Hệ Thống Cải Tạo

Chương 123: Vị hôn thê??!!



Sau ngày hôm đó, tựa như có gì đã thay đổi lại tựa như không có gì đổi thay. Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng, cô và Trần Kiến Bạch ở chung càng thêm hòa hợp, làm thí nghiệm cũng rất thuận lợi, cô cũng đã có một vài ý tưởng mới về cách cải tiến đợt đầu tiên của mẫu vật.

Thậm chí cô còn gặp được Pekka, nhà khoa học này là người có cuộc sống riêng tư rất phong phú. Anh ta cực kỳ hay khoe khoang thổi phồng về mấy chuyện thú vị mà anh ấy gặp khi còn làm thợ lặn.

Mỗi lúc như thế, anh ta không còn là một nhà khoa học nghiêm túc nữa mà chỉ là một con người bình thường yêu thích đại dương một cách nhiệt tình. Anh ta cũng sẽ tức giận mà chửi những cơn gió lốc bất thình lình xảy ra trên biển, cũng sẽ bất lực khi bị mắc kẹt trên hoang đảo không một bóng người.

Pekka coi mình như một "người hầu" của biển cả, hứng thú bừng bừng miêu tả những điều lạ kỳ mà anh ấy trải qua.

Mạnh Nhạc Nhạc lắng nghe chăm chú, cô thật sự thích cuộc sống như thế, tự do tự tại, nhưng cũng rất vĩ đại.

Có thể là trạng thái mê muội của cô quá rõ ràng, nên hôm đó sau khi về khách sạn, hạng mục điện ảnh buồn ngủ buổi tối bị hủy bỏ.

Trần Kiến Bạch cầm theo một chồng tư liệu gõ cửa phòng cô, ánh mắt có chút trốn tránh muốn cô trợ giúp:

"Nhạc Nhạc, đây là hạng mục luận văn còn có vài bài báo cáo anh đã làm, có nhiều chỗ lộn xộn, em giúp anh phân loại lại được không... Cũng tiện... ừm, học tập xem cách thức để viết thế nào."

Mạnh Nhạc Nhạc không cần xem phim đương nhiên là rất vui vẻ, cuối cùng cũng không cần xem các thể loại tri thức gây mê kia rồi.

Hơn nữa, phân loại lại báo cáo thì cũng có thể hiểu thêm về các ý tưởng thực nghiệm, cảm giác này khiến cô thích thú như khi chơi Rubik.

Cô cầm lấy một bản in mô hình báo cáo bên ngoài, Trần Kiến Bạch cũng đúng lúc giải thích về mô hình đó:

"Đây là mô hình mà anh từng làm trong thời gian tốt nghiệp, vật liệu của nó tương tự như quả cầu Bucky(*), còn có thể ghép thành các vật thể khác. Lúc ấy anh làm thứ này chủ yếu là bởi vì anh đã giảng về kết cấu hóa học cho một vài đứa nhỏ mà các bé lại không tưởng tượng ra được.Quả cầu Bucky đối với chúng mà nói thì có chút khó, cũng không an toàn cho nên anh đã làm thứ này. Ngay cả khi ăn phải thì thì nó cũng có thể từ từ tiêu hóa, đương nhiên là hương vị cũng không ngon mấy."

Mạnh Nhạc Nhạc có chút cạn lời, người này là ma quỷ sao? Vậy mà đi giảng mấy cái cấu trúc hoá học cho lũ trẻ???

Nhưng nói anh tàn nhẫn thì cũng không đúng. Anh có thể dành rất nhiều thời gian công sức để nghiên cứu làm thứ này cho bọn trẻ, chỉ vì sự an toàn của chúng.

Cô có thể tưởng tượng ra, con của anh ấy nhất định sẽ được trải nghiệm cuộc sống vô cùng hạnh phúc và... cũng đầy tuyệt vọng.

Nhạc Nhạc lại lấy ra một bản báo cáo trông chính quy hơn, Trần Kiến Bạch giải thích:

"Đây là một hạng mục năm ngoái mà anh đã làm, về khoa học vật liệu và tính toán mô hình. Bọn anh đã xây dựng một nền tảng quy mô lớn, lưu trữ đa số số liệu thực nghiệm trong đó rồi sẽ căn cứ tùy tình huống để đưa ra các giải pháp tối ưu..."

Mạnh Nhạc Nhạc trợn mắt ngạc nhiên, hạng mục này chắc chắn không hề đơn giản như anh nói. Chờ đến khi áp dụng được nó vào khoa học vật liệu thì sẽ là một cuộc cải cách cực lớn.

Sử dụng nền tảng này đồng nghĩa với việc chi phí và thời gian sẽ giảm đi rất nhiều. Trước đây Edison từng phải loại trừ dần đi 10 mẫu vật mỗi ngày, nhưng giờ đây, hàng trăm triệu vật lỗi đều có thể được loại bỏ chỉ trong một giây. Đây thật sự là hạng mục dự án mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.

Buổi tối hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc lại biết được một góc độ khác của Trần Kiến Bạch.

......

Chờ đến khi cô cầm lấy bản báo cáo cuối cùng, hoá ra là vật liệu phục hồi ô nhiễm nguồn nước, người đàn ông ho nhẹ một tiếng:

"Cái này liên quan đến sự suy thoái đã được ứng dụng, anh cũng... khụ... rất chú ý đến vấn đề ô nhiễm môi trường, cũng rất đam mê sinh vật biển."

Trần Kiến Bạch cảm thấy hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên anh tự khen mình như vậy, còn làm ra hành động như đưa báo cáo của mình tới tận cửa nhà người khác, thật là quá ngốc mà.

Anh hơi đỏ mặt, lại đột ngột đổi chủ đề khác trước khi Mạnh Nhạc Nhạc kịp phản ứng lại.

"Ừm, Nhạc Nhạc, mẹ kế của anh sắp tới đây thăm một người bạn, tiện đường sẽ ghé qua đây một chuyến. Ngày mai em có muốn gặp bà ấy không?"

Chưa đợi cô trả lời, người đàn ông lại đỏ mặt nói thêm:

"Lấy danh nghĩa là vị hôn thê của anh."

Anh và cô đã nhiều lần có hành vi thân mật, cũng đã đến lúc ra mắt người nhà và chuẩn bị hôn lễ rồi. Dì Ninh là người tương đối dễ tính, chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý liền, đây cũng sẽ là một khởi đầu tốt.

Gương mặt Mạnh Nhạc Nhạc thì lại đầy dấu chấm hỏi.

Vị hôn thê?

Cô thật sự kinh ngạc, bọn họ không phải chỉ là quan hệ giáo viên, bạn bè bình thường, có thêm chút mập mờ không rõ ràng thôi sao? Cô có thể hiểu Trần Kiến Bạch có ý theo đuổi mình, nhưng chưa gì đã nhảy đến vị hôn thê luôn là tình huống gì vậy?!!

Cái này cũng nhảy cóc qua 3 giai đoạn quá nhanh đi! (tán tỉnh - tìm hiểu - yêu đương)

-Nửa giờ sau, Trần Kiến Bạch ngây người ngồi trên sofa. Xung quanh là các báo cáo rơi lộn xộn, cả người như mất hồn, anh ấp úng hỏi cô:

"Nói cách khác, không phải chúng ta đã ở bên nhau 3 tháng 25 ngày sao?"

Mạnh Nhạc Nhạc tuy không nỡ, nhưng vẫn nói đúng sự thật:

"Đúng vậy. Hơn nữa tháng trước em vừa mới chia tay bạn trai cũ, anh cũng biết anh ấy, là Tiêu Diệp."

Những lời này giống như một cái búa nện xuống, Trần Kiến Bạch cẩn thận nhớ lại những chuyện trước đây. Nhạc Nhạc thật sự chưa hề đáp trả lại anh, vậy là...

Tự mình đa tình?

Ánh sáng trong mắt anh dần ảm đạm, anh đứng lên, giọng nói đã có phần nghèn nghẹn:

"Xin lỗi, là tôi nhầm lẫn, mấy ngày nay hẳn là đã làm em khó xử. Tôi... coi như tôi chưa nói gì, em cũng chưa từng nghe thấy gì, tôi về phòng đây..."

Động tác người đàn ông rời đi quá gấp gáp, đầu gối chợt vấp mạnh vào góc bàn, tiếng 'loảng xoảng' vang lên khắp phòng.

Anh cảm nhận được cơn đau đớn chỗ khớp xương bèn cúi người, ngay sau đó lại cố nhịn đau, vừa "xin lỗi" vừa bước thật nhanh rời đi.

Câu nói "Anh không sao chứ?" của Mạnh Nhạc Nhạc còn nghẹn trong cổ thì anh đã ra đến cửa. Chỉ còn một mình cô trong phòng yên tĩnh, lại có chút buồn bã nói không nên lời.

Cô nhặt bản báo cáo Trần Kiến Bạch để lại, nhìn xem thử.

Người này thật sự rất nghiêm túc, báo cáo của anh đều không tìm thấy chút sai lầm nào.

Anh cũng vô cùng tự tin, mỗi một câu anh đều sẽ dùng từ khẳng định rõ ràng, chưa từng có câu trả lời nào mơ hồ.

Anh còn rất mạo hiểm, rất nhiều nghiên cứu của anh đều đã vượt qua lĩnh vực khoa học vật liệu thuần túy, cũng có rất nhiều hạng mục cạnh tranh với cả các dự án quốc tế, có thua, có thắng.

Trong đầu cô bắt đầu hiện ra hình ảnh mỗi khi ở bên Trần Kiến Bạch, anh nghiêm túc lại vụng về, che chở, cổ vũ cô... cuối cùng tất cả đều dừng lại ở ngày Hội nghị hôm đó. Anh đứng đối diện mọi người, đứng trước mặt cô mà cúi đầu, dùng chính tư cách của mình để khẩn cầu mọi người nghe báo cáo của cô dù chỉ chốc lát.

Mạnh Nhạc Nhạc khó nén lòng đặt tay lên ngực tự hỏi.

Một người đàn ông như vậy, liệu có thể khiến cô tin tưởng thêm một lần nữa không?

——

Còn không đợi Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ ra câu trả lời thì cô đã gặp được mẹ kế của Trần Kiến Bạch.

Là ngẫu nhiên gặp được trong thang máy.

Mạnh Nhạc Nhạc đứng bên trong, bọn họ ở bên ngoài. Trần Kiến Bạch thoạt nhìn có chút tiều tụy đứng cạnh một người phụ nữ Phương Đông rất có khí chất.

Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn ngây người. Trong vài giây đó, toàn bộ cuộc sống của cô chợt như bị đảo lộn.

Mạnh Nhạc Nhạc run tay ấn đóng cửa, người bên ngoài còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa đã đóng một lần nữa. Vốn dĩ cô định đi thang máy xuống tầng, nhưng lại một lần nữa đi lên.

Trần Kiến Bạch không hiểu sao thấy lo lắng, vừa nãy anh thấy Nhạc Nhạc không được bình thường.

Dường như là ngay khi nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt cô cũng tái nhợt, có gì không thoải mái sao?

Nhưng còn chưa đợi anh đuổi theo thì người bên cạnh đã đột nhiên lẩm bẩm, trong lời thì thầm mang theo tình cảm khó nói:

"Nhạc Nhạc."

Trần Kiến Bạch sửng sốt, không hiểu sao bất an hỏi lại:

"Dì Ninh, dì biết Nhạc Nhạc sao?"