Không uổng công Trần Kiến Bạch đợi Mạnh Nhạc Nhạc cả một đêm, cuối cùng cũng đã gặp được người trong lòng.
Lúc này cô vẫn còn mặc bộ đồ từ hôm qua, sắc mặt tái nhợt, có vẻ cũng là một đêm không ngủ.
Anh không kìm được thấy hơi ấm ức, vừa định chất vấn thì lại nhớ trong sách có viết:
"Nếu có một ngày cô ấy cả đêm không về, anh nhất định không được tức giận, như thế sẽ chỉ làm cô ấy càng xa cách mà thôi. Nên dùng thái độ bao dung để đối mặt với cô ấy, chỉ cần cô ấy nguyện ý trở về nhà là được rồi."
Trần Kiến Bạch bèn hít sâu một hơi, chọn một câu trong sách nói với cô:
"Em đã về rồi? Cùng về nhà thôi."
Mạnh Nhạc Nhạc một đêm chưa ngủ, đang chóng mặt nhức đầu nên theo phản xạ cho rằng "về nhà" chính là về Viện nghiên cứu, chắc anh suốt ngày cắm mặt ở đấy nên nói thế theo thói quen, thành ra cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Từ góc độ của cô, thì chuyện 'quện nhau' với Trần Kiến Bạch đã trôi qua từ 3 tháng trước, trong thời gian đó cô còn rất bận rộn, vốn đã quên béng từ lâu chứ đừng nói đến tình cảm thân mật gì nữa.
Vừa đi tới cửa, gió lạnh đột nhiên ập tới, cô khẽ rùng mình một cái, lại ngay lập tức có một chiếc áo khoác của đàn ông trùm lên người cô.
Bên trong Trần Kiến Bạch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, lúc này anh vẫn vô cùng tiêu sái cởi áo khoác ra, đọc một câu được viết trong sách:
"Khoác áo của anh đi."
Mạnh Nhạc Nhạc thấy tuy cách nói chuyện của Trần Kiến Bạch rất kỳ quái nhưng hành động lại rất ga-lăng, nhìn anh đứng lặng trong gió, quần áo bay phần phật, lòng cô vô cùng cảm động, nghĩ rằng chiếc áo này to như vậy, không thì cứ bảo anh mặc vào sau đó ôm lấy cô, chờ đến lúc lên xe sẽ không lạnh nữa.
Trần Kiến Bạch nghe xong lại xua tay từ chối:
"Không sao, anh dán tận 5 miếng giữ nhiệt, không lạnh tí nào."
Miếng giữ nhiệt là do Vương Cách Trí đưa cho, lúc đầu anh còn tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng sau lại thấy cái này dùng cũng khá tốt.
Hai người lập tức chìm vào im lặng.
Câu trả lời xuất sắc này đúng là đã khiến Mạnh Nhạc Nhạc không biết tiếp lời thế nào nữa. Trần Kiến Bạch nhớ tới trong sách viết, không thể làm đối phương có cảm giác bị bối rối, bây giờ hẳn phải là tìm một chủ đề trong câu chuyện rồi tiếp tục nói:
"Em có biết về miếng dán giữ nhiệt không? Nguyên lý chính là dùng pin sơ cấp để đẩy nhanh phản ứng oxi hóa, làm hóa năng chuyển hóa thành nhiệt năng..."
Sau khi nói xong nguyên lý hoạt động của miếng giữ nhiệt, Trần Kiến Bạch nhớ ra, trong sách còn là phải dùng nhiều từ ngữ thân mật, giảm bớt cách biệt tuổi tác giữa hai người, tốt nhất nên dùng cách xưng hô thân mật, Trần Kiến Bạch nghẹn họng, trân trối nửa ngày mới đỏ mặt mở miệng:
"Bảo... bảo em, khụ, khụ,..." Xem ra thứ này có thể giữ ấm cơ thể nhưng lại không thể ngăn gió thổi tới từ phía đối diện, người đàn ông bị gió tạt đến mức nói năng cũng đứt quãng, "Bảo em dùng miếng dán nhiệt(1) này rất tốt...((1) #meo: chỗ này iem kb có phải anh Bạch định gọi chị nhà là "Bảo bảo" ko, vì miếng dán nhiệt là "Noãn bảo bảo" ý, nma chị nhà lại tưởng ổng đang chào hàng đa cấp bán miếng dán nhiệt =)))))))))))))) t/g viết tắt quá, bé chịu ._.)
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, không ngờ rằng Trần Kiến Bạch nhìn già dặn trầm ổn như vậy mà khi đi quảng cáo, kịch bản quảng cáo cũng thật không tồi. Còn đọc cả slogan "miếng dán nhiệt, miếng dán nhiệt dùng rất tốt", làm cô nghe xong cũng có cảm giác muốn mua, liền thuận miệng hỏi:
"Thân(2) hỏi, muốn tôi mua chung với anh sao?"
Mắt Trần Kiến Bạch sáng lên, cố nén nụ cười nơi khóe miệng, trong lòng lại đang gào thét, chữ "thân" kia hẳn là viết tắt của chữ "thân ái" (aka anh iu, honey rồi).
Chắc chắn là như vậy, người trẻ tuổi bây giờ đều thích nói tắt như thế.
Quả nhiên là sách dạy chí phải. Tuy rằng tên quyển sách rất kỳ lạ, lỗi từ ngữ tùm lum, nhưng nội dung đúng là không tệ.
Anh mới chỉ đọc có một nửa mà đã tìm được cách để xưng hô thân mật rồi, khoảng cách giữa hai người chắc chắn cũng đã được thu hẹp không ít. Có lẽ đến lúc đọc xong nốt nửa còn là sẽ kết hôn sinh con luôn quá. Quả là một quyển sách hay hiếm có.
Xem ra sang năm có thể liệt kê quyển này vào mục sách đề cử đưa vào chương trình trong Viện nghiên cứu. Dù sao thì cũng có rất nhiều đàn ông độc thân làm nghiên cứu khoa học, mọi người cũng nên học tập một chút.
Vì thế, sau khi về Viện nghiên cứu, Vương Cách Trí liền nhận được tin nhắn của Trần Kiến Bạch.
Trần Kiến Bạch: Tôi muốn một thùng miếng dán giữ nhiệt, tôi và Nhạc Nhạc đều rất thích.
Vương Cách Trí: ?
( Anh trai à, tôi bảo cậu dùng khổ nhục kế chứ không phải bảo cậu đẩy mạnh tiêu thụ miếng dán nhiệt nhá! Tôi đâu phải nhân viên sale miếng dán nhiệt đâu!)
Trần Kiến Bạch: Quyển sách kia rất hay, tôi muốn đề cử nó vào chương trình của Viện nghiên cứu.
Vương Cách Trí: ???!!!!!!!
Đây là phiên bản hiện đại của "Nông dân và Con rắn độc"(3) à?
Bới móc lỗi sai của ông đây thì cũng thôi đi, lại còn muốn công khai xử tội nữa?? Còn muốn đề cử tiểu thuyết 18+ vào Viện nghiên cứu khoa học?! Đây là sợ ông đây sống thọ quá rồi sao?!
Aaaaaaaa!!!!!
-
((2) chữ này là thân trong 'thân thiết, yêu thương' thật, nhưng trong văn có 1 nghĩa nữa là kiểu hỏi lịch sự thân thiết -theo từ điển Trần Văn Chánh-)
(3) Truyện ngụ ngôn "Người nông dân và Con rắn độc" của Aesop: Bác nông phu ra đồng, chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Khi trút hơi cuối cùng, người nông dân đã nói với mọi người xung quanh: "Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn." => Câu chuyện ngụ ý muốn nói người ta cần cảnh giác với những kẻ/thứ mà bản chất vốn xấu xa. Vậy hóa ra anh Cách Trí coi thằng bạn mình rắn rết thế sao :))))
*
Sau khi Mạnh Nhạc Nhạc trở lại Viện nghiên cứu, việc đầu tiên là xem xét hệ thống, lúc này cô mới phát hiện, thì ra điểm thuộc tính thu hoạch được trong ý thức cũng là một loại năng lượng. Điểm thuộc tính của Tiêu Diệp với điểm thuộc tính của Trần Kiến Bạch cộng lại được 19 điểm, trước đó còn thừa 15 điểm, tiêu mất 10 điểm để mua hai miếng dán tàng hình, bây giờ còn lại 24 điểm.
Suy tính một lúc, sau này cô sẽ luôn ở trong Viện nghiên cứu, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì nên cũng không cần dự trữ điểm nữa, mà khuôn mặt của một người cũng không thể thay đổi quá nhanh, vì vậy cô dành cả 24 điểm cho nơi riêng tư, thuộc tính liền biến thành:
Họ tên: Mạnh Nhạc NhạcTuổi: 25Đánh giá cấp bậc thuộc tính: (Các thuộc tính đạt 40 điểm là cấp bậc 'Trung Bình'; 80 điểm là cấp bậc 'Nữ Thần')
NGOẠI HÌNH ——Da thịt: 40Sáng trong: 40Trắng hồng: 40Tỉ lệ ngũ quan: 50
Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: BĐánh giá cấp bậc học thức: B+Tổng hợp đánh giá cấp bậc: B
Bây giờ Mạnh Nhạc Nhạc phát hiện, sau khi trải qua bài thuyết trình quan trọng kia, đánh giá cấp bậc học thức của cô đã được nâng lên hẳn một bậc, từ B biến thành B+.
Trong lòng cô vô cùng vui vẻ, cô tin rằng, chờ thí nghiệm trong tay được hoàn thành, chỉ số này sẽ còn cao hơn nữa.
Thu hoạch mà cuộc Hội thảo này mang đến cho cô không chỉ có như vậy, hạng mục nghiên cứu tuy khác nhau nhưng tư duy nghiên cứu khoa học thì vẫn giống nhau. Đây cũng lý do rất nhiều người theo đuổi học vấn cấp cao, đặc biệt là nghiên cứu khoa học - nơi có thể bắt đầu từ trình độ học vấn cơ bản nhất.
Căn bản là ở chỗ, suy nghĩ của một sinh viên chưa tốt nghiệp và một tiến sĩ nghiên cứu sinh khi nhận được cùng một đề tài đã rất khác nhau. Nếu là một người cực kỳ giỏi trong một lĩnh vực, bạn sẽ phát hiện khi anh ta phải đối mặt với một lĩnh vực khác cũng vẫn có thể thuận lợi như cá gặp nước.
Cảm giác hiện tại của cô chính là như thế, trước khi tham gia Hội thảo cô vẫn không thể thoát ra khỏi cách tư duy cũ, vì vậy thí nghiệm mới lâm vào khó khăn.
Nhưng sau khi từ Hội thảo về, ngoại trừ diễn thuyết, cô cũng đã được nghe rất nhiều bài phát biểu khác. Đó còn là nhóm người tài năng nhất niên đại đó, một số bài phát biểu của những bậc tinh anh này có nhiều cái đúng, nhưng cũng có một vài bài đã bị bác bỏ sau đó mấy năm hoặc sau vài chục năm. Nhưng những sai lầm ấy cũng không phải là vô ích. Sự khai sáng do lối tư duy mà họ mang đến đã là vô hạn.
Những ngày tiếp theo, Mạnh Nhạc Nhạc đều tập trung vào làm thí nghiệm, thậm chí còn sinh hoạt luôn trong phòng thí nghiệm.
Ngày nào cô cũng thức dậy từ 5 giờ sáng, luyện tập Ngọc Linh Quyết trong một giờ, 6 giờ bắt đầu xem xét kết quả thí nghiệm ngày hôm qua, cân nhắc kiểm tra từng bước một cũng như lập ra các kế hoạch mới, đến tận 11 giờ đêm thì sửa sang kết quả thu được trong ngày.
Cô cũng không rời khỏi phòng thí nghiệm, cứ thế ngủ luôn ở căn phòng nhỏ bên cạnh, đến giờ cơm cũng đến đó ăn cơm, luôn có người chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô.
Mạnh Nhạc Nhạc thậm chí không có thời gian suy nghĩ về những thứ không liên quan đến thí nghiệm, thậm chí còn không nhớ điện thoại của mình để ở chỗ nào luôn chứ đừng nói đến nhớ ra người bạn trai vừa được nhậm chức của mình.
Cho đến tận ngày thứ 28, laptop của cô đã ghi lại 1098 phương án thực nghiệm, có 981 phương án hoàn toàn không có giá trị, những cái còn lại có thể cải thiện nhưng tính khả quan không cao.
Thời tiết mấy ngày gần đây hơi âm u, trời không đổ mưa, cũng không có mặt trời rực rỡ, nếu cứ nhất định phải nói có gì khác thường không? Vậy cũng chỉ có thể nói hương vị của đồ ăn có hơi kỳ lạ.
Mạnh Nhạc Nhạc cho tất cả vật liệu vào trong ngăn chứa mẫu, nhiệt độ lại tăng lên. Cô đã bắt đầu suy nghĩ đến bước tiếp theo, cần tăng thêm 50 độ nữa, hay là cần thêm dung môi nhỉ?
Tiếng tít tít của máy vang lên liên hồi, ngay sau đó là một vài tiếng vang nhỏ, đèn đỏ sáng lên biểu hiện thất bại, giống hệt như 27 ngày trước.
Nhưng sau đó cô lại nín thở, thậm chí hoài nghi mình đã mắc bệnh mù màu.
Cô, nhìn thấy đèn xanh!
Tất cả đến quá đột ngột.
Cô bình tĩnh mở ngăn chứa mẫu, giống như 1098 lần trước, cô chụp ảnh, thí nghiệm, ghi âm, sau khi làm xong tất cả các bước này thì thu thập tất cả số liệu thực nghiệm, đóng thiết bị lại.
Bước đi vững vàng trở lại gian phòng bên cạnh, cởi giày, lên giường.
Khoảnh khắc đã nằm trong chăn rồi, cuối cùng cô cũng không nén được mà rơi lệ, nước mắt mới chảy ra đã thấm hết xuống gối, Mạnh Nhạc Nhạc vừa khóc vừa cười như một con điên, áp lực tích tụ cả tháng dần dần biến mất kéo theo cảm giác chua xót mấy năm nay cùng với nỗi lo sợ không yên rằng bản thân sẽ bỏ lỡ cơ hội, tất cả cảm xúc dâng trào quá mức kịch liệt, cô không nén được mở miệng chửi thề thành tiếng, chửi cái thí nghiệm này, chửi mẫu vật, chửi thiết bị... Cuối cùng mắng cái đồ chết tiệt này, không làm cô bớt lo được tí nào.
Đến tận ngày hôm nay, bước đầu tiên của cô, rốt cuộc cũng thành công.