Mạnh Nhạc Nhạc nhàm chán đi dạo loanh quanh ở bệnh viện, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô. Vừa xoay người lại đã thấy Phương Tu - vốn đã bị cấp trên triệu tập khẩn cấp gọi mình.
Người đàn ông xông tới, nhìn thấy trên người cô bị quấn băng gạc, mặt hiện rõ vẻ lo lắng:
"Sao lại bị thương rồi?"
"Không sao, em không cẩn thận ngã bị thương thôi." Cô trả lời cho có, chút thương thế nho nhỏ này chẳng là gì so với mấy vết thương mà cô từng bị lúc luyện quyền cả.
Phương Tu không hài lòng với câu trả lời này lắm, anh đã tìm cô cả đêm, tín hiệu của máy định vị rất bình thường, nhưng di động lại không thể liên hệ được. Khi anh gọi tới Viện nghiên cứu, bên kia trả lời rằng hôm nay được nghỉ, sau khi Mạnh Nhạc Nhạc ra ngoài thì vẫn chưa trở về.
Phương Tu không khỏi lo lắng bất an, lúc này anh rất muốn hỏi cô tại sao ra ngoài mà không mang theo máy định vị và thiết bị cảnh báo, rồi lại đột nhiên nhận ra mình làm gì có tư cách để hỏi, ngụm khí nghẹn trong lòng bỗng nhiên tiêu tan, nhưng đáy lòng chỉ càng thêm trống rỗng.
"Anh thì sao, sao anh lại ở đây?" Mạnh Nhạc Nhạc hỏi thăm.
Phương Tu đè sự khó chịu trong lòng xuống, bây giờ không phải lúc để thảo luận về chuyện này, còn có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết.
"Tiêu Diệp bị thương."
----------------------------
Phương Tu bị triệu tập khẩn cấp là vì nhiệm vụ của Tiêu Diệp xảy ra vấn đề.
Vốn dĩ mục tiêu nhiệm vụ chỉ là làm một kẻ trung chuyển của một băng nhóm buôn lậu ma túy, nhân lực được phân công cũng đủ để triệt phá được băng ổ này.
Ai ngờ trước khi nhiệm vụ bắt đầu, một băng đảng buôn ma túy khác lớn hơn lại bất ngờ ập đến.
Phán đoán rằng hiện tại nhân lực không đủ cùng với không muốn rút dây động rừng, Tiêu Diệp hạ lệnh đổi nhiệm vụ thanh trừng thành nhiệm vụ truy lùng dấu vết, những người còn lại đều rút lui.
Ai ngờ tay súng bắn tỉa đưa theo tuy là tân vương năm nay, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, cậu ta vì quá căng thẳng mà lỡ bóp cò súng.
Một phát súng này, chẳng khác nào đã chọc phải tổ ong vò vẽ.
Người của hai bên lao vào chiến đấu kịch liệt, lúc viện quân chạy tới thì đã thương vong vô số, kể cả Tiêu Diệp cũng đã ngàn cân treo sợi tóc.
---------------------------------
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cho dù lúc này đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, khí thế của anh lại vẫn sắc bén như cũ.
Cô tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tinh thần, rằng mình sẽ không còn dao động vì anh nữa. Không ngờ khi mở miệng ra lại là:
"Bác sĩ nói sao?"
"Đêm nay mới ra khỏi phòng phẫu thuật, các cơ quan khác không sao, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục, nhưng đại não đã bị tổn thương nghiêm trọng, ý thức đã chìm trong hỗn loạn. Bác sĩ nói muộn nhất là ngày mai, nếu cậu ấy không thể tỉnh lại thì...."
Phương Tu không thể nói tiếp được nữa. Đến giờ chính anh vẫn còn chưa dám tin, Tiêu Diệp - là Tiêu Diệp được vô số người tôn sùng đi theo, sao giờ lại có thể nằm kia, sao vẫn còn chưa tỉnh lại?
Mình còn chưa kịp thẳng thắn xin lỗi cậu ấy, còn chưa cạnh tranh công bằng cậu ấy, còn chưa đem cái mạng này trả lại cho cậu ấy... Sao có thể...
Phương Tu cố nén cảm xúc của mình xuống, tiếp tục nói:
"Từ khi phẫu thuật xong đến giờ, bọn anh cũng đã thử hết mọi biện pháp rồi. Cậu ấy chỉ phản ứng lại với tên của em, cho nên... bất kể thế nào, một ngày cuối cùng này, hy vọng em có thể ở bên cạnh cậu ấy."
Đây cũng là quyết định cuối cùng của cha mẹ Tiêu Diệp. Bọn họ đều muốn ở bên cạnh con trai mình, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng mong manh.
---------------------------"Hệ thống, thương thế của Tiêu Diệp có biện pháp nào không?" Cô cũng không biết phải làm sao nữa, nhưng cô không thể cứ giương mắt nhìn người đàn ông này chết đi, đặc biệt khi biết anh đã phái người đến để bảo vệ cô.
Chuyện anh chỉ có phản ứng với tên của cô chẳng qua cũng chỉ là đôi chút sương sớm tình duyên, nhưng sao lại làm cô thấy khó chịu đến vậy?
"Kết quả kiểm tra đo lường của hệ thống: Tỉ lệ tỉnh lại trong tình huống bình thường là 0%."
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩn ra, nhưng ngay lập tức phát hiện điểm mấu chốt.
"Vậy tình huống không bình thường thì sao? Rốt cuộc mi có ý gì?"
Hệ thống trầm mặc một hồi mới đáp:
"Nếu ký chủ có thể thâm nhập vào ý thức, điều chỉnh sóng điện não của hai người về cùng một tần số, sinh ra tần số giao thoa thì có thể kích thích được đại não."
Mạnh Nhạc Nhạc giờ đã có thể phiên dịch lại lời nói của Hệ thống, những lời này hẳn muốn bảo cô dùng thần thức xâm nhập vào đại não của Tiêu Diệp, tìm được ý thức của anh rồi đánh thức nó dậy là được.
"Có vấn đề gì khác sao?" Mạnh Nhạc Nhạc nghe ra được Hệ thống đang rất băn khoăn, tựa hồ cũng không hề khuyến khích cách làm này.
"Đây là phương pháp duy nhất, nhưng có một số vấn đề. Đầu tiên, để thâm nhập vào ý thức của người khác cần 50 điểm thuộc tính. Trong tình huống không ảnh hưởng đến sự an toàn sinh mạng của ký chủ, Hệ thống sẽ không thể ứng trước điểm thuộc tính, thuộc tính điểm đã thêm cũng không thể khấu trừ. Tiếp theo, xâm nhập vào ý thức là việc làm vô cùng nguy hiểm, hệ thống không thể tồn tại trong thế giới ý thức, nghĩa là ký chủ chỉ có thể tự mình giải quyết các vấn đề. Nếu ký chủ không thể đánh thức ý thức thành công, vậy ký chủ cũng sẽ không thể tỉnh lại."
Đáy lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi chìm xuống, sớm biết thế này cô đã tích nhiều điểm thuộc tính hơn rồi.
Còn về phần nguy hiểm, thật ra cô không lo lắng chút nào. Binh đến tướng chặn, lũ đến đất ngăn. Vì biết có nguy hiểm mà sẽ sợ hãi chùn bước không phải là con người của cô.
Nghĩ vậy, cô tiếp tục hỏi:
"Có nhiệm vụ học thức nào có khen thưởng đặc biệt không?" Nhiệm vụ học thức mở ra theo từng khoảng thời gian, không có cách nào mở ra trong một thời gian ngắn, bây giờ cô chỉ có htể gửi gắm hy vọng vào các Nhiệm vụ đặc biệt có khen thưởng cao mà thôi.
"Có, nhưng mà...."
"Vậy chuẩn bị mở ra đi." Mạnh Nhạc Nhạc biết nhiệm vụ hẳn sẽ rất khó, nhưng cô vẫn muốn thử một phen.
Nhạc Nhạc rất hiểu bản thân mình, giống như lúc trước cô không muốn chỉ làm những thí nghiệm cơ bản mà lựa chọn con đường phải tính toán gian nan để làm dự án.
Khó khăn chưa bao giờ là lý do để cô chùn bước.
-----------------------------"Em có cách cứu anh ấy." Mạnh Nhạc Nhạc xoay người nói với Phương Tu.
Đôi mắt Phương Tu sáng lên, đúng rồi, Nhạc Nhạc có một loại vũ khí thần bí, có lẽ thật sự có thể....
"Em cần anh giúp gì không?" Anh cũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra giờ phút này Mạnh Nhạc Nhạc nói vậy tất nhiên là có phiền phức cần xử lý.
"Em muốn một căn phòng tuyệt đối an toàn, tốt nhất là phòng ở ngay cạnh phòng của Tiêu Diệp, không được có bất kỳ thiết bị theo dõi nào, trước khi em đi ra thì cũng không cho bất cứ ai được bước vào."
Bây giờ cô phải thực hiện Nhiệm vụ học thức, lấy được phần thưởng điểm thuộc tính, rồi dùng 50 điểm thuộc tính đổi lấy cách xâm nhập ý thức, sau đó mới tiến vào ý thức của Tiêu Diệp.
Chẳng ai biết quá trình này cần mất thời gian bao lâu hay có thể thành công hay không. Chỉ biết cô nhất định không thể bị người khác quấy rầy.
---------------------------Tuy rằng sớm biết Nhiệm vụ học thức lần này sẽ cực kỳ khó khăn, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc vẫn không thể ngờ, đây là khó đến không thể tưởng tượng nổi
Nhiệm vụ trải nghiệm thấu cảm Module [Học thức] - Nhiệm vụ 11.
Nhiệm vụ: Đọc diễn văn phát biểu ở Hội nghị khoáng sản và vật liệu năm 1928.
Khen thưởng: 50 Điểm thuộc tính.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng trên đường Manchester, khóc không ra nước mắt. Phải biết rằng ở thế kỷ 21, cô phấn đấu lâu như vậy mà còn chưa được quyền tham gia vào Hội nghị nữa là.
Bây giờ nhiệm vụ của hệ thống lại là đọc diễn văn phát biểu ở hội nghị, lại còn là một Hội nghị khoáng sản và vật liệu ở cái niên đại mà nhân tài nhiều như lá mùa thu thế này nữa.
Trừ phi đi đạo lại mấy quan điểm của các đại lão trong tương lai, nếu không thì Mạnh Nhạc Nhạc quả thực không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào khác.
Thế nhưng, thân là một người làm nghiên cứu khoa học, đây là việc tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đạo văn và làm giả học thuật là hành động tội lỗi đáng phỉ nhổ hơn cả việc ngu xuẩn thiếu hiểu biết.
Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể đi xin Hartree giúp đỡ.