Hệ Thống Cải Tạo

Chương 32: Giáo sư, ngài cũng thật biết diễn trò



Mộc Thư Nhan giờ mới muộn màng nhận ra, biến hóa hôm nay của Mạnh Nhạc Nhạc đã đánh cô ta trở tay không kịp. Thế nên cô ta không kịp nghĩ ngợi đã bắt đầu chèn ép cô, thậm chí còn không kịp cân nhắc đến chuyện Tề Ngọc vẫn còn ở đây.

Hiện tại không chỉ chèn ép không có tác dụng, mà còn khiến cho Tề Ngọc bất mãn.

"Lý Manh đừng nói thế, Nhạc Nhạc là người trong team chúng ta, mọi người nên tin tưởng cô bé chứ."

Mộc Thư Nhan trước răn dạy Lý Manh, sau lại chuyển hướng sang Mạnh Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, em đừng giận nhé, chị cũng làm nhiều nghiên cứu quá rồi, giờ thấy được hạng mục ưu tú như thế nên muốn tìm tòi kĩ hơn mà thôi. Có lỡ hỏi khó em hơi nhiều vấn đề, em cũng đừng trách chị nhé."

Đối với loại người vốn đã trở mặt với nhau như Mộc Thư Nhan, Mạnh Nhạc Nhạc căn bản không thèm văn vở lá mặt lá trái với cô ả làm gì nữa.

"Ừ, cũng không trách đàn chị được, năng lực không bằng nhau, hỏi nhiều cho biết cũng tốt."

Mặt mũi Mộc Thư Nhan tối sầm lại, con xấu xí này dám châm chọc cô ta?

Tề Ngọc đưa tay che miệng muốn cười, ngay khi Mộc Thư Nhan mở miệng định nói nữa thì đã lên tiếng nhanh hơn ngăn lại cuộc chiến.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, Mạnh Nhạc Nhạc đi cùng tôi vào văn phòng, những người khác giải tán."

Mộc Thư Nhan siết chặt nắm đấm, cảm giác tức nghẹn muốn chết.

---------------------------

Khi Mạnh Nhạc Nhạc đi theo Tề Ngọc rời khỏi phòng họp, sau lưng đều sắp bị ánh mắt của đám người kia chọc thủng.

Sau khi vào văn phòng Tề Ngọc, Mạnh Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặt mũi đều là biểu cảm bạn nhỏ chuẩn bị được khen, nhưng cô vừa ngồi xuống đã là qua 10 phút, bên tai cũng chỉ có âm thanh Tề Ngọc lật giở tài liệu loạt soạt.

"Cho rằng mình đã làm tốt lắm sao?"

Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc khẽ giật thót, quả thật cô cảm thấy được lắm mà, chẳng lẽ có vấn đề nào lớn sao.

"Tính toán phổ đồ miễn cưỡng đủ tư cách, lý luận nghiên cứu có thể xem như tạm chấp nhận, nhưng phần thực nghiệm rối tinh rối mù. Thế này mà còn lên mặt kiêu ngạo, khắp nơi châm chọc người khác?"

Giọng Tề Ngọc đã hơi cao hơn, mang theo ý cười khó hiểu.

Đánh giá của giáo sư làm Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi ủ rũ, nhưng cô cũng biết, phần thực nghiệm quả thật là khuyết điểm lớn nhất của báo cáo này, phải biết rằng những nghiên cứu khoa học hiện đại căn bản không thể tách rời với phát triển về máy tính, điều này hoàn toàn bất đồng với các thế hệ cả trăm năm trước.

Vì những vị đại lão kia không thể trợ giúp cô về mặt này, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể tự mò mẫm sờ soạng, khó có thể tránh khỏi rất nhiều vấn đề còn chưa nghiên cứu được như ý muốn.

Mà bản thân cô dưới sự trợ giúp của hệ thống cùng các đại lão, mới chỉ có thể làm được đến mức miễn cưỡng đủ tư cách, coi như tạm chấp nhận, thế mà chưa gì cô đã vội chấp nhặt với người như Mộc Thư Nhan, thật sự cũng hơi... phèn.

Ý thức được điểm này, cô thu hồi sự tự đắc lại, nghiêm túc nghe ý kiến của Tề Ngọc.

Phát hiện vẻ mặt cùng thái độ Mạnh Nhạc Nhạc đã có biến hóa, Tề Ngọc thầm gật đầu tán thưởng trong lòng.

Trên con đường nghiên cứu khoa học sẽ gặp phải rất nhiều nghi kỵ, chèn ép dữ dội, nếu cứ trầm mê tranh chấp tị hiềm, không tập trung thì sẽ chẳng bao giờ có thể tiến xa.

Hắn tiếp tục mở miệng.

"Phần thực nghiệm cần tiến hành sửa chữa rất nhiều, thứ nhất, chuyển phép đo điểm thành quét bề mặt, kết hợp nhiều thí nghiệm để lập thành mô hình 3D."

Mạnh Nhạc Nhạc đã hiểu, trước đó cô vẫn luôn suy nghĩ về điểm lấy mẫu, điểm này có thể bị ảnh hưởng bởi sự chênh lệch nồng độ hoặc sự không đồng nhất, nếu đổi thành quét bề mặt, vấn đề này tự nhiên cũng được giải quyết.

"Thứ hai, gia tăng thêm nhiều mẫu vật tự nhiên để kiểm nghiệm ra kết quả thực nghiệm, bên chỗ tôi còn có một số mẫu vật mới, đợi lát nữa sẽ đưa cho cô."

Ánh mắt Mạnh Nhạc Nhạc sáng bừng lên, mẫu vật mới cũng có ý nghĩa là khả năng sẽ có kết quả mới. Phải biết rằng, để có thể tiến hành nghiên cứu đến cùng, ngoài năng lực của nhà khoa học ra thì đóng góp 1 phần cực kỳ quan trọng là vấn đề về mẫu vật.

Lấy Giáo sư Âu Dương Thu Mi —— Giám đốc sở giám định đá quý Hongkong làm ví dụ, năm đó vì nghiên cứu phỉ thúy mà ông đã đi tìm toàn bộ Hongkong, tiêu hết mọi tiền bạc tích góp, cuối cùng mới tìm được mẫu vật Pyroxen giàu Natri(1) đặc biệt, rồi khi công bố kết quả nghiên cứu năm 1983 đó đã làm toàn bộ giới khoáng vật học thế giới phải khiếp sợ.

Có thể thấy được, ở một số thời điểm, có năng lực nghiên cứu khoa học là một vấn đề, nhưng có mẫu vật tốt hay không lại sẽ trở thành nhân tố có tính quyết định.

"Thứ 3, thêm các thí nghiệm tổng hợp, lấy thang đo độ dày để yêu cầu về mẫu vật."

Mạnh Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, vừa nghe vừa nhớ, cô cho rằng bản thân đã suy xét rất hoàn thiện, lúc này lại phát hiện còn rất nhiều vấn đề mình chưa nghĩ đến.

"Vâng, nhưng. . . thiết bị thí nghiệm cùng thiết bị tổng hợp ở trường lại không đạt được những yêu cầu này." Mạnh Nhạc Nhạc chần chờ nói.

"Chuẩn bị đến Viện nghiên cứu Thượng Hải làm tiếp."

Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác hôm nay, hai mắt của mình sắp sáng chói như hợp kim Titan luôn rồi, sáng đến chiếu đèn pha được luôn. Không ngờ cô có thể đến nơi mình tha thiết ước ao làm thực nghiệm. Còn gì tuyệt vời hơn nữa!

"Có gì mà vui vẻ, bằng vào trình độ kém cỏi của cô, chỉ sợ chẳng làm ra được kết quả gì, rồi lại chỉ mất mặt tôi thôi." Tề Ngọc giội nước lạnh chuyên nghiệp.

Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, quả thực bản thân cô còn hạn chế. Thế là thầm thề trong lòng, nhất định phải nỗ lực hơn một chút, không thể để Giáo sư mất mặt, cũng không thể làm những vị đại lão từng chỉ giáo cô phải mất mặt.

Mạnh Nhạc Nhạc cầm tư liệu rời khỏi văn phòng Tề Ngọc, đi được nửa đường mới phát hiện đã quên lấy đơn xin cấp tài chính cho hạng mục.

Cô quay trở lại, mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy giọng Tề Ngọc vang lên sang sảng.

"Thư ký Lưu, ngày mai cô mở thêm quyền hạn của hạng mục "Đá kim cương", cũng thông tri cho bên Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải rằng có người chuẩn bị qua đó làm thực nghiệm."

Sau đó là tạm dừng một chút, xem ra là đang gọi điện thoại, tiếp theo lại nghe thấy.

"Không, không phải tôi đi, là một học sinh của tôi, Mạnh Nhạc Nhạc, chắc cô cũng biết nhỉ."

Mạnh Nhạc Nhạc muốn gõ cửa, lại cảm thấy không lễ phép lắm, emmmm. . . đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, hẳn cũng không tính là nghe lén đi.

"Đúng vậy, chính là con bé năm đó có bài nghiên cứu được điểm rất cao ấy, rất ưu tú, vừa khiêm tốn cũng vừa nỗ lực, một mình cũng làm được hạng mục tôi giao cho."

"Ha ha, đâu có đâu có."

Cuộc điện thoại gọi xong, Mạnh Nhạc Nhạc chuẩn bị gõ cửa, nhưng chưa gì đã thấy vang lên tiếng nói chuyện điện thoại tiếp.

"Giáo sư Trương à, tôi Tề Ngọc đây, cũng không có gì, nghiên cứu sinh tôi hướng dẫn không ngờ lại hoàn thành một hạng mục lớn do tôi đề ra....."

Mạnh Nhạc Nhạc cứng đờ nghe Tề Ngọc ba hoa gọi điện thoại khoe tứ tung.

Âu nha, cô cũng không biết mình có nhiều ưu điểm đến thế, gì mà khiêm tốn, còn ưu tú, lại độc lập tự chủ, còn rất sáng tạo.

Tề Ngọc đã lâu không vui vẻ như thế, tuy hắn ở trường chưa lâu, dưới trướng có rất nhiều nhân tài, nhưng đều chỉ tầm tầm bậc trung.

Kỳ thật hắn cũng không quá vừa lòng.

Truyền dạy, hướng nghiệp hay chỉ đơn thuần giải đáp thắc mắc, mỗi một vị Giáo sư đều muốn bồi dưỡng ra được sinh viên ưu tú hơn nữa.

Thẳng đến hôm nay. . .

Biểu hiện của Mạnh Nhạc Nhạc quả thực quá xuất sắc, hắn không nhịn được phải đi khoe khắp đầu làng cuối xóm một phen.

Khoe xong một vòng cảm thấy mỹ mãn, quyết định cuối cùng là gọi điện thoại cho ông bạn già —— Trần Kiến Bạch.

Hai người trước kia chính là đồng học, cho nên khi hắn sắp xếp cho Mạnh Nhạc Nhạc đi thực nghiệm, lựa chọn đầu tiên là Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải của Trần Kiến Bạch.

"Kiến Bạch, đã lâu không gặp nhỉ, cậu có khỏe không?" Tề Ngọc quyết định xã giao cái đã, hỏi thăm trước rồi lại khoe tiếp.

"Nói chính sự." Trần Kiến Bạch nhíu mày, tên Tề Ngọc này cứ không thể đi thẳng vào vấn đề sao.

"Khụ, cậu còn nhớ hạng mục "Đá kim cương" kia không? Hạng mục từng hợp tác với Stephen ấy, cậu biết có chuyện gì chưa?" Trong giọng Tề Ngọc tràn đầy vẻ "hỏi tôi, hỏi tôi, mau hỏi tôi có chuyện gì đi!!!"

"Ừ, nói!"

Tề Ngọc muốn cạn lời, gọi điện cho Trần Kiến Bạch đúng là chẳng thú vị gì cả, hắn bèn quyết định mặc kệ phản ứng của Trần Kiến Bạch, chỉ lo khoe việc của mình.

"Vốn dĩ tôi còn tưởng đã mắc cạn rồi, không ngờ một sinh viên của tôi lại làm được, cơ sở lý luận cùng mô phỏng thực nghiệm đều hơi bị được nha. Đặc biệt là phần lý luận cơ sở cực kỳ ưu tú, suy luận còn kỹ càng tỉ mỉ hơn cả đám Stephen, còn nói thêm được 2 điểm..."

Mạnh Nhạc Nhạc: ??? Giáo sư, không phải ngài nói xem như tạm chấp nhận sao??

Tề Ngọc tiếp tục khoe khoang: "Phần thực nghiệm cũng đã vượt xa trình độ bình thường, có thể đề ra quy trình kỹ càng tỉ mỉ như vậy, có khi đã đạt đến trình độ tiến sĩ luôn rồi, chỉ có chút vấn đề nhỏ là chưa đủ kinh nghiệm..."

Mạnh Nhạc Nhạc: ??? Giáo sư, không phải ngài nói rối tinh rối mù sao??

"Cô bé này vừa khiêm tốn lại hiếu học, vừa nhìn đã biết là đã âm thầm nỗ lực cố gắng rất nhiều, tính toán phổ đồ còn giỏi như tôi, vừa nhanh vừa chính xác, cực kỳ có thiên phú..."

Mạnh Nhạc Nhạc: ??? Giáo sư, không phải ngài nói miễn cưỡng đủ tư cách sao??

Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy khóe miệng run rẩy.

Giáo sư à, ngài cũng thật biết diễn trò. Làm tôi còn thật sự cho rằng mình chỉ tầm thường thôi, suýt nữa đã quỳ xuống đất xin lỗi các đại lão rồi.

Tề Ngọc nói xong thì vui mừng nở hoa, chờ đầu dây đối diện đã truyền đến tiếng cảm thán khiếp sợ, hâm mộ, đố kỵ gì gì đó, giống như mấy cuộc điện thoại hắn gọi lúc nãy vậy.

"Ờ, cho nên tìm tôi có việc gì?" Giọng của Trần Kiến Bạch vẫn trước sau như một, đến một chút cảm xúc dư thừa cũng không có.

Tề Ngọc nghẹn tức, bĩu môi, đúng là đồ nhạt nhẽo kiệm lời, cuộc khoe khoang thất bại, hắn đành phải bắt đầu nói vào chuyện chính.

"Tôi định để cô bé qua chỗ cậu làm thí nghiệm tổng hợp."

"Ừ, được."

Tề Ngọc vẫn thấy không cam lòng, cuối cùng khoe thêm một câu.

"Dựa theo tốc độ này, đến học kỳ sau nhất định có thể đưa ra kết quả, còn có thể kịp cho Đại hội khoáng vật quốc tế, đến lúc đó cậu nhất định phải xem bọn tôi biểu diễn đấy."

Trần Kiến Bạch rốt cuộc cũng chần chờ một lát, Tề Ngọc trong lòng vui vẻ, tới tới, tới đi, biến thân thành chanh tinh đố kỵ ông đây đi~

"Không có nghiên cứu khoa học nào có thể chắc chắn 100% sẽ ra kết quả cả. Là một người nghiên cứu khoa học nghiêm túc cẩn thận, tôi nghĩ chưa chắc cậu đợi đến học kỳ sau mà đã ra được kết quả đâu." Trần Kiến Bạch nghiêm trang sửa lại.

??? Có bệnh à, tôi chính là muốn khoe ra mà thôi, cậu tích cực góp ý như vậy làm gì.

Tề Ngọc tức tối dỗi trở lại.

"A, cậu ghen tị tôi có sinh viên ưu tú như vậy, mà cậu lại vẫn bơ vơ không nơi nương tựa chứ gì??? (?? Cái từ này để dùng như vậy sao?). Cứ chờ xem, học kỳ sau mà không thể ra kết quả, tôi sẽ gọi cậu là 'Bố'."

Gọi điện cho Trần Kiến Bạch luôn làm người ta lên cơn tăng xông, Tề Ngọc rồ lên nói hươu nói vượn, nói xong thì lưu loát cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội đáp trả.

Đầu bên kia điện thoại.

Trần Kiến Bạch nhíu mày, hai người có quan hệ huyết thống đâu. Tề Ngọc sao có thể gọi anh là "Bố" được, đúng là chẳng ra sao cả.

Mạnh Nhạc Nhạc nghe xong một màn khoe khoang, rốt cuộc đẩy cửa ra.

Tề Ngọc hốt hoảng giật thót, có loại cảm giác như có tật giật mình.

"Giáo sư, em quên lấy mẫu đơn xin cấp tài chính cho hạng mục."

Tề Ngọc thấy hơi xấu hổ, nhưng chắc cô không nghe được mình gọi điện thoại đâu nhỉ.

Mạnh Nhạc Nhạc lấy đơn xong, đi ra cửa trước, đột nhiên lại dừng lại.

"Giáo sư, em xin nhắc nhở hữu nghị một chút. Nếu thầy không muốn nhận 'Bố' mới, thì cũng nên thành thực khen em đi."

Mạnh Nhạc Nhạc nói xong liền nhìn thấy vẻ cứng đờ của Tề Ngọc, sau khi thẹn quá hóa giận, bèn chụp một quyển sổ ném lại cô.

Mạnh Nhạc Nhạc lập tức chui ra ngoài cửa, cười phớ lớ chạy biến.

Tề Ngọc nhìn quyển sách nện trên cửa, trong lòng thầm buồn bực, con nhãi này còn chạy nhanh lắm.

Ngay sau đó lỗ tai lại nóng phừng lên, vừa rồi mình đã gọi điện thoại khen nó những gì vậy?

Đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ, mất mặt quá.