Mạnh Nhạc Nhạc không kiềm được lã chã rơi lệ, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, vì tấm lòng của nhà khoa học này, hay là vì xã hội đã ô uế này nữa.
Trần Kiến Bạch ở bên cạnh cũng có chút cảm khái, vừa rút khăn giấy đưa cho cô vừa thủ thỉ:
"Cái tên Pekka này lúc trước làm nghề thợ lặn, giữa đường lại đổi sang nghiên cứu vật liệu, anh ta thường xuyên than rằng, chờ sau này già rồi không đủ sức làm thợ lặn nữa sẽ xây một ngôi nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, mỗi ngày phụ trách việc giải cứu động vật bị mắc cạn..."
Mạnh Nhạc Nhạc ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng, đột nhiên cảm thấy đây mới là một nhà khoa học vĩ đại, người như thế mới tỏa ra ánh sáng hơn người, làm người khác phải kính nể.
Cô như tỉnh lại sau cơ mê, cảm thấy những mục tiêu cả đời mình theo đuổi bỗng chốc trở nên nhỏ bé.
Lúc đầu, cô chỉ muốn làm một nghiên cứu sinh bình thường, đối với việc nghiên cứu khoa học có một phần nhiệt tình cùng bướng bỉnh, nguyện vọng lớn nhất chẳng qua chỉ là hoàn thành dự án trong tay, trở thành một người có ích.
Nhưng cũng chỉ là nguyện vọng đơn giản như vậy mà đã gặp phải rất nhiều trở ngại, thậm chí cô đã gần như sắp từ bỏ.
Cho đến khi có được Hệ thống, có nhiều con đường để đi hơn và cũng có nhiều khả năng hơn, chỉ thế đã làm cô vui mừng khôn xiết, cũng vì vậy mà nỗ lực hết mình.
Hiện tại cô đã có thể dễ dàng hoàn thành ước mơ lúc trước, nhưng chỉ vậy thôi là đủ rồi sao? Ước mơ của cô đến đây là đã hoàn thành sao?
Đương nhiên là không!!
Cô muốn trở thành một người giống như Pekka, một người tỏa sáng như vậy, là một người có lý tưởng, có tâm và có tầm!!
Đây cũng là điều mà mỗi một người đều nên hướng tới, người như vậy, có lẽ chỉ là một giáo viên ở một ngôi làng nhỏ miền núi, có lẽ cũng chỉ là một người công nhân xây dựng, cũng có thể chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi trong một công ty lớn... Những người như vậy hiểu rõ mình đang làm gì, hơn nữa những gì họ làm đều đang mang lại lợi ích cho cả thế giới này!
Đương nhiên, Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy trong những người này thì các nhà khoa học vẫn là ngầu nhất!
Mạnh Nhạc Nhạc, hãy làm một nhà khoa học giống như Pekka đi, mang trọng trách tiến về phía trước, đời này không hối hận!
----------------
Hội nghị diễn ra được một nửa, Tề Ngọc mang theo nhiệm vụ của trường học đi 'ngoại giao', Tiểu Mễ cũng cầm camera đi theo, dù gì cô cũng là thay mặt các trưởng bối đến đây, không thể cứ chơi bời lông bông, chỉ còn Trần Kiến Bạch và Mạnh Nhạc Nhạc còn ngồi tại chỗ.
Chẳng bao lâu nữa là tới lượt Mạnh Nhạc Nhạc lên diễn thuyết, Trần Kiến Bạch ngồi cạnh cô lại càng nhấp nhô đứng ngồi không yên, đôi tay nắm chặt, bất giác chà xát hai tay vào nhau, thỉnh thoảng còn lén lút liếc cô, như muốn nói gì đó lại thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc muốn câm nín, người này muốn làm gì vậy? Cô không thèm ý tứ nói thẳng:
"Ra cửa rẽ trái."
"? ? ?"
Trần Kiến Bạch đờ ra, cái gì? Ra cửa rẽ trái? Không phải là đi WC sao?
Nhận ra bản thân có hành vi bất thường khiến người ta hiểu lầm, Trần Kiến Bạch đỏ mặt hơi xấu hổ, bối rối lôi một tờ giấy nhỏ từ trong ngực áo đưa qua.
"Lát nữa đừng có căng thẳng, nếu quên thì xem trộm cái này... Đừng để cho Tề Ngọc biết, khụ, không phải là anh không tin em, em rất giỏi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, căng thẳng là điều khó tránh khỏi, chúng ta nên phòng ngừa vạn nhất..."
Lần đầu tiên trong đời Trần Kiến Bạch làm ra loại chuyện này, lên bục diễn thuyết mà mang giấy theo đối với anh mà nói cũng không khác gì gian lận, anh không bao giờ cần tới cái món này, bởi vì anh chưa từng cảm thấy căng thẳng khi lên bục diễn thuyết.
Nhưng mấy ngày nay, lão già Tề Ngọc cứ lải nhải bên tai anh, nguyên văn là:
"Trong tình huống bình thường, người lần đầu tiên lên bục diễn thuyết có quy mô lớn đều sẽ thấy căng thẳng, dễ quên lời, bình thường Mạnh Nhạc Nhạc đã không giỏi thể hiện bản thân, nếu không thuận lợi, không chừng lúc trở về sẽ khóc lóc, suy sụp, càng thêm tự ti, rồi tự làm mình khổ sở mấy năm... Aizz, nghe nói có người còn vì diễn thuyết thất bại mà mất đi nhiệt tình với nghiên cứu, cũng không còn cách nào, khả năng chịu đựng áp lực cũng là một phần của nghiên cứu khoa học mà..."
Tề Ngọc nói xong còn thở dài, rồi lại liệt kê ra không ít trường hợp tương tự.
Trần Kiến Bạch càng nghe càng sợ, cuối cùng còn căng thẳng đến mức không ngủ được, suy đi tính lại xong bèn quyết định lén lút làm một cái 'phao' giữa đêm khuya, trên đó viết bài phát biểu của Mạnh Nhạc Nhạc, mấy từ quan trọng còn được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Đối với vấn đề này, Vương Cách Trí cũng đã nhắc nhở anh phải chú ý giữ gìn lòng tự trọng của cô gái nhỏ, loại hành vi đưa 'phao' này rất dễ khiến người ta hiểu lầm là mình không tin hoặc khinh thường cô ấy, đây chính là đại kỵ trong chuyện yêu đương, phải chú ý cách nói năng, không thể tùy tiện như thường ngày được.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông là một mảnh giấy nhỏ đang vội nhét vào tay cô, mảnh giấy còn được bọc cẩn thận để tránh bị dính mồ hôi mà ướt.
Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy dở khóc dở cười, người lúc trước còn nói với mình cái gì mà "Một bài diễn thuyết thành công là không cần dùng tới bất kì một tờ giấy nhớ nào", hay gì mà "Chỉ có người không chuẩn bị đầy đủ mới quên bài"... Giờ thì sao? Nếu không phải trán anh đang đổ mồ hôi cùng với cái dáng vẻ thấp thỏm này quá chân thực, có khi cô còn cho rằng anh đang thử mình luôn quá?
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Trần Kiến Bạch, Mạnh Nhạc Nhạc đành phải nhét tờ giấy vào túi, cô vô cùng tin tưởng, nếu cô không cầm thứ này, Trần Kiến Bạch sẽ nhắc miết không thôi, đúng là không nhìn ra cái người này còn có thuộc tính ẩn là Đường Tăng nữa.
Về phần mảnh giấy, chắc chắn là không có đất dụng võ, Nhạc Nhạc đã thuộc lòng nội dung rồi, cũng không hề cảm thấy căng thẳng quá mức.
Thôi, cứ coi nó như bùa may mắn đi.
Nói ra cũng thấy kỳ lạ, sau khi cầm mảnh giấy, Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy lòng dường như bình tĩnh lại, khóe miệng cũng không kiềm được mà cong lên.
Tề Ngọc đứng nói chuyện với Brown cách đó không xa lặng lẽ quan sát hai người, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tên ngốc Bạch này cũng không tính là quá ngốc!!