Hệ Thống Cải Tạo

Chương 71: Qua đêm nay phải về quân doanh



Edit: Tiểu Minh Minh

Beta: Sa Nhi

Lại qua một lúc lâu, phía xa truyền đến tiếng gió phần phật, một đám người phi kiếm mà xuống, sau đó đi về phía họ, Mạnh Nhạc Nhạc nghe những người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, suy đoán rằng những người này hẳn là những Linh y cao cấp của Y đạo tông.

Người đi đầu một thân bạch y, mặt mày lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân khí chất tiên nhân phiêu phiêu, tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới 30 tuổi, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc nhìn phong thái và tư thế kia mà suy đoán, có lẽ tuổi của hắn không hề nhỏ.

Dù sao thì người tu tiên khi linh khí gia tăng, vẻ ngoài sẽ không già đi, huống hồ hắn là y giả, có rất nhiều phương thuốc kéo dài tuổi thọ.

Quả thật quá hâm mộ.

Người nọ không đi đến chỗ Mạnh Nhạc Nhạc mà đi thẳng đến nơi bình xét kết quả, trên đó vẫn còn bày thuốc viên mà Mạnh Nhạc Nhạc điều chế ra, chỉ thấy người ấy đi tới cầm viên thuốc lên, đánh giá hồi lâu.

Người đó quay lại nhìn Mạnh Nhạc Nhạc một lát, mở miệng nói:

"Có nguyện bái ta làm thầy không?"

Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa trả lời đã có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của Châu Nhược Hinh đứng bên cạnh, trong mắt nàng ta là kinh ngạc và đố kỵ không tài nào che dấu.

Cô cười cười, không để tâm đáp lại:

"Được."

Rất lâu về sau, Mạnh Nhạc Nhạc mới biết, người đó là Tạ Hạ - thiên tài về Y đạo trên đại lục.

20 năm trước, lúc mới có 8 tuổi, hắn đã điều chế ra thuốc có cấp bậc trung phẩm cao giai trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử, trở thành đồ đệ duy nhất của Chưởng môn Y đạo tông.

Người này đã đạt đến trình độ y thuật tinh vi nhất trên đại lục, hơn nữa còn có một thân tu vi nghịch thiên, hắn quả là đã khiến thế nhân phải nghiêng mình nể phục.

Hiện giờ Đại lục mới chỉ có vài Linh y đạt đến cấp bậc Bát phẩm, hắn lại chưa đến 30, tương lai nhất định có thể trở thành Linh y Cửu phẩm. Điều này cũng không phải không có khả năng.

Cuộc thi tài lần này Chưởng môn vốn đã nói, ai có thể đạt được vị trí thứ nhất tất có tư cách trở thành đồ đệ của Tạ Hạ. Chính vì vậy mà lần thi này vô cùng kịch tính, vô số người đều muốn giành lấy vị trí đứng đầu.

Vốn dĩ việc này đã bị Tạ Hạ từ chối, ai ngờ lại gặp được Mạnh Nhạc Nhạc.

Đương nhiên, bây giờ Mạnh Nhạc Nhạc quả thật không hề biết bản thân cô đã may mắn đến nhường nào. Bởi vì ngày đó sau khi được đưa về Y đạo tông, Tạ Hạ hỏi cô một ít kiến thức về y dược. Sau khi hỏi xong, sắc mặt hắn xanh mét, chỉ kém chút nữa đã nói thẳng là không hài lòng.

Sau đó hắn xụ mặt đưa cô đến một hang động, ném cho cô một Y thư, lệnh cho cô bế quan nghiên cứu.

Mạnh Nhạc Nhạc xem xét, lại thật khéo quá, bìa sách ghi 4 chữ to, đúng là phương thuốc cổ của Y đạo đại lục.

( Nhiệm vụ học thức · Y đạo thiên - Kết thúc )

--------------------Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•【 https://www.wattpad.com/user/camtutiendo_】【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】--------------------

Mạnh Nhạc Nhạc nhân lúc bế quan để kết thúc nhiệm vụ, trở về thế giới hiện thực, tuyến thời gian của nhiệm vụ liên hoàn có thể tạm dừng, không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.

-

Hiện đại.

Phòng ngủ của Mạnh Nhạc Nhạc.

Bây giờ đã là nửa đêm, cô cũng không cảm thấy buồn ngủ nên ngồi chép lại phương thuốc cổ của Y đạo. Bởi vì chất giấy của quyển sách này rất đặc biệt nên không thể tùy ý lấy ra nhiều lần.

Trong khi chép cô còn đặc biệt lưu ý, chỉ chọn những phương thuốc bình thường hoặc những phương thuốc mà dược liệu đã có sẵn. Sau khi chép lại xong thì cất quyển sách vào trong túi không gian, còn bản viết tay thì để ở đầu giường hong khô.

-

Sáng sớm hôm sau, đêm giao thừa.

Mạnh Nhạc Nhạc đã dậy từ sớm, đang định làm một bữa cơm tất niên, tuy rằng khả năng nấu nướng của cô cũng không tốt lắm nhưng cô là người thường xuyên làm thí nghiệm, tay nghề cũng sẽ không quá kém, làm một bữa cơm đều không thành vấn đề.

Vừa làm được một nửa, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống đất truyền đến từ phòng ngủ của mình.

Lúc đẩy cửa ra, cô thấy ông già đang ngồi dưới đất, trên tay đang cầm chính phương thuốc mà đêm qua cô vừa chép, đôi tay ông run rẩy, cả người ngây ngốc, bên cạnh là chai rượu vừa bị rơi vỡ.

Mạnh Nhạc Nhạc thầm thở dài, hiển nhiên là ông già vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đi trộm rượu trong phòng cô, ai ngờ lại vừa vặn nhìn thấy phương thuốc cô chép.

Vốn cô còn định đem thứ này làm quà năm mới cho ông, giờ thì tốt lắm, chẳng còn gì để tặng luôn.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, 5 phút sau, ông già cầm lấy phương thuốc cổ chạy như bay ra sân sau, một loạt các âm thanh lạch cạch loảng xoảng vang lên, hiển nhiên là đã bắt đầu thí nghiệm.

Hay lắm, căn cứ vào số lượng và độ khó của công thức này, ít nhất 3 tháng nữa ông ấy cũng sẽ không ra khỏi đó.

Mạnh Nhạc Nhạc ngây ra một lúc rồi quay lại phòng bếp, làm từng món từng món một, bày đầy trên bàn ăn, chờ đến 6 giờ tối, cô một mình ngồi vào bàn.

Trong lòng không tránh khỏi cảm thấy cô đơn.

Đúng lúc đó Tiêu Diệp gọi điện thoại đến, giọng nói trầm thấp của người đàn ông xuyên thấu qua tai nghe truyền tới:

"Em đang làm gì vậy?"

"Ăn cơm tất niên."

......

Hai người nói chút chuyện nhạt nhẽo, đột nhiên Mạnh Nhạc Nhạc nghe được đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng hô to, cô khẽ nhíu mày, sao giọng nói này lại quen tai thế nhỉ? Hình như là... giọng chú Lưu ở phố bên cạnh?

Cô lập tức hỏi:

"Anh đang ở đâu vậy?"

Tiêu Diệp hơi ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười, quả nhiên không giấu được cô rồi:

"Ở con phố bên cạnh chỗ em ở, ba anh đột nhiên có nhiệm vụ phải đi thăm viếng, mẹ của anh cũng đi theo, Phương Tu cũng không về, anh ở một mình nhàm chán, qua đêm nay sẽ lái xe về đơn vị."

Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi mềm lòng, lên tiếng hỏi:

"Sao anh lại muốn ở lại đêm nay rồi mới đi?"

Cái gọi là khách sạn của huyện thành thật ra chỉ là mấy gian phòng ở đơn sơ chật chội, lại còn có một thứ mùi rất kỳ quái như thứ gì bị để quên đã lâu. Cách âm của nơi này cực kém, vừa đi vài bước đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt của ván gỗ, thậm chí còn có thể nghe được các thể loại âm thanh dưới lầu. Người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước khung cửa sổ nhỏ, di động đang áp bên tai, nhìn về nơi nào đó cách xa một con phố, sắc mặt ửng đỏ, như muốn nói lại thôi, cuối cùng ấp úng trả lời:

"Chỉ là lái xe hơi mệt mỏi, anh định nghỉ ngơi một đêm trước đã."