Hệ Thống Cải Tạo

Chương 150: Em hận anh, phải không?



Ngày tháng cứ dần trôi qua.

Sự lão hóa tuy đã dừng lại nhưng những gì đã bị tổn hại thì không thể đảo ngược được. Nói cách khác, tuy bệnh tình của Tiêu Diệp đã tạm thời không tiến triển xấu thêm nhưng cơ thể của anh vẫn không thể khôi phục về trạng thái ban đầu. Thế nhưng Tiêu Diệp lại như không hề để ý.

"Không sao, chỉ là già đi một chút mà thôi. Ba anh lúc nào cũng bảo trông anh quá trẻ, trong quân ngũ mà vậy thì không thể làm cho người ta tin phục được..."

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc vẫn thường bắt gặp cảnh anh thẫn thờ sờ lên mái tóc bạc, vẻ rạng rỡ trong mắt cũng vơi đi rất nhiều...

-

Mạnh Nhạc Nhạc ngày nào cũng rất nghiêm túc đi dạy học, từ bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học đến thành phần hóa học của các chất, toàn bộ ngành y trong Đại lục đều đang khởi xướng trào lưu học tập này.

Nhưng không phải người nào cũng có khả năng tiếp thu tốt như nhau, khả năng ghi nhớ và lý giải vấn đề của một số người hơi hạn chế, vì vậy tiến độ học tập cũng sẽ hơi chậm một chút. Về mặt này, Mạnh Lạc Lạc áp dụng biện pháp chia nhỏ để dạy, cô chia học sinh thành sáu lớp từ 1 đến 6, sau đó giao nhiệm vụ cho những học sinh ưu tú ở lớp cao giúp đỡ những người ở các lớp thấp hơn, như vậy thì cô sẽ chỉ cần dạy mỗi cấp lớp 6.

Cô cũng không thể không thừa nhận những người ở lớp cấp 6 quả thật là thiên tài, tai thính mắt tinh, năng lực suy một ra ba vô cùng mạnh, ai cũng là nhân tài trời sinh để nghiên cứu khoa học.

Nhạc Nhạc nghĩ thầm trong lòng, người như vậy mà đi tu tiên thật là lãng phí!! Đây chắc chắn là những mầm non sáng giá trong giới khoa học. Nếu không phải điều kiện có hạn, cô thật sự muốn đưa đám người này về hiện đại để thành lập một đội ngũ nghiên cứu đặc biệt, nhất định đây là sẽ là một đội xuất sắc nhất.

Ổ Hư Tử cũng chính là một trong số đó. Hắn chính là người từng phỏng vấn Mạnh Nhạc Nhạc lúc trước, thế nên mới đầu hắn còn thấy hơi lo lắng sẽ bị Mạnh Nhạc Nhạc làm khó dễ vì từng quá hách dịch, còn không biết trời cao đất dày mà trách mắng cô. Dù sao Mạnh Nhạc Nhạc cũng là người thù dai thế cơ mà.

Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, tuy Mạnh Nhạc Nhạc có thù dai, nhưng cô cũng biết tách bạch thưởng phạt phân minh, thỉnh thoảng tuy cô sẽ mỉa mai hắn vài câu nhưng lại không lắm lời thị phi.

Thấy vậy hắn cũng dần yên lòng mà cố gắng nghiên cứu hóa học và toán học. Cho dù phải thức trắng đêm đả tọa cũng không quên học thuộc lòng bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học. Cuối cùng, không ngờ rằng hắn thế nhưng cũng có chút thiên phú, được phân vào lớp 6.

Trước đây hắn chỉ là một dược sư cấp 4, tuy đối với bên ngoài hung hăng ngang ngược, nhưng ở trong một tập thể đông đảo thiên tài như Tông môn thì cũng chẳng có gì quá nổi bật, thậm chí hắn còn đã chạm đến giai đoạn trũng, rất khó có thể đột phá thêm.

Nhưng giờ thì lại khác.

Hắn là học sinh của lớp nghiên cứu cao cấp số 6, đi đến nơi nào cũng có người cung kính chào hỏi, thậm chí còn có không ít dược sư cấp cao đến mời hắn làm cái gì nhỉ?... À, gia sư, đúng, chính là cái từ này. Cái từ này cũng là do Mạnh Nhạc Nhạc nói ra, cô quả là tài hoa hơn người.

Làm gia sư không chỉ giúp hắn tự củng cố được kiến thức của mình mà còn có thể nhận được sự tán thưởng và biết ơn của các vị học giả cấp cao, đúng là một việc cực kỳ có lời.

Ổ Hư Tử vì thế lập chí nhất định phải trở thành một học giả xuất sắc trong mắt Mạnh Nhạc Nhạc.

-

Nửa năm cứ thế trôi qua, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, song bệnh của Tiêu Diệp lại vẫn không có tiến triển.

Cho đến một ngày có một thanh niên đến từ Bách Thảo Các dâng lên một bí pháp. Đây là một phương pháp song tu cần đến sự hợp tác của cả nam và nữ, dùng cả trăm loại dược liệu làm thuốc dẫn, đôi bên nhất định cần giao hợp theo phương pháp được chỉ định để đạt được hiệu quả linh khí hòa hợp với nhau, sau đó một bên sẽ chủ động dẫn dắt bên còn lại. Như vậy cho dù có người bẩm sinh không thể hấp thụ linh khí thì cũng có thể dựa vào phương pháp này để thay đổi kinh mạch trong thân thể.

Bí pháp này hiện đã bị cấm, nhưng vạn năm trước thì không. Nghe nói khi đó "Đại lục Y đạo" còn chưa được gọi bằng cái tên này, cũng không có linh khí dồi dào như hiện tại, tất cả mọi người cũng chỉ là người thường.

Khi đó, đối mặt với cục diện linh khí đang dần dần tiêu tán, sự sống ngày càng cạn kiệt, số loài tuyệt chủng càng ngày càng tăng, hoàn cảnh sống cũng trở nên khắc nghiệt, mọi người mới đành phải rời bỏ nơi chốn cũ mà sống một cuộc đời lang bạt nay đây mai đó. Cho đến khi có người vô tình phát hiện ra loại bí pháp này, sau đó dùng nó để điều khiển luồng linh khí trong cơ thể, lại thêm sử dụng tụ linh đan để cải tạo cơ thể, cuối cùng cũng chống đỡ kéo dài được đến trăm năm.

Trăm năm sau, linh khí đột nhiên trở nên dồi dào, Đại lục Y đạo mới dần được hình thành và phát triển như hiện tại.

Linh khí dồi dào làm cho Đại lục Y đạo trở nên vô cùng náo nhiệt, trăm người đua nhau tu tập, ngày nào cũng có một môn phái mới được lập nên, ngày nào cũng có phương pháp tu luyện mới được sáng tạo. Dần dần, phương pháp song tu đã từng đưa mọi người thoát khỏi thời mạt thế khổ cực lại biến thành phương pháp rẻ mạt nhất.

Rất nhiều người cho rằng phương pháp này hiệu quả không cao, cách dùng lại vô cùng... tế nhị, không thể so sánh được với các thuật pháp chính thống. Thế nên bí pháp này dần dần bị mai một, thậm chí có người đã liệt nó vào hạng cấm thuật, không ai dám tu luyện mà cũng không ai dám sử dụng. Chỉ có một vị trưởng lão của Bách Thảo Các cho rằng, nhân loại không nên quên đi gốc gác của mình nên mới ghi chép lại bí pháp này.

Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng vui mừng nên khăng khăng muốn trả thù lao cho cậu ta, cho dù có đắt đến mấy cô cũng có thể bỏ ra được. Dạo gần đây nhờ vào việc dạy học nên cô đã tích góp được rất nhiều linh thạch, lại còn có pháp bảo mà sư phụ tặng cho, chắc chắn cô có thể trả được.

Nhưng không ngờ thanh niên kia lại đột nhiên quỳ sụp xuống, vẻ mặt sùng bái gọi cô một tiếng: "Sư phụ!"

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, xấu hổ chủ động gợi ý: "Thật ra ngươi cũng có thể yêu cầu mức thù lao cao hơn, ta còn có..."

Đôi mắt thanh niên kia thoáng toát lên vẻ buồn bã. Cậu ta lí nhí nói: "Mạnh lão sư nói như vậy là do tại hạ không đủ xuất sắc hay sao? Ta là người có thể ghi nhớ nhanh nhất trong gia tộc nhà mình, lão nhân gia trong nhà tuy có linh lực cao thâm nhưng trí nhớ lại không tốt, Tam thúc thì bị bệnh nói lắp nên không được nhanh nhẹn lưu loát, đường muội của ta lại không giỏi môn Toán học. Ta... ta đã rất cố gắng rồi... Bây giờ tại hạ cũng đã thuộc hết khối lượng nguyên tử và cấu hình electron của các nguyên tố đứng trước nguyên tố thứ 82 rồi. Sư phụ, xin cô hãy thu nhận tại hạ đi mà, ta thật sự rất muốn được học tập..."

Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc trợn mắt há mồm, không hiểu sao cô bỗng có cảm giác như vừa bị nghiệp quật. Do tu tiên nên thọ mệnh của những người trên lục địa này đều rất dài, cứ thử tưởng tượng cảnh một ông lão trăm tuổi râu tóc bạc phơ ngày nào cũng ngồi tụng niệm học bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học mà xem, đúng là... thảm quá trời!

Cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn thu nhận người thanh niên tên Mộc Thương Chi này làm đồ đệ đầu tiên của mình Cô cũng quyết định trước khi mình rời đi cũng sẽ cố gắng hết sức để truyền thụ kiến thức cho hắn.

-

Mạnh Nhạc Nhạc nghiên cứu bí pháp kia suốt hai ngày. Sau khi dùng nhiều phương pháp xác định độ đáng tin cậy của bí pháp xong thì cũng cảm thấy nhẹ lòng, thậm chí đã chẳng còn quan tâm đến cách thức tiến hành rất nhạy cảm của nó.

Bao lâu nay cô và Tiêu Diệp đã thử đủ mọi biện pháp nhưng chẳng thấy hiệu quả là bao. Phương thức có hiệu quả lớn nhất chính là biện pháp của Tạ Hạ, tuy nhiên biện pháp này cũng chỉ có thể làm tạm dừng quá trình lão hóa của Tiêu Diệp, huống hồ còn không được ổn định cho lắm. Nếu không thể giải quyết được triệt để gốc rễ vấn đề thì chẳng khác gì có con dao lúc nào cũng kề kề bên cổ, cả đời sẽ không được yên tâm.

Cho nên nếu biện pháp song tu đặc thù này có thể cứu được Tiêu Diệp, Mạnh Nhạc Nhạc cô bằng lòng đánh cuộc một phen.

-

Cô hí hửng bắt đầu chuẩn bị các dược liệu liên quan, có mấy loại còn phải đi nhờ không ít người mới biết được nơi có. Có một vài thứ còn là đồ gia truyền nhà người ta, sau khi thuyết phục một hồi, họ đều nêu điều kiện là phải dùng đống sách Toán với Hóa để đổi, thậm chí còn sẵn sàng cung cấp thêm nữa.

Mạnh Nhạc Nhạc đến muốn cạn lời, nhưng cũng đành phải dùng mớ sách Toán Hóa cấp 3 để đổi lấy đám được liệu quý giá. Mấy người đổi được còn vui vẻ như vừa nhặt được bảo bối, hoan hỉ rời đi.

Thế này làm Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi chột dạ. Đây đều là mấy thứ lúc trước cô nhét vào ba lô một cách tùy tiện, còn không thèm dùng đến, cũng chưa kịp đem bán đồng nát. Ở thế giới hiện đại có khi kì kèo bán 5 tệ còn chả ai mua, ở đây thì lại biến thành bảo bối, đúng là hết sức mỉa mai mà.

Dược liệu quan trọng nhất được đổi từ trong tay một vị trưởng lão chuyên về luyện khí, vật phẩm trao đổi chính là sách Toán cao cấp và Vật lý cơ sở. Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể ngờ được rằng, vị trưởng lão này trong tương lai sẽ trở thành người luyện khí xuất sắc nhất Đại lục Y đạo kiêm nhà toán học - nhà vật lý học nổi tiếng. Thậm chí đến về sau hắn đã không còn luyện khí nữa mà chuyển sang nghiên cứu Toán học và Vật lý học, thúc đẩy sự phát triển nghiên cứu khoa học của Đại lục Y đạo.

-

Sau khi tìm được đầy đủ các loại dược liệu, Mạnh Nhạc Nhạc càng thêm háo hức. Thế nhưng Tiêu Diệp lại cứ ngày càng im lặng. Đến hôm cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc hoài nghi hỏi anh:

"Anh nói gì cơ Tiêu Diệp? Anh nói lại một lần nữa xem... Anh không muốn điều trị? Tại sao? Anh nói cho em biết đi! Tại sao???"

Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng tức giận. Cô nhìn Tiêu Diệp đang cúi gằm mặt mà cảm thấy khó thở, đột nhiên nghĩ đến biện pháp trị liệu này cần hai người song tu, chẳng lẽ anh ấy không muốn làm... cùng cô?

Nghĩ đến đây cô đột nhiên thấy hơi đau lòng, khẽ hạ giọng: "Em không hiểu tại sao anh lại quyết định như thế. Nếu là bởi vì không muốn làm chuyện đó với em..."

Mới nói được một nửa thì đã bị Tiêu Diệp cắt ngang: "Em hận anh, phải không?"

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, lại nghe anh nói tiếp.

"Em hận anh đã từng nặng lời với em, hận anh đã từng bỏ rơi em, hận anh chưa gì đã từ bỏ tình cảm của chúng ta, cũng hận anh đã từng tổn thương em..."

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mạnh Nhạc Nhạc, giọng nói sắc bén đến kỳ lạ: "Em hận anh, nhưng vì anh đã cứu em nên mới để lại di chứng này, thế nên em nghĩ mình nợ anh. Cho nên em đã có dự định của riêng mình rồi, sau khi chữa khỏi cho anh, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa..."

Mạnh Nhạc Nhạc á khẩu không trả lời được. Điều bí mật nhất trong lòng vừa bị người ta nói toạc ra, cô quả thực không thể phủ nhận.

Cô là một người ích kỷ nhưng cũng rất nhát gan. Có một số việc cô không muốn phải nếm trải đến lần thứ hai, huống hồ, khi đó cô có thể thề son sắt rằng, tuy cơ thể mình phản bội anh là vì nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng lòng cô thì không hề phản bội.

Còn bây giờ cô thừa nhận, gần đây cô có nhớ nhung đến hai người, một người nghiêm túc chuyên nghiệp, còn một người hoạt bát ấm áp...

Cô đã thay đổi rồi.

Mà điều này đồng nghĩa với việc cô và Tiêu Diệp rất khó nối lại tình xưa, cho nên hiện tại, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ một lòng muốn chữa bệnh cho anh, chỉ thế thôi.

Phản ứng của cô như đã chứng thực phỏng đoán của mình, lòng Tiêu Diệp dâng lên cảm giác chua xót, một lúc lâu sau mới có thể nói tiếp: "Nếu đã vậy, chẳng thà em cứ để mặc anh đi. Như thế cho dù em có hận anh thì cũng sẽ không bao giờ quên được anh, không bao giờ quên được sự tốt đẹp của anh, em cũng sẽ phải áy náy suốt đời... giống như em từng hận mẹ mình vậy. Chẳng phải đến tận giờ... em vẫn chưa quên được bà ấy đó sao?"

Lời này như một đòn giáng quá mạnh làm Mạnh Nhạc Nhạc hồn siêu phách lạc, khung cảnh buổi tối ngày hôm đó bỗng chốc hiện lên trước mắt cô...

Bà ấy chết trong vòng tay cô, máu tươi loang lổ, và cả... lời trăn trối trước lúc lâm chung...

Từ lúc xảy ra chuyện đó đến nay ai cũng khuyên cô hãy nghĩ thoáng ra một chút, bà cũng vì muốn tốt cho cô mà thôi, đấy là chuyện bà ấy cam tâm tình nguyện làm, cô phải sống thật tốt mới là báo đáp công ơn của bà...

Thế nhưng... lại chẳng có ai dám vạch trần sự thật trước mặt cô một cách trần trụi đến vậy.

Đúng vậy, cô hận bà.

Mạnh Nhạc Nhạc hận chính người mẹ của mình —— Nhậm Tương Ninh.

Vết thương lòng còn chưa kịp lành lại thì đã bị xé toạc ra lần nữa, đôi mắt của Mạnh Nhạc Nhạc đã đỏ ngầu, nhưng Tiêu Diệp vẫn nói tiếp.

"Em hận bà ấy, nhưng em không thể không chấp nhận sinh mệnh mà bà ấy đã ban cho, mà còn những hai lần."

Đáy lòng Mạnh Nhạc Nhạc bỗng cuộn lên dòng cảm xúc không biết tên, những thứ vốn bị giấu nơi nội tâm sâu thẳm đang không ngừng bị kích động, cuối cùng, cô không nhịn được nữa hét lên.

"Đúng vậy, tôi hận bà ấy! Bà ta dựa vào đâu mà muốn vứt bỏ tôi thì vứt bỏ, muốn xuất hiện thì xuất hiện? Bà ta dựa vào đâu mà cứu tôi chứ, bà ấy đã hỏi ý tôi chưa? Tôi không cần bà ta cứu, tôi không cần người đàn bà vô lương tâm bỏ rơi chồng con đó cứu mình! Chẳng lẽ chỉ bởi vì bà ta đã bỏ mạng cứu tôi thì tôi không thể hận bà ta sao? Cái quái gì chứ?"

"Lúc tôi 8 tuổi bị đám trẻ con bắt nạt, người khác đều có mẹ an ủi, tôi thì không. Lúc tôi 10 tuổi, trời đổ mưa to, tôi không thể về được, người bố thì vùi đầu vào nghiên cứu thuốc men, chỉ có một mình tôi co ro trong phòng học cả đêm, vừa lạnh vừa đói, thậm chí tôi còn từng nghĩ rằng mình sẽ chết ở nơi đó. Lúc tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên năm 12 tuổi, tôi đã không biết gì cả, tôi còn không biết tại sao mình lại bị chảy máu, tôi cho rằng tôi sắp chết đến nơi rồi, cả cái quần đều đã dính đầy máu, cuối cùng chỉ có dì Mã ở nhà bên cạnh đến giúp tôi... Mười tám năm qua tôi đã sống một cuộc sống không có bóng dáng người mẹ bên cạnh, tôi đã quen với việc mình hận bà ta. Thế mà bà ta tưởng chỉ cần mình xuất hiện nói một câu xin lỗi, nói một câu yêu tôi là tôi sẽ tha thứ cho sao??..."

"Được, bà ta chết thì xong chuyện rồi, còn tôi càng sống lại càng thấy mệt mỏi, càng sống lại càng thấy quá mệt!! Tôi bắt mình phải chấp nhận một người mẹ vì tôi mà chết, tôi ép mình phải quên đi sự nhẫn tâm của bà ta, tôi còn phải giả bộ không sao mỗi khi ông già ở nhà gọi điện đến..."

"Tiêu Diệp, tôi thà rằng người chết hôm đó là tôi!!!"

Lần đầu tiên trong cuộc đời Mạnh Nhạc Nhạc gào khóc đến mất hình tượng như thế, đến mức toàn bộ những gì cô thốt ra chỉ còn là những lời cay nghiệt.

Tiêu Diệp ôm cô rất chặt, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vỗ về cô đang khóc nức nở, trong giọng nói không giấu được sự đau lòng: "Không sao cả, cứ hận đi Nhạc Nhạc, không sao hết, em cứ hận bà ấy đi, không cần giữ trong lòng, cũng không cần tự trách..."

Mạnh Nhạc Nhạc không biết mình đã khóc bao lâu. Cô dùng tất cả khả năng ngôn ngữ của mình ra sức mắng chửi, mãi cho đến khi kiệt sức mới ngừng.

Im lặng mãi một hồi lâu, cô bỗng nói: "Bà ấy yêu thương em, bà ấy còn vì em mà chết... đúng là trớ trêu..."

Tiêu Diệp nhẹ nhàng an ủi cô: "Nhạc Nhạc, tình cảm trên thế gian không chỉ có một loại duy nhất. Một người quyết định chết vì một người khác không phải lúc nào cũng thua thiệt, em hận bà ấy cũng không phải việc gì đại nghịch bất đạo. Vong ân phụ nghĩa, yêu và hận vốn là những tình cảm nguyên thủy nhất, không cần đến lí do gì cả."

-

Sau khi phát tiết một hồi, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hình như khóc một trận đã đời như vậy đã khiến cho những tủi hờn và không cam tâm trong lòng cô tan biến bớt đi. Cô đột nhiên hiểu ra tại sao Tiêu Diệp lại nhắc đến người phụ nữ kia.

Chính ra anh không nên vạch trần những thứ mà người con gái mình yêu giấu kín trong nội tâm như thế. Giáo viên tâm lý học của anh đã từng nói rằng: "Tiêu Diệp, em là học sinh xuất sắc nhất của tôi, em có thể dễ dàng phát hiện ra những thứ người khác muốn che giấu, nhưng có một việc tôi phải nhắc nhở em."

Thầy giáo kia là một người Ý dáng người mập mạp vô cùng đáng yêu, ông theo là người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn. Thái độ lúc thầy nói với anh câu đó còn vô cùng nghiêm túc: "Nếu một ngày nào đó em gặp được cô gái mình yêu, xin em hãy quên hết việc phân tích tâm lý hay những gì tôi đã dạy em đi. Bởi vì em phải nhớ rằng, không một ai có thể chấp nhận được chuyện bản thân mình bị một người khác nhìn thấu triệt để, đặc biệt là người em yêu."

Anh vẫn luôn nhớ lời thầy dạy , nhưng hôm nay anh vẫn làm trái lời dạy đó. Anh không có cách nào bàng quan đứng nhìn cô gái mình thích sống trong áy náy tự trách như thế. Anh đã từng thấy cô bừng tỉnh lúc nửa đêm, nhìn thấy cô gặp ác mộng, nhìn thấy cô thỉnh thoảng lại thất thần, nhìn thấy cô chán ghét và phủ định chính bản thân mình...

Thật ra anh biết rất rõ, bằng vào trí thông minh của Mạnh Nhạc Nhạc, chỉ cần cho cô thêm chút thời gian, để cô trải nghiệm nhân sinh thêm một chút, có lẽ chỉ 1-2 năm sau, cũng có khi là 3-4 năm sau cô cũng có thể tự vượt qua được.

Nhưng anh lại không nỡ.

Anh dùng biện pháp cực đoan nhất ép cô phải khóc, ép cô phải phát tiết tất cả ra ngoài. Nhưng sâu trong nội tâm của mình, anh lại cảm thấy sợ hãi hơn bất kỳ kẻ nào khác.

Anh sợ rằng, cô cũng sẽ sợ anh.