Lục Vị không biết đã bị đánh bao lâu, chỉ biết giọng mình đã khàn đặc.
Anh rốt cuộc đã hiểu, từng đọc trong sách có câu "Kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu", đây không phải chỉ là truyện cười đâu.
Cũng may Mạnh Nhạc Nhạc sau khi khóc đến thương tâm, quất roi cũng không còn dùng quá nhiều sức, nếu không chỉ sợ Lục Vị đã sớm ngất trên cành quất.
Cô gái khóc xong lại ngã vào trên người anh, hô hấp chậm rãi bình phục, thân thể lại càng ngày càng nóng, uốn éo vặn vẹo một hồi, xem ra vẫn đang cố gắng kiềm nén dược tính phát tác.
Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầy người khô nóng muốn chết, như có thứ gì đã bị dằn xuống dưới đáy lòng giờ lại bị bóc ra, đại não bỗng nhiên mệt mỏi, nhưng dục vọng trong thân thể lại càng trở nên mãnh liệt.
Cô mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa đánh ai đó rất tàn nhẫn, mà dường như còn là người rất quan trọng.
Trong lòng nổi lên một tia đau xót, Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, cởi bỏ dây thừng trên người Lục Vị, lại dọc theo từng vết đỏ bị đánh mà khẽ khàng hôn xuống, vừa hôn vừa thổi phù phù.
Đến trước ngực, cô gỡ xuống chiếc kẹp đã kẹp đầu ti đến tím bầm, Nhạc Nhạc ngậm vào miệng khẽ hút, không dám dùng hàm răng day nghiền, cũng không dám dùng sức, chỉ dùng đầu lưỡi bao vây liếm láp.
Lục Vị không nhịn được thở dốc, mấy thứ này bất kể là roi da hay cái kẹp, vốn đều là đồ dùng tình thú chuyên dụng, sử dụng lên trong đau có ngứa ngáy, lúc này bị cô hôn lên nhẹ nhàng, dục vọng thân thể anh cũng nháy mắt thức tỉnh.
Anh lần đầu tiên biết Mạnh Nhạc Nhạc cũng có lúc dịu dàng đến thế, nghĩ lại dáng vẻ cô vừa mới khóc đến suy sụp, trong lòng lại chợt cảm thấy đôi chút hâm mộ, cô là thật sự, thật sự thích Tiêu Diệp.
Âm hộ trước đó đã bị người đàn ông liếm mút, vốn đã ướt dầm dề, hiện tại dục vọng thân thể lại bị dược tính hoàn toàn dẫn lên, Nhạc Nhạc đã sớm không nhẫn nại được nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc kéo ra quần áo đã bị cô cắt loạn trên người anh, đỡ thứ đồ vừa dài vừa nóng bỏng kia lên, nhắm ngay cái miệng nhỏ đang gào khóc trống rỗng của mình rồi ngồi xuống.
Hai người đều không khỏi khẽ rên ra tiếng, thở dồn dập theo từng nhịp di động, Lục Vị không nhịn được đưa tay đỡ lấy mông cô, mỗi một lần cắm xuống đều chừa lại một ít, tuy rằng vẫn không thể ăn hết toàn bộ, nhưng so với lần khổ hình trước đó thì đã tốt hơn rất nhiều.
Âm đạo nhỏ nhắn điên cuồng liếm mút lấy thân gậy, nước dâm chảy ra càng ngày càng nhiều, tưới đẫm lông tóc nơi riêng tư của người đàn ông, từng dòng từng dòng chảy xuống, ngay cả trứng dái cũng không thể tránh khỏi phận được tắm rửa bất đắc dĩ.
Kể từ đó, tiếng nước nhóp nhép, màn chiến đấu kịch liệt khởi tranh.
Cơn trống rỗng trong thân thể được thỏa mãn đi đôi chút, Nhạc Nhạc lại chợt dừng lại, không nhúc nhích.
Tình huống hiện tại là, thân thể nối liền, nhưng không đưa đẩy.
Lục Vị khó mà chịu được loại yên lặng này, chỉ hận không thể lập tức xoay người giã xuống ầm ầm, nhưng cũng lại sợ cô lên cơn chó tính, chỉ có thể khàn giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, nỗ lực kẹp kẹp bím nhỏ, tự cảm nhận một chút.
"Sao chim anh nhỏ hơn thế nhỉ?"
????
Cô nói cái gì? Cô mẹ nó nói cái gì?
Lục Vị cảm thấy Mạnh Nhạc Nhạc xuất hiện chính là để khiêu chiến khả năng nhẫn nại của anh.
Nhỏ hơn?
Chim cò của ông đây mọc lên rất tốt nhé! So với người bình thường còn đã to hơn một đống!
.
.
.
.
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu chờ mong nhìn lại anh, Lục Vị liếc nhìn lỗ dâm ửng đỏ đáng thương một cái, hờ hững nói.