Hệ Thống Cải Tạo

Chương 121: Nhà khoa học thiên phú khẩu giao (H)



Những lời này giống như một tín hiệu đánh vỡ sự rụt rè vốn có của Mạnh Nhạc Nhạc, cô kinh ngạc ngây ngốc nhìn người đàn ông trong chốc lát, dứt khoát gập chân, câu lấy cổ anh đưa đến trước cửa mình, lỗ nhỏ cũng theo cử động của cô mà rung động, như dự cảm sắp được thết đãi một bữa tiệc ngon, chưa gì đã vội vã mong chờ phun ra từng ngụm dịch mật.

Trần Kiến Bạch cũng đã không thể nhẫn nại được nữa, há miệng ngậm lấy cánh hoa xinh đẹp, mạnh mẽ mút lấy, động tác như sói đói làm Mạnh Nhạc Nhạc có loại ảo giác như sắp bị hút khô, thân thể không tự chủ được run lên, môi trên và ‘môi dưới’ gặp nhau, làm mọi sự tập trung đều đổ dồn vào từng chuyển động và hô hấp của anh.

Trần Kiến Bạch ghi nhớ chỉ đạo của cô, định thử vươn đầu lưỡi vào bên trong tìm kiếm, đôi môi mỏng bất giác cọ xát lên mảnh thịt, đầu lưỡi mới vừa với vào đã bị vách thịt đói khát mấp máy hút lấy.

Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng hướng vào trong thăm dò, khuôn mặt tuấn tú cấm dục cứ như vậy chôn giữa nơi riêng tư ướt át của cô gái, sống mũi cao thẳng đè lên viên đậu nhỏ, hơi thở nóng hổi phun ra đều phả vào phía trên, hột le sung huyết sưng to càng bị day đến đỏ bừng, thậm chí không thầy dạy cũng hiểu, Trần Kiến Bạch còn bắt đầu xoa nắn cánh mông đầy đặn, kéo cô lại càng gần hơn, bắt chước động tác giao hợp, dùng đầu lưỡi lặp đi lặp lại thọc cắm trong âm hộ.

Đầu lưỡi mềm nhanh nhẹn quấy loạn trên vách thịt mềm ngoài hành lang âm đạo, lại chưa gì đã phát hiện, khi anh quét tới một điểm, Nhạc Nhạc sẽ bật kêu ra tiếng, mật nước cũng càng chảy ra mãnh liệt, hẳn chính là chỗ mẫn cảm trong ‘sổ tay’ có nói, Trần Kiến Bạch vừa ghi nhớ lại vị trí vừa, vừa dùng đầu lưỡi day ấn lên, còn cực kì có tinh thần ham học hỏi thảo luận:

“Nhạc Nhạc, nơi này là điểm mẫn cảm phải không? Chạm vào nó em sẽ càng sung sướng phải không?”

Trần Kiến Bạch dò hỏi, đồng thời còn móc đầu ngón tay đi vào, dùng sức ấn ngay trên vị trí này.

Loại cảm giác khi điểm mẫn cảm ở sâu trong thân thể bị người đùa bỡn quả thực làm cô muốn chết đến nơi, khoái cảm ùn ùn từ nơi đó dần lan tràn, giống như quả cầu tuyết bị lăn càng lúc càng to lớn, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu dâm:

“A, em sướng, âm hộ bị anh liếm hỏng mất… Đúng… đúng là điểm mẫn cảm, giáo sư Trần, anh mạnh nữa đi… A…”

Bất chợt, trong một lần liếm láp, vị giáo sư Trần tay mơ nhỡ không cẩn thận, hàm răng khẽ nghiền qua viên đậu nhỏ, Mạnh Nhạc Nhạc bị kích thích toàn thân run bắn, kêu to thành tiếng:

“Đừng, giáo sư Trần, đừng dùng răng mà, đau…”

Trần Kiến Bạch sửng sốt, lập tức xin lỗi:

“Xin lỗi…”

Nhưng kế tiếp, người đàn ông mãi hồi lâu đều không có động tác nào khác, Mạnh Nhạc Nhạc nghi hoặc cúi nhìn, lại phát hiện dường như anh đang suy tư.

Sau khi xác nhận lại, Trần Kiến Bạch ngẩng đầu lên đặt câu hỏi:

“Nhạc Nhạc, nhẽ chỉ có đau không sao? Nhưng vừa mới nãy số liệu của em vọt lên rất nhanh, nước nôi chảy ra cũng tăng lên rất nhiều…”

Mạnh Nhạc Nhạc mặt dày cũng phải đỏ lên, không thể không thừa nhận:

“Có hơi đau, nhưng sau khi đau lại sẽ thấy tê tê dại dại, có loại thích thú rất khó tả.”

Cả hai tựa như đang thảo luận nghiên cứu, kiểu như vị cay thật ra là một loại cảm giác đau, nhưng rất nhiều người đều sẽ vì cảm giác được sảng khoái mà thích thú với việc này.

Kỳ thật không ít người trong thân thể đều tiềm tàng có thuộc tính M, đặc biệt là trên phương diện tình ái, đôi khi đau đớn một chút lại càng có thể giúp tăng hưng phấn.

Vị giáo sư Trần thông thái rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Mạnh Nhạc Nhạc, anh cúi người, tiếp tục dùng đầu lưỡi quấy loạn trong lỗ dâm, còn học được cả chiêu nhanh chóng đảo xung quanh, dùng sức nghiền ép lên vách thịt trơn mềm, ngẫu nhiên còn nghiêng đầu, làm chóp mũi cứng rắn cọ xát lên hột le. Cứ thế lặp lại nhiều lần, dưới thân Mạnh Nhạc Nhạc đã chảy nước dâm ướt đẫm khăn trải giường.

Ngay lúc Mạnh Nhạc Nhạc cho rằng anh sẽ luôn dịu dàng như vậy, người đàn ông đột nhiên bắt đầu gia tốc, dùng lực cũng nặng hơn, thậm chí dùng hàm răng cứng rắn nhẹ nhàng mài nghiến lên hột le cùng môi thịt.

Hàm răng sắc nhọn đâm vào trên đóa hoa non mềm, lực độ cùng góc độ đều được khống chế cực kỳ đúng chỗ, trong đau có sảng, hơn nữa lỗ dâm còn bị kích thích liên tục, khoái cảm tích lũy quá khổng lồ vỡ bung ra, cơn tê dại ngập đầu ập đến, bụng dưới cô không nhịn nổi run lên bần bật, từng dòng từng dòng dịch thể phun xối xả ra ngoài, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được cong thân, cửa mình đè ép lên mặt người đàn ông, vô ý thức kêu rên:

“A… Em ra… lỗ dâm phun ra hết… mất… sướng chết mất…”

Cơn cao trào qua đi, cả người Nhạc Nhạc nhũn ra nằm vật xuống, mãi vẫn không thể tỉnh táo lại.

Chờ đến khi cô bình tĩnh cúi nhìn, mới phát hiện Trần Kiến Bạch đã bị phun nước dâm đầy mặt, cả một phần mái tóc cũng bị tưới ướt, anh vẫn nhìn không chớp mắt vào cánh hoa vừa bị chà đạp đến không thể khép lại, cứ như vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu tìm tòi cả quá trình này, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không hề nghi ngờ, có khi trong lòng anh đã viết xong một bản báo cáo thực nghiệm đến nơi.

Quái đản, không phải anh lần đầu tiên dùng miệng sao? Không phải anh vốn không hiểu gì sao?

Đồ nhà khoa học của nợ!!!