Lúc biết tin Mạnh Nhạc Nhạc muốn kết hôn cùng Trần Kiến Bạch, Lục Vị bàng hoàng đến ngây người.
Tin tức này đến từ Lục Trăn.
Buổi sáng hôm nay, lúc anh ta đang chơi điện tử thì nhận được điện thoại của Lục Trăn.
"Ba nghe nói con có bạn gái rồi à? Lại còn là một cô ả lẳng lơ bụng dạ khó lường nữa?"
Lục Vị nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết cái tin này do ai truyền ra. Chắn chắn là thằng em trai ngu ngốc của mình rồi.
"Ba đừng nghe nó nói vớ vẩn, người con thích là tiên nữ nên người ta mới chướng mắt cái thứ bỏ đi như nó, vì thế nó mới..."
Tiếng cười trầm thấp của Lục Trăn truyền đến từ đầu bên kia, mang theo vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Lục Vị bĩu môi, không thể không thừa nhận, ba anh cười như vậy nghe rất gợi cảm, có lẽ lần sau hắn cũng có thể thử xem sao, để cho Nhạc Nhạc cảm nhận một chút cái gì gọi là sức quyến rũ của một linh hồn thành thục, Lục Trăn ở bên đầu kia điện thoại vẫn đang tiếp tục trêu chọc anh:
"Không phải lúc trước con nói sẽ không bao giờ yêu đương sao?"
Lục Vị cứng họng. Đấy đã là chuyện xưa như trái đất rồi còn gì! Anh vội bật lại:
"Lúc trước con còn nói muốn gả cho ba đấy!"
"Ha ha ha... Ha ha ha..."
Bên kia điện thoại Lục Trăn cười ngả nghiêng, hồi tưởng lại hơn hai mươi năm trước, lúc ấy Lục Vị vừa mới được cứu trở về, không tin tưởng một ai, nửa đêm ngủ mà người run cầm cập, ông đã phải tốn biết bao nhiêu công sức mới làm cho cái củ cải nhỏ này tin tưởng mình; sau đó thằng bé còn xem rất nhiều phim truyền hình drama máu chó, ngày nào cũng gào lên bảo phải gả cho ông; đến mức Lục Trăn có khi còn hoài nghi gen của mình bị sao rồi.
Thế mà chỉ trong chớp mắt, củ cải trắng nuôi nhiều năm như vậy đã bị người ta gặm mất; trong lòng ông không khỏi cảm thấy hơi chua xót.
Lục Vị nghe giọng cười ở đầu dây bên kia cũng không buồn che giấu hừ nhẹ một tiếng, nể tình ông già ngày nào cũng sống cuộc đời vô vị nhàm chán, coi như anh hy sinh bản thân mua vui cho ông ấy chút đi.
Đấy mọi người xem, đầu năm nay biết đi đâu tìm một đứa con trai hiếu thuận như mình được cơ chứ?
Lục Trăn cười một hồi mới quay về chủ đề chính:
"Cô bạn gái kia của con sắp kết hôn cùng với người khác rồi đấy, chẳng lẽ con định làm tình nhân của người ta, hay là đợi người ta đến già rồi tái giá?
Lục Vị sững sờ, anh không hề nghi ngờ tin tức này là giả, ba anh không phải là dạng người thích tung tin đồn thất thiệt. Nếu ông ấy đã nói, vậy thì chắc chắn đúng 100%.
"Với ai cơ?"
Lục trăn cũng không hề úp mở.
"Trần Kiến Bạch bên nhà họ Trần, chắc con cũng quen nhỉ, chậc, người ta cũng ưu tú quá mà, còn là đối tượng được tập trung bồi dưỡng của quốc gia đấy."
Lục Vị nhíu mày, không ngờ lại không phải là Tiêu Diệp, anh biết tên Trần Kiến Bạch này, nhưng hắn ta chỉ chìm đắm vào nghiên cứu khoa học, mọi người đều đồn hắn không phải gay thì cũng bất lực là cái chắc, sao hắn lại quen biết Nhạc Nhạc?
Lục Vị vừa suy nghĩ còn không quên phản bác lại:
"Xí, còn kém xa con của ba..."
Lục Trăn xoa xoa quai hàm đã cười đến cứng ngắc, ngắt đống lời tự sướng của Lục Vị:
"Đúng vậy, kém xa con, nhưng chủ yếu là do con có một người ba tốt. Người ba tốt của con vừa quyên góp cho nhà họ Mộc một đống dụng cụ nghiên cứu, thành công nhét con vào trong đội khảo sát, giờ thì mau đi thu dọn đồ đạc, dẫn cô gái ấy về đây..."
Lục Vị ngạc nhiên, trong lòng cảm động không nói nên lời, nhưng đàn ông với nhau cũng ngại ngùng nói cảm ơn qua lại, anh đành đáp:
"Hứ, ba yên tâm, chắc chắn con sẽ đưa được Nhạc Nhạc trở về, bây giờ mắt thẩm mỹ của con cao hơn rồi, có chết cũng không gả cho ba đâu..."
-
Sáng sớm hôm sau, Lục Vị ngồi trên phi cơ cá nhân suy ngẫm rất lâu mà vẫn thấy không ổn lắm. Anh cũng đâu thể xông thẳng tới trói Nhạc Nhạc mang về, vẫn cần phải có một kế hoạch chỉn chu.
Anh bèn quyết định gọi điện xin sự trợ giúp từ một người bạn tương đối có kinh nghiệm, cũng chính là người bạn đã từng giúp anh kiểm tra phương thuốc lúc trước.
Tút tút tút...
Điện thoại vang lên ba tiếng, người đầu dây bên kia tiếp điện thoại, hình như vừa mới tỉnh dậy cho nên giọng nói vẫn hơi khàn khàn:
Lục Vị lập tức đánh đòn phủ đầu:
"Cách Trí, tôi có việc muốn hỏi cậu một chút. Tôi thích một cô gái, giờ cô ấy sắp kết hôn, chú rể không phải là tôi, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?"
Vương Cách Trí vẻ mặt đần ra, mới sáng ra đã bị hỏi một vấn đề kích thích vậy sao? Nhưng thân là chuyên gia tư vấn tình cảm đã được người trong nghề công nhận, hắn hắng giọng, bắt đầu hỏi:
"Cậu có định từ bỏ không?"
"Đương nhiên là không rồi. Từ trước đến nay tôi chưa từng thích ai như vậy, đến cả việc ngày sau phải làm trụ cột gia đình như thế nào tôi cũng nghĩ xong rồi..."
Vương Cách Trí mỉm cười, kết luận một cách chắc nịch: