoàn toàn không thể nhớ nổi đêm qua là ai đã chủ động trước, cứ một mực phải hôn hôn ở bên ngoài mới chịu, nếu không phải Trần Kiến Bạch vẫn còn chút tỉnh táo thì không biết hai người đã làm ra chuyện gì.
-
Mạnh Nhạc Nhạc thu dọn một chút sau đó lên tầng. Mới vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng mình.
Không biết anh đã đứng đây bao lâu, lúc này đang nghiêng người dựa vào tường, tấm lưng ngày thường vẫn thẳng tắp nay lại hơi rũ xuống. Vừa nghe thấy tiếng động, đã vội lập tức quay đầu nhìn về phía này.
Bọng mắt thâm quầng, trong mắt còn hằn cả tơ máu, trống rỗng vô hồn, đôi mắt khi nhìn thấy cô vừa vụt sáng, rồi lại dần ảm đạm thẫm xuống.
Tiêu Diệp nhìn cô gái đứng cách đó không xa, đại não tự động phân tích.
Cả đêm cô không về phòng, quần áo cũng chưa thay, vô cùng nhăn nhúm, đi rất chậm, tư thế cứng ngắc, di động hiện định vị cô ở dưới tầng, cổ áo có vệt đỏ, trên váy còn có vết màu trắng...
Đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn đã hiểu.
Chuyện như vậy, trước kia bọn họ cũng đã từng làm, yêu đương cuồng nhiệt, nước sữa hòa nhau, giờ Trần Kiến Bạch là người yêu của cô, chuyện này cũng đâu có gì kỳ lạ, không phải sao?
Nhưng lòng anh vẫn cảm thấy buồn bã nặng trĩu như có hòn đá đè trên ngực, ngoài mặt là hối hận, là đố kỵ, thậm chí còn có cả oán hận.
Hận chính bản thân mình, cũng hận cả cô.
Tại sao không thể cho anh một chút thời gian nữa? Tại sao cô lại chấp nhận một người mới nhanh như vậy? Chấp nhận người khác, thậm chí còn cùng người khác... làm chuyện đó.
Mạnh Nhạc Nhạc dừng chân, sự việc ngày hôm qua làm cô cảm thấy buồn bã, cho đến bây giờ cũng chưa quên được hoàn toàn.
Nhìn người đàn ông từ trước đến nay vốn lạnh lùng, giờ trên mặt lại không che giấu được mất mát, lòng cô lại ít nhiều thấy thoải mái, cô biết, dựa vào khả năng quan sát của Tiêu Diệp, anh nhất định sẽ đoán được đêm qua cô đã làm gì.
Tựa hồ muốn đem cảm giác đau đớn đêm hôm đó quay trở về, hoặc chỉ đơn giản là vì tò mò, Mạnh Nhạc Nhạc ác ý, nói:
"Tôi ghê tởm lắm sao?"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tiêu Diệp lập tức thay đổi, những lời những câu vốn thốt ra lúc đầu óc phẫn nộ cực độ này đã trở thành nỗi đau vô hình trong lòng anh suốt một tháng nay. Anh dằn vặt, anh trằn trọc bao nhiêu lần, còn ảo tưởng rằng những lời đó chắc cũng không làm tổn thương cô đến thế... vậy mà giờ, chính những lời này lại được từ miệng cô nói ra, còn ở trong hoàn cảnh mỉa mai đến thế.
Khóe miệng anh giật giật, cố mở miệng đến vài lần vẫn không nói nên lời, tay anh run run, đôi mắt thất thần.
Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy chán nản, cô hỏi câu này còn có ý nghĩa gì, hay là cô mong đợi sẽ nhận được câu trả lời như thế nào?
Là muốn Tiêu Diệp nói "Đúng", sau đó nhục nhã cô thêm lần nữa, hay là để Tiêu Diệp phải hối hận, xin lỗi cô?
Tuy rằng theo tính cách của Tiêu Diệp thì vế trước là tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, chỉ là cô đang muốn trả thù? Làm cho Tiêu Diệp hối hận?
Cần gì phải thế chứ, cho dù anh ta hối hận, cô còn có thể tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa sao?
Trong chuyện tình yêu, có lẽ "Yêu" còn khó hơn cả "Tình", bỏ ra nhiều tâm tư, trả giá lại càng nhiều hơn, gánh vác áp lực cũng nhiều hơn, vậy mà chỉ cần hơi sơ ý, tất cả sẽ thành công dã tràng hết.
Mà cô, đã biết sợ rồi.
Tất cả đều đã kết thúc, cũng không cần thiết phải làm tổn thương nhau, mỗi người một nơi mới là cách làm đúng đắn.
Suy nghĩ thông suốt, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên không muốn so đo nữa, cô thở dài, giọng nói mang theo ý cười:
"Thôi vậy."
Sắc mặt Tiêu Diệp càng kém, cả người hơi run, câu 'xin lỗi' trên đầu môi chợt nghẹn lại. Hai chữ ngắn ngủi này đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ của Mạnh Nhạc Nhạc.
Cô ấy buông tay rồi.
Hoặc nói cách khách, cô đã kết bản án tử hình cho tình yêu này rồi.
Lời xin lỗi hay sự níu kéo đều đã mất đi ý nghĩa.
Đáy lòng dâng trào cảm giác bi thương, Tiêu Diệp nghe thấy giọng nói của mình vang lên trên hành lang trống trải, máy móc như giả dối:
"Xin, xin lỗi... À còn, mẫu vật của em..."
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, cô suýt đã quên chuyện này, không có mẫu vật, vậy bài diễn thuyết của cô coi như toi công. Có mẫu vật thành công thì bài diễn thuyết sẽ càng chân thực hơn.
Cô đưa tay nhận lấy mẫu vật trong tay anh, thật lòng nói lời cảm tạ:
"Cảm ơn, đã làm phiền anh rồi."
Câu nói khách khí của cô tựa như một mũi tên, trái tim vốn đã đầm đìa máu tươi nay càng bị đâm cho nát bấy, Tiêu Diệp không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.
Anh rất sợ, sợ nếu còn ở đây thêm một phút giây nào nữa, có lẽ anh sẽ vứt bỏ tôn nghiêm mà cầu xin cô, có lẽ anh sẽ anh sẽ trở thành người thứ ba mà người ta vô cùng căm ghét, mà có lẽ... còn làm cô tổn thương...
---------------------------
Hôm nay nhà ăn vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ bốn người hôm qua, không ngờ còn có thêm cả Tề Ngọc.
Tề Ngọc nói tối qua anh ta đến hơi muộn vì vậy không thông báo cho mọi người mà chọn bừa một phòng... Lúc nói những lời này còn cúi đầu, trông rất không tự nhiên, cũng may không có ai truy hỏi đến cùng.
Năm người ngồi trên bàn tròn, nhưng không khí lại hơi kỳ quái.
Chỉ có Tiểu Mễ vẫn đang nói liên hồi, Trần Kiến Bạch tựa hồ có vẻ hứng thú, thỉnh thoảng phụ họa mấy câu.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng coi như thả lỏng, câu được câu không nghe hai người nói chuyện phiếm, một khi đã buông bỏ thành kiến trong lòng, cô phát hiện Tiểu Mễ thật ra là một cô gái không tồi, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, là người mà khi ở bên cạnh sẽ tự giác đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu.
Hai người còn lại trên bàn đều cúi gằm đầu rất kỳ quái, đặc biệt là Tiêu Diệp, cả người tản ra cảm giác đau thương, mà cảm giác này quá rõ ràng, ngay cả Tiểu Mễ cũng không dám chọc vào anh.
Mạnh Nhạc Nhạc ăn đã lưng lửng, ngồi chậm rãi ăn điểm tâm ngọt, uống cà phê vô cùng nhàm chán, mãi lúc sau mới nhớ đến Hệ thống.
Mới vừa mở phần báo cáo chi tiết ra, cả người cô đều cứng đờ.
Chỉ thấy Hệ thống viết:
Trạng thái điểm thuộc tính:
Trước đó còn dư: 15
Trần Kiến Bạch 7×2
Tề Ngọc 6×1 ( Quan hệ thầy trò +1 )
Khôi phục đan-1
Điểm thuộc tính còn thừa: 34
-
Tề Ngọc?
Điểm thuộc tính của Tề Ngọc?
Mạnh Nhạc Nhạc suýt thì phun hết đồ ăn trong miệng ra, cô bị sặc ho khù khụ, đầu óc vội nhanh chóng xoay chuyển, tại sao lại có điểm thuộc tính của Tề Ngọc ở đây? Ngày hôm qua? Đêm qua?
Ngay lúc cô đang ho khan cật lực, hai cốc nước đồng thời được đưa tới, một cốc của Tiêu Diệp, một cốc của Trần Kiến Bạch
Hai người liếc nhau, một bàn tay dừng lại, một bàn tay khác tiếp tục đưa nước đến bên miệng Mạnh Nhạc Nhạc, còn giúp cô vỗ lưng.
Có việc như vậy xen vào, Tề Ngọc đang cúi gằm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn có vẻ trốn tránh, cố gắng bình tĩnh mở miệng:
"Không, không sao chứ?"
Mạnh Nhạc Nhạc cố nén cảm giác ngứa ngứa trong cổ họng, đối mặt với sự quan tâm của mọi người, xua xua tay ý bảo không có việc gì.
Trần Kiến Bạch vẫn không yên tâm, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người bèn nắm lấy tay cô, vừa ấn vào huyệt nội quan của cô vừa đỏ bừng tai nói:
"Để tôi xoa xoa giúp em."
Giờ thì đến lượt Tề Ngọc vừa mới uống một ngụm cà phê lại bắt đầu ho sặc lên, ho đến khàn cả giọng, khuôn mặt sặc nước đỏ bừng, thậm chí cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên, nhìn còn khủng bố hơn cả Mạnh Nhạc Nhạc.
Trần Kiến Bạch sửng sốt, lời anh nói có vấn đề gì sao? ? ?