Hệ Thống Cải Tạo

Chương 65: Còn có thể cứu chữa



Tiêu Vũ đứng bên cạnh mà trợn tròn mắt.

Không thể tin được, người này trông tuấn tú lịch sự, cô bé còn tưởng chắc anh ta phải làm giáo sư tiến sĩ gì đấy, thế mà cũng là đồng nghiệp bán sách khiêu dâm với cha kia.

Hơn nữa, tình tiết vụ án trước đó cũng chỉ dừng lại ở "lưu truyền nội bộ", giờ thì đội-ơn-anh-Bạch mà trở thành "gây án có tổ chức". Thậm chí còn định tiến đến tuyên truyền công khai.

Đây chính là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy có quy mô rồi!!!

Nhưng hề hước nhất, là cảnh sát bọn họ chỉ cần ngồi yên một chỗ, người ta chưa gì đã chủ động tới nhận tội?!

Thật không thể tưởng tượng được, chuyện tặng đầu người free 1 tặng 1 này còn có thể lây nhau như C0vid nữa. 🙃

----------------------------

Lại nói đến Vương Cách Trí, vốn dĩ anh chàng vẫn bình tĩnh như Thái sơn chờ bản thân được bảo lãnh.

Dù sao thì hắn cũng biết ít nhiều về luật, phải biết rằng căn cứ theo quy định, loại hành vi phạm tội vặt vãnh tình tiết không nặng này, chỉ cần giáo dục răn đe một chút, tìm người tới bảo lãnh là xong.

Nếu không phải hắn ưa sĩ diện, không muốn để người khác biết đến vết đen này thì đã không cần chờ nguyên một đêm.

Giằng co đấu tranh tới sáng, Lương đội trưởng dầu muối đều không ăn, một hai cứ bắt Vương Cách Trí phải gọi người tới bảo lãnh.

Cực chẳng đã Vương Cách Trí mới đành chọn Trần Kiến Bạch, đơn giản vì tên bạn tốt này đã biết từ trước, cũng sẽ không có gì quá mất mặt.

Huống hồ với tính của anh bạn tốt này thì nhất định cũng sẽ không nói lung tung.

Chuyện này cũng chẳng có gì hot, chỉ là dạo chơi một ngày trong Cục Cảnh sát, được ngủ với cảm giác có người canh gác cho ý mà 🙃

Vương Cách Trí nghĩ thế nên vẫn bình chân như vại.

Ai ngờ chưa đến một giờ sau, Trần Kiến Bạch cũng đã theo cảnh sát vào ngồi chơi xơi nước, cấp bậc phạm tội của vụ việc còn tăng lên không phanh? ? ?

Bây giờ thì Vương Cách Trí hoảng thật rồi, tim hắn đập thình thịch, chuyện này mà nghiêm trọng đến thế sao?

Không phải chứ, chẳng lẽ Trần Kiến Bạch đã thật sự đề cử cuốn sách này với Viện nghiên cứu rồi??

Càng nghĩ lại càng thấy nguy cơ này có khả năng, lòng hắn ảo não không thôi, thiếu chút nữa đã muốn gớt nước mắt.

Trần Kiến Bạch vốn còn định dò hỏi bạn tốt, lúc này vừa thấy dáng vẻ của Trần Kiến Bạch, lại nghĩ đến nửa sau của quyển sách mình còn chưa xem hết, trong lòng sao còn không rõ nữa?

Vốn anh cho rằng lý thuyết trong sách thiếu phần thực nghiệm chống đỡ, giờ xem ra nửa đoạn sau khẳng định 'có vấn đề'.

Từ tình huống này xem ra, hẳn cũng là thứ vấn đề nghiêm trọng nhất kia.

Trần Kiến Bạch thở dài trong lòng. Vương Cách Trí à, Vương Cách Trí, cậu nói xem, cậu học gì mà chẳng được, ai ngờ lại đi học cách gian lận làm gì???

Thôi, thôi, cứ báo cho Trần gia đến để xử lý cho yên lặng vậy.

Sau này nhất định cần quan tâm đồng chí này nhiều hơn, không thể để hắn tiếp tục đi trên con đường lệch lạc này nữa.

-----------------------

Khi Trần gia nhận được điện thoại từ Cục Cảnh sát, mẹ kế Trần Kiến Bạch phải sửng sốt đến gần 3 phút, ba Trần ở bên vội hỏi bà xem có chuyện gì.

"Kiến Bạch, khụ, hình như vướng vào chuyện gì mà... đến Cục Cảnh sát, hình như là vì..."

Tóm lại vẫn không thể nói nên lời, mà bản thân bà cũng cảm thấy việc này rất kỳ quặc, với tính tình của Kiến Bạch, sao có thể sản xuất tuyên truyền bán sách văn hóa phẩm đồi trụy được???

Có thể là hiểu lầm gì rồi, thế nên bà chỉ đáp qua loa :

"... Vì cuốn sách gì đó, họ nói tôi đến bảo lãnh người ra."

Ba Trần nhíu mày, đối với người làm nghiên cứu khoa học mà nói, vì một cuốn sách mà phải vào Cục Cảnh sát cũng chính là chuyện lớn, ông bèn dặn dò:

"Bà cứ tìm hiểu rõ ràng, mang cuốn sách đó về cho tôi xem thử."

Lúc được mẹ Trần nộp tiền bảo lãnh ra khỏi Cục Cảnh sát, Vương Cách Trí đã cúi gằm mặt xuống đất, hận không có cái lỗ nẻ mà chui luôn, nhưng chưa gì đã bị mẹ Trần chặn ngay cửa gọi lại.

"Cách Trí cũng đến nhà cô một chuyến đi, ba của Kiến Bạch có chuyện muốn nói."

"Dạ? Hả!!"

--------------------------

Vương Cách Trí hai chân đã run bần bật như bị sốt rét đi vào thư phòng Trần gia, vừa liếc mắt đã thấy ba Trần ngồi sau bàn đọc sách.

Tuy đã hơn 50 tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái thời trẻ của ông, toàn thân đều tràn ngập khí chất tri thức uyên bác, quả thực cứ như Trần Kiến Bạch của 20 năm sau.

Ánh mắt Cách Trí chuyển tới sau ba Trần, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Đằng sau ông là cây roi gia pháp của Trần gia bày ở đó. Lần cuối cùng thứ này được sử dụng là dùng trên người một đứa cháu nhà họ Trần, bởi vì khi làm nghiên cứu đã chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm giả số liệu, nên bị gia pháp 'dạy dỗ' cho một trận.

Thân là một bác sĩ, hắn vừa nhìn thấy cây hàng kia đã biết nó vừa thô vừa dài vừa cứng, tuyệt đối không phải dùng chỉ để dọa người suông.

Nếu như bị quất một trận, không nằm tới mười ngày nửa tháng thì còn khướt mới lết xuống giường được.

Trần Kiến Bạch liếc nhìn dáng vẻ người bạn tốt đã run như cầy sấy, trong lòng thở dài, dứt khoát tiến lên nhận sai :

"Ba, chúng con sai rồi."

Ba Trần đầu cũng không buồn ngẩng lên, chỉ lãnh đạm mở miệng:

"Sai ở đâu?"

"Chúng con đã không làm việc đến nơi đến chốn. Các phương pháp trong sách của Cách Trí còn chưa trải qua thực hành trong thực tế, bởi vậy còn thiếu rất nhiều dữ liệu tham khảo, cũng có thể còn đôi chỗ sai lệch. Từ một khía cạnh nào đó mà nói thì đây cũng coi như đã gian lận trong học thuật. Nhưng có vài phương pháp con đã tự mình thử nghiệm, thật sự có thể sử dụng được. Đối với các vấn đề khác cũng không phải là không thể cải thiện."

Vương Cách Trí ngơ ngác, cái Trần Kiến Bạch đang nói đến là dâm thư của hắn đấy à? Thật sự không phải đang nói về báo cáo khoa học đấy chứ?

Hay là... hay là, vị huynh đài này đến tận bây giờ cũng chưa hiểu vì sao bọn họ bị bắt?

Ố mài gớt!!!

Trần Kiến Bạch ơi là Trần Kiến Bạch! Cậu cứ thế nói với bố đẻ mình là muốn chơi ông đây một vố thật sao? ? ?

Cây hàng kia mà quất xuống là không nể tình đâu đó.

Ba Trần rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lùng đảo một vòng qua Trần Kiến Bạch, lại chuyển sang Vương Cách Trí.

Tay chân Vương Cách Trí đã nhũn ra, suýt thì quỳ rạp xuống, hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị thú tội, tốt xấu gì còn có thể cầu xin được chút khoan hồng, lại bỗng nghe thấy ba Trần mở miệng :

"Ừm, dù sao cũng đã biết sai ở đâu, vẫn còn có thể cứu chữa."

?????????? !!! 🙃🙃🙃

Đường não của cha con hai người là cái thể loại thần thánh gì dảk vậy, Vương Cách Trí cảm thấy mình cứ như thằng ngu, ngơ ngác ngẩn người ngây ngốc nghe mãi mà không hiểu.

-

Nửa giờ kế tiếp, ba Trần bắt đầu từ tốn giảng giải, lặp đi lặp lại sự nghiêm túc và tinh thần khoa học chính trực bất khuất, xen giữa đó còn liên tục đưa ra nhiều biện pháp giải quyết.

"Quyển sách này tuy không thuộc về những chủ đề học thuật chính thống, nhưng đã sử dụng thấy có ích thì cũng nên được nghiên cứu kỹ càng, tránh gây ra hiểu lầm cho giới trẻ."

Trần Kiến Bạch gật đầu tán thành.

Đã nhiều năm nay, trong giới học thuật đã tự hình thành một bảng xếp hạng phân cao thấp - sang hèn.

Những người tham gia vào nghiên cứu lý thuyết lại đi coi thường người làm thực nghiệm ứng dụng, người làm thực nghiệm lại coi thường người làm thương mại.

Nhưng trên thực tế, chỉ cần là nghiên cứu khoa học thì nào có cái gọi là thứ hạng? Ai biết lĩnh vực nào sẽ là thứ vươn lên trong tương lai?

Tất cả những điều hữu ích đều đáng được tôn trọng.

Sau khi hai người thảo luận một hồi, ba Trần rút ra kết luận :

"Con hãy giúp Cách Trí chỉnh sửa quyển sách cho hoàn thiện. Ba nghĩ nó liên quan rất nhiều đến việc kết giao các mối quan hệ trong xã hội. Khi cần thiết, những người bên ngành khoa học xã hội cũng có thể mượn tài liệu của hai đứa để sử dụng. Còn có thể làm bảng câu hỏi thăm dò đánh giá, hoặc làm một vài thí nghiệm nhỏ tương ứng."

??? Bảng câu hỏi? Thí nghiệm nhỏ??

Hỏi xem mọi người thích tư thế nào à? Hay thí nghiệm xem tư thế nào sướng nhất à?

Còn tìm người hỗ trợ trong Viện nữa???

Trời cao đất dày ơi, đây thật sự không trái pháp luật đấy chứ?

Vương Cách Trí như lạc trong sương mù, xốc lại tinh thần nhìn kỹ cuốn sách ba Trần đang đọc, vừa nhìn lại phát hiện, cuốn sách mỏng hơn so với bản gốc không ít.

Trong đầu hắn chợt lóe lên điều gì, vội nhìn sang mẹ Trần đang ngồi bên cạnh.

Quả nhiên là đối diện với ánh mắt dở khóc dở cười của bà.

--------------------

Sau khi mẹ Trần nộp tiền bảo lãnh hai người, cầm quyển sách đội trưởng đội cảnh sát đưa cho mà lòng chỉ biết ngổn ngang trăm mối.

Bà tuy là mẹ kế, nhưng thật lòng xem Kiến Bạch như con ruột của mình, cũng thường xuyên suy nghĩ đến chuyện cá nhân của đứa nhỏ này.

Hiện tại xảy ra chuyện này, bà không khỏi cảm thấy là do mình không đủ quan tâm đến con cái.

Sách này đương nhiên không thể trực tiếp đưa cho ba Trần, bằng không lấy tính cách nghiêm khắc hung dữ của ông, còn không phải bọn nhỏ sẽ bị đánh tuốt xác sao.

Quyển sách này thật ra phân ranh giới rất đơn giản, nửa trước là hướng dẫn một vài phương pháp yêu đương, nửa sau mới là mấy thứ 18+.

Bà bèn trực tiếp xé nửa phần sau, đóng thành quyển mới, chỉ giao nửa đầu cho ba Trần.

Lúc này nghe hai cha con nói chuyện mà bà cũng không khỏi khiếp sợ, cũng mơ hồ bắt được vài điểm mấu chốt của câu chuyện.

Chẳng lẽ hai cha con dò trúng tần số của nhau rồi??

-------------------------------------

Nhiều năm về sau, 《 Cẩm nang làm một người chồng vui-vẻ-không-quạu 》 đã trở thành cuốn sách best-seller.

Là giáo trình yêu đương đầu tiên được phía chính phủ chứng nhận, nghe nói trong đó còn ẩn chứa nhiều đạo lý, trải qua sự chứng thực của những nhân sĩ chuyên nghiệp trong lĩnh vực xã hội học, tâm lý học...v..v... Đúng là tin mừng cho những kẻ độc thân.

Trên giang hồ còn lưu truyền, quyển sách này còn có 1 phiên bản giới hạn, bên trong bao gồm rất nhiều tư thế tình ái bí truyền. Học tập theo quyển sách này, có thể bảo đảm "Kim thương không ngã, ngọc hồ vĩnh xuân*", trên chợ đen được hét với giá trên trời, nhưng lại là một cuốn sách cực kỳ hiếm có khó tìm.

Hôm nay, Vương Cách Trí vẫn còn chìm trong cơn quay cuồng mơ mơ hồ hồ, căn bản không thể tưởng tượng nổi, thứ được chính mình tùy tay viết loạn vẽ bậy, vậy mà sẽ có ngày trở thành danh tác kinh điển.