Mỗi ngày, thời gian Goldschmidt chỉ thanh tỉnh không quá 2 giờ. Đến ngày thứ ba, ông kiên trì muốn cô rời đi, còn bắt cô phải thề rằng sẽ không quay lại nữa, nếu không ông sẽ lập tức từ bỏ việc điều trị mà xuất viện.
Lúc đi ra khỏi cửa phòng bệnh, Mạnh Nhạc Nhạc đã khóc đến mờ mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy Hartree đã đến từ bao giờ, đang dựa vào cạnh cửa, ông cũng nhìn cô chăm chú, mở miệng nói:
"Hôm nay một khi đã đi rồi, cô đừng trở lại nữa, biết không?"
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi thấy chua xót. Trong thế giới nhiệm vụ, cô cũng chỉ có hai người bạn tốt này mà thôi. Giờ bọn họ lại đều bắt cô phải rời đi, làm cô bỗng có cảm giác như đã bị cả thế giới vứt bỏ.
Hartree đứng nguyên tại chỗ nhìn cô gái ủ rũ rời đi, bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, ông còn nói chưa từng gặp phải sinh viên nào ngốc như vậy. Giờ hồi tưởng lại vẫn thấy quả là một lời trúng đích.
Cô gái ngốc này, nếu trên thế giới có kẻ biết được bí mật của cô mà không động tâm mới là lạ. Cô có thể gặp được mình và Goldschmidt là đã may mắn thế nào.
Thế nhưng nhân tính vô thường, cho dù bọn họ có không thay đổi, thì ai có thể bảo đảm rằng những kẻ khác trên đời cũng thế? Việc rời đi cũng là vì an toàn của cô mà thôi.
Lần tạm biệt này, cũng thực sự là lời từ biệt cuối cùng. . .
-
* Hãy đọc kĩ các chương (non-H) phía trước nhé, tiết mục có cài pass sắp đến đây...
-
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi.
Trên mặt bàn ngay cạnh vẫn là mẫu vật thực nghiệm thành công mà Mạnh Nhạc Nhạc chờ mong đã lâu.
Thế nhưng hiện tại cô lại chẳng cảm thấy mảy may kích động, chỉ có mệt mỏi đến cực hạn nhưng lại không thể ngủ nổi. Cứ như trong đầu đang có trăm ngàn nhát búa nện xuống, đau đớn đến kiệt sức.
Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, đồ dùng cá nhân của cô ở Viện nghiên cứu vốn rất ít, một cái ba lô nhỏ đã đủ chứa mọi thứ cô sở hữu.
Nơi này đến tận 6 - 7h mới cho phép mọi người ra ngoài.
Lúc này cũng vừa vặn là 6 rưỡi sáng, Mạnh Nhạc Nhạc xử lý thủ tục xong, vừa đi ra cửa, đã nhìn thấy Tiêu Diệp đang đứng dựa vào thân xe ở phía trước.
Thực sự rất khó để hình dung được cảm xúc của cô trong nháy mắt đó, giống như cô đột nhiên đã có nơi để dựa vào, không còn phải đơn độc bơ vơ dưới đáy vực tăm tối nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc bỗng không nhịn được rớt nước mắt, làm Tiêu Diệp không khỏi luống cuống, vội xông tới ôm cô vào lòng.
"Làm sao vậy? Sao em khóc? Thân thể không thoải mái? Thực nghiệm không thuận lợi? Hay bị bắt nạt rồi?"
Mạnh Nhạc Nhạc lắc đầu không nói lời nào, Tiêu Diệp tuy sốt ruột nhưng cũng sợ cô bị lạnh, bèn ôm cô vào trong xe. Dùng hết mọi biện pháp dỗ dành cả nửa giờ, thậm chí còn kể thêm 2 truyện cười già cỗi, chính là cái loại vừa nghe xong nửa câu đầu thì cả nước đều đã biết nửa câu sau ấy.
Nhưng mà, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn cười.
Tiêu Diệp giờ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có trời biết, cô vừa khóc đã làm anh khó chịu như bị kim đâm. Trong lòng vội lướt qua đủ các loại suy đoán, không nhịn được nheo mắt, tiếp tục mở miệng:
"Mặc kệ là chuyện gì, đều cần phải báo cáo lại cho đồng chí Tiêu Diệp toàn bộ."
"Dựa vào đâu mà anh đòi? Em lại không phải lính dưới trướng anh." Mạnh Nhạc Nhạc không đồng ý, người này không khỏi quá bá đạo rồi đi.
Tiêu Diệp dù bận vẫn ung dung mở miệng:
"Đương nhiên là bởi vì đồng chí Tiêu Diệp vừa mới đảm nhiệm chức vụ bạn trai của cô Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng lại chưa có cơ hội để lập công, không thể lấy lòng cô Mạnh Nhạc Nhạc nên mới bị người ta bơ cả một tháng. Cảm phiền cấp trên suy xét một chút xem sao."
Mạnh Nhạc Nhạc còn lâu mới bị mấy lời ngon ngọt lường gạt.
"Hừ, cái gì mà biết lấy lòng, vừa nhìn đã thấy chính là đồ kéo bè kéo cánh, tham ô nhận hối lộ thì có."
Chả thế còn gì, anh là đồ được đằng chân lân đằng đầu, còn tẩm ngẩm tầm ngầm đòi tố cáo cái gì? Bơ anh một tháng thì đã làm sao? Trước đó anh còn quá đáng như thế, bơ một tháng còn là ít đấy.
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được so đo với Tiêu Diệp, cũng chưa phát hiện lực chú ý mình đã bị dời đi, không còn đắm chìm trong những cảm xúc khó chịu vừa rồi nữa.
Kế tiếp liền rất tự nhiên bị người đàn ông dẫn đi ăn sáng, rồi bị dắt về chung cư của anh.
Chung cư này còn cư nhiên đối diện Viện nghiên cứu, bên cửa sổ còn bày kính viễn vọng, chung quanh toàn nhà cao tầng, cũng không thể soi ngắm sao trời đấy chứ? Thế này là muốn nhìn cái gì?
"Phòng chung cư này là của một bác cựu nhân viên của Viện nghiên cứu, hiện tại bác ấy về Bắc Kinh tĩnh dưỡng, anh phải năn nỉ mãi bác ấy mới cho anh thuê phòng này đấy. Ai ngờ còn chưa ở được mấy ngày đã lại bị người cảnh cáo." Tiêu Diệp vừa nói vừa bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, bảo anh nói rõ ràng xem nào.
"Người phụ trách an ninh của Viện nghiên cứu gọi điện lên phía trên, nghi ngờ anh có ý đồ đánh cắp tư liệu nghiên cứu khoa học cấp quốc gia."
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi thấy buồn cười, quả thật quá khó để tưởng tượng, một người đứng đắn như Tiêu Diệp lại sẽ bị người khác hoài nghi, còn la loại tội danh này nữa, làm cô có hơi tò mò câu chuyện sẽ ra sao.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó thì ba anh liền gọi điện tới, hỏi có phải anh định đến Cục an ninh quốc gia uống trà không thế?" Tiêu Diệp có chút dở khóc dở cười, từ nhỏ đến lớn, anh đều là thể loại 'con nhà người ta ưu tú xuất sắc', đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ như vậy.
Mạnh Nhạc Nhạc càng cười khanh khách, thật đúng là hiếm thấy cơ hội để đồng chí này bị lật xe nha.
Tiêu Diệp hừ nhẹ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng ôm lấy cô, cắn lấy môi cô coi như trừng phạt, nghe thấy chuyện bạn trai bị xấu mặt mà còn vui ra mặt, nếu không phải thấy hôm nay cô không được vui, anh đã sớm mang 'gia pháp' ra dạy dỗ cô một trận rồi.
"Sau đó anh bảo với ba rằng mình đang chấp hành nhiệm vụ hôn nhân, nếu ông ấy muốn lúc sinh thời còn được ôm cháu, vậy phải biết phê chuẩn chấp thuận cho anh."
Mạnh Nhạc Nhạc không vui, sao lại liên quan đến cô rồi???
Hai người cự cãi qua lại, bỗng không cẩn thận ngã xuống trên ghế dựa.
Thoáng khi bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên im lìm. Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy mất tự nhiên, cô muốn đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh.
"Lần đầu tiên anh làm bạn trai, thật sự không biết gì cả. Ngày đó, sau khi em rời khỏi bệnh viện, gọi điện thoại em cũng không nhận, anh còn cho rằng em đã hối hận đồng ý hẹn hò với anh, nên sống chết gì anh cũng muốn tới tìm em bằng được..."
"Sau lại biết em đang toàn tâm toàn ý tập trung làm thực nghiệm, cho dù trong lòng có thể hiểu được, nhưng cũng không khỏi thấy ghen tị..."
"Vết thương vừa đỡ hơn một chút, anh đã vội dọn đến đây, không liên hệ được em, thành ra chỉ có thể mỗi ngày sớm khuya dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm những người ra vào Viện nghiên cứu, còn không dám cả rời mắt, vừa nhìn chằm chằm người ta vừa vội thay quần áo để chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi cửa..."
"Mãi đến sáng nay mới thấy được em, anh vội vội vàng vàng đi xuống, trước khi nhìn thấy em còn đã tính cả rồi, em bơ anh gần một tháng, không thể dễ dàng tha thứ cho em, phải có cốt khí, có tôn nghiêm, bằng không em sẽ không coi trọng anh..." Nói tới đây, Tiêu Diệp không nhịn được cười khổ.
"Ai ngờ em lại không theo kịch bản chút nào, vừa thấy mặt đã khóc nức nở, em nói xem, có phải em cố tình hay không vậy?"
Mạnh Nhạc Nhạc vốn dĩ đang thấy cảm động, nhưng nghe nghe một lúc lại muốn đánh người.
Đồ chết tiệt này, trước kia nhìn cái mác quân nhân còn tưởng anh thành thật đáng tin cậy lắm, hiện tại xem ra cô đã nhìn lầm mất rồi.
Tiêu Diệp căn bản không cho cô có cơ hội đáp lại, tiếp tục mở miệng cướp lời.
"Em nói cho anh trước đã, nguyên nhân em khóc vì sao? Lý do khách quan hay chủ quan?"
"Có gì khác nhau chứ?"
"Lý do khách quan thì anh sẽ nghĩ cách giải quyết, xử lý hết mấy thứ làm em không vui. Còn nếu do nguyên nhân chủ quan... Vậy anh phải được cảnh tỉnh chứ? Có phải anh đã làm sai chuyện gì rồi không?"
Mạnh Nhạc Nhạc muốn cười, rồi lại không khỏi thấy cảm động.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác vui sướng vì được người khác thấu hiểu như vậy.
Dưới sự kiên trì nài hỏi của anh, cô không khỏi ấp úng mở miệng:
"Chỉ là em cảm thấy mình rất kém cỏi, cứ luôn mang đến phiền toái cho người khác."
Nói xong, lại bỗng cảm thấy nói như vậy chẳng giống bản thân gì cả. Dưới cơn bốc đồng, cô không muốn để anh hỏi lại đã nhanh chóng cúi đầu, hung dữ đè Tiêu Diệp ra hôn, mở miệng nói.
"Hừ, bạn gái anh hôm nay không vui, mau dâng thân thể 'tạm được' của anh ra mau."