Hệ Thống Cải Tạo

Chương 80: Vui sướng hò hét



Edit: Tiểu Meo Meo ~

Beta: Sa Nhi#ảnh_bìa_minh_họa_cực_mạnh ...

Mạnh Nhạc Nhạc cũng không hề ngờ đến tình huống như vậy, khoảng cách của cái mắc cuối cùng không được bố trí tốt, chỉ cần một cú đá là lưỡi dao sẽ lập tức rơi xuống.

Cô nhìn lại cơ thể của Lục Vị, trong đầu cũng đã tưởng tượng xong cảnh tượng lúc ấy thê thảm thế nào nên cũng hơi chột dạ.

Nhạc Nhạc nhủ thầm, lát nữa anh có muốn trút giận thế nào cũng phải cố chịu đựng.

Lục Vị nhìn dáng vẻ chột dạ của cô cũng chỉ cười lạnh, đừng tưởng bày ra cái mặt này thì hôm nay có thể thoát, anh nhất quyết sẽ không mềm lòng.

Lục Vị túm lấy sợi dây thừng đang trói trên tay cô kéo đến trước một cái rương lớn, thứ này là do anh đặc biệt chuẩn bị, nghe nói mức độ ghê gớm có thể sánh ngang với 10 kiểu tra tấn thời Mãn Thanh.

Hôm nay anh nhất định phải lột một lớp da của cô ả này!

Lục Vị vỗ vỗ lên cái rương, nói:

"Chọn một thứ trong cái rương này, xong việc, chúng ta coi như xí xóa toàn bộ."

Mạnh Nhạc Nhạc nuốt nước bọt, thấp thỏm không biết thứ nằm trong rương là gì, nếu chẳng may vượt qua giới hạn chịu đựng của cô thì hôm nay có lẽ lành ít dữ nhiều mất.

Cô lặng lẽ nắm chặt con dao vừa lôi ra từ trong không gian, lo lắng nhìn người đàn ông mở cái rương ra.

? ? ?

Cái quái gì đây?

Trong phòng đột nhiên im bặt.

Mặt của Lục Vị đã nhăn lại méo mó, roi da của anh, ghế sắt của anh, nước ớt của anh đâu rồi?

Trong cái rương kia vẫn có roi, cái roi kia ngắn nhưng lại nhiều tua rua, dài chừng 2m, còn bằng da nữa.

Chỉ cần là người có chút kiến thức đều sẽ biết, thứ này đánh vào người chỉ hơi nhói chứ sẽ gây nên ngứa ngáy nhiều hơn.

Cơ mà... mấy thứ bên cạnh mới càng đáng sợ.

Nến nhiệt độ thấp, dây thừng để thắt, đủ loại gậy mát xa lớn nhỏ cùng bao da*, trứng rung, vòng cổ có khóa, bóng bịt miệng, còng khóa tay chân, kẹp đầu ti... (*khụ... cứ tưởng tượng như... cái bao cao su rất dày để tăng kích thước cho hàng họ các anh🍆 đi...)

Còn có vài thứ lớn lớn nhỏ nhỏ, vừa nhìn đã biết là loại chuyên dụng cho các anh giai.

Thậm chí còn có đồ dùng cho... cúc hoa, bên trên còn được minh họa bằng hình ảnh hai người đàn ông đang nằm đè lên nhau.

Thứ duy nhất tạm coi như bình thường là một chai rượu nằm trong góc và một đống rau củ đủ loại.

Tất cả đều rất tươi mới, còn đã được rửa sạch, chủng loại vô cùng đa dạng: củ cải, cà rốt, dưa leo... vân vân và mây mây.

Ể? Không đúng, có phải mấy thứ này để ăn không vậy?

Ánh mắt Mạnh Nhạc Nhạc nhìn Lục Vị đã chuyển từ kinh ngạc sang nghi ngờ, tên này không phải lần trước bị ngược đến nghiện luôn đấy chứ?

Nhưng cô cũng không có khuynh hướng S đâu nhá!

Nhạc Nhạc hắng giọng, uyển chuyển từ chối:

"Tôi chọn chai rượu, uống hết thì chúng ta coi như xí xóa toàn bộ nhé."

Cô vừa dứt lời thì lập tức dùng dao cắt đứt dây thừng, mở chai ra tu ừng ực.

Lục Vị trợn mắt há hốc mồm, đầu óc còn chưa kịp load xem chuyện cái rương là thế nào, nhưng cô ả này lấy dao ở đâu ra vậy?

Ngón tay anh khẽ run, lại nghĩ đến sức khỏe quái thai của người đàn bà lực điền này, anh không dám hó hé thêm câu gì, chỉ có thể đứng nhìn cô nốc rượu.

Hình như cô nàng kia cảm thấy uống rượu thôi thì nhạt mồm nhạt miệng quá, còn thuận tay cầm dưa leo với cà rốt lên gặm, thấy Lục Vị nhìn chằm chằm mình còn hỏi anh có muốn ăn hay không.

Lục Vị lập tức lắc đầu, đùa anh chắc, bổn thiếu gia là người có thân phận.

Rượu vang nhắm với dưa leo cà rốt là cái thá gì? Vừa nhìn đã thấy không có xu nào hợp với anh hết.

Mà rượu này hình như không phải rượu vang đỏ truyền thống, mà đã được pha thêm chút rượu trắng, nồng độ cồn rất cao, mùi vị cay xé truyền từ khoang miệng truyền thẳng xuống cổ họng như thiêu như đốt.

Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi choáng váng, rồi lại thấy sảng khoái kỳ lạ, giống như thời gian đang vô tình trôi đi, nỗi niềm đè nén dưới đáy lòng cũng tạm thời bị quên mất.

Bảo sao người ta cứ thích uống rượu. Đây đúng là một thứ hay ho.

Nhưng mà... sao cô cứ cảm thấy càng ngày càng nóng nhỉ?? Còn cảm thấy bồn chồn thế nào nữa, từng luồng nhiệt như dòng nước ấm chạy xuống phần bụng dưới, làm cô không kìm được muốn xé bỏ quần áo trên người xuống cho bớt nóng.

Lục Vị nhìn lại cô gái đã hơi mê man, khuôn mặt đỏ bừng, tay đang liên tục túm quần áo kéo rách, cái áo cũng đã bị xé mở đến hai phần ba. Tình trạng này vừa nhìn đã biết không phải chỉ đơn giản do say rượu.

Trong lòng anh bỗng có cảm giác vô cùng quen thuộc, cái này... cmn rất giống với lần trước.

Rượu này là...?

Vừa nhìn thấy cái logo 'đồ dùng tình yêu' dưới đáy chai, Lục Vị đột nhiên bừng tỉnh, rồi lại cảm thấy vô cùng đau đầu. Đáng lẽ anh nên nghĩ đến từ trước mới đúng, giữa một đống đồ tình thú thế này sao có thể có một chai rượu bình thường được!

Lục Vị lập tức xoay người định chạy biến.

Anh cũng không biết tại sao mình lại cần chạy nữa, theo lý thuyết thì trai đơn gái chiếc cùng chung một phòng, bên nữ còn uống say, nói thế nào thì đây cũng là một chuyện vô cùng kích thích.

Nhưng Lục Vị lại chỉ cảm thấy không rét mà run.

Anh còn chưa chạy được một mét, người phụ nữ kia đã cầm lấy roi, trở tay quất xuống một cái.

Thứ này vốn dĩ đánh người cũng không đau. Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc là ai chứ? Cô luyện võ lâu như vậy nên từ lâu đã có nội lực. Một roi này vừa quất xuống, người đàn ông lập tức ré lên thảm thiết.

-----------------

Tiểu Chu ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét trong phòng truyền ra, đang lo lắng định xông vào thì đã bị Trịnh quản gia ngăn cản.

"Chú Trịnh, chú cản cháu làm gì? Chú không nghe thấy tiếng kêu của cậu cả sao?"

Trịnh quản gia ngẫm lại cảnh tượng mình nhìn thấy lần trước khi mở tủ quần áo ra, lúc ấy cậu chủ toàn thân ướt sũng, mặt mũi trắng bệch, hai tay bị trói chặt đến rướm máu, ông còn tưởng Lục Vị bị người ta làm nhục, trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ.

Không ngờ cậu chủ lại chỉ bình thản nói, —— đó là tình thú. 🙃

Tình huống lúc ấy nhìn cũng không giống như cậu chủ chỉ vì giữ thể diện mà bịa ra, vậy nên Trịnh quản gia vừa nghe đã hiểu, thì ra cậu còn có sở thích như vậy...

Bây giờ cậu chủ còn đưa con gái người ta về, chăm sóc cô ấy cả một đêm, cho nên tiếng động lúc này...

Ai da, người trẻ tuổi bây giờ đúng là biết chơi nha.

Lại nhìn sang Tiểu Chu đúng kiểu tấm chiếu chưa trải sự đời, ông chú mỉm cười thần bí, nói:

"Tiểu Chu à, cậu không hiểu được đâu, đây là vui sướng hò hét đấy~"

Nói xong, Trịnh quản gia cũng lập tức đuổi thẳng cổ Tiểu Chu đầu đầy hỏi chấm ra khỏi biệt thự, không để cậu ta làm phiền đến cậu chủ.

Đúng rồi, cũng không biết cậu chủ có hài lòng với mấy thứ mà ông đã chuẩn bị không nhỉ?

Cậu cả cũng thật là, nói cái gì mà, 'muốn mấy thứ có thể giày vò người ta, càng tàn nhẫn càng tốt'. 🙃

Nếu không phải ông theo kịp trào lưu, vô cùng hiểu biết về mấy thứ đồ tình thú này thì sao có thể tìm ra cả mấy thứ như 'roi da, ghế sắt, nước ớt' được chứ!

Chậc chậc, lại thêm một chiến tích huy hoàng được ghi vào Profile của quản gia ưu tú như mình rồi.