Hệ Thống Cải Tạo

Chương 85: Đàn bà đều là đồ đểu cáng!



"Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện hình thể, đột phá cảnh giới Sơ cấp, khen thưởng 20 điểm thuộc tính, kiểm tra điểm thuộc tính còn thừa tổng cộng 59 điểm."

Nghe tiếng Hệ thống chúc mừng, Mạnh Nhạc Nhạc thở phào một hơi, cảm giác bản thân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đây không phải là sự thay đổi về trọng lượng mà là khả năng cảm nhận các nguyên tố trong không khí của cô ngày càng rõ ràng hơn.

Ngoài ra, hiện tại cô còn cảm thấy bản thân vô cùng tỉnh táo, lại còn có được sự tập trung mà người thường không có được, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, trong đầu lập tức có thể nhớ ra công thức tính toán khoảng cách giữa trái đất và mặt trăng, sau đó nhân tiện có thể tính ra vài thông số liên quan đến số vòng quay của mặt trăng quanh trái đất, thậm chí đến cả những vấn đề thâm sau hơn nữa.

Có được năng lực ghi nhớ và tốc độ tính toán như vậy, Mạnh Nhạc Nhạc gần như không thể tin nổi. Cô cảm thấy vô cùng vui mừng. Điều này có nghĩa là những tính toán và phân tích trước kia phải vất vả lắm mới làm được thì giờ có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Đây sẽ là một sự trợ giúp lớn lao trong quá trình nghiên cứu khoa học của cô.

Sau khi bình tĩnh lại, Nhạc Nhạc quyết định thêm điểm thuộc tính vào trước, để lại 10 điểm dự phòng. Sau khi hầu hết các thuộc tính đã thêm đến 50, thuộc tính đã biến thành:

Họ và tên: Mạnh Nhạc NhạcTuổi: 25Xếp hạng cấp bậc thuộc tính (Các thuộc tính đạt 40 là cấp độ trung bình, 80 là cấp độ nữ thần)

NGOẠI HÌNH ——Da thịt: 40+10Sáng trong: 40+10Trắng hồng: 40+10Tỷ lệ ngũ quan: 50DÁNG NGƯỜI ——Cân nặng: 47+3Ngực: 50Tỉ lệ: 44+6

BỘ PHẬN RIÊNG TƯ ——Chặt chẽ: 56Nước nôi: 56Mềm mại: 26+6Năng lực hút kẹp: 46+4

Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: BĐánh giá cấp bậc học thức: A-Tổng hợp đánh giá cấp bậc: B+

-

Đã lâu rồi cô không xem điểm thuộc tính, bây giờ mới phát hiện ra hạng mục học thức đã đạt đến A-, tổng hợp cấp bậc xếp hàng cũng đã đạt tới B+, chắc chắn là có liên quan đến việc thí nghiệm thành công trước đó.

Đứng trên đỉnh núi không có một bóng người, đối mặt với trăng sáng trên cao, Mạnh Nhạc Nhạc không kìm được mà thở ra một hơi.

Này! Mạnh Nhạc Nhạc hoàn mỹ, xinh đẹp, vừa có học thức vừa có khí chất của tương lai, tôi đang tiến từng bước về phía cô đấy! Thật nóng lòng mong chờ đến ngày chúng ta gặp nhau!

------------------------

Sau khi xuống núi, Mạnh Nhạc Nhạc trở về chung cư cạnh trường, ngủ một giấc ngon lành cả ngày.

Đến trưa ngày hôm sau khi thu dọn đồ đạc, cô mới phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ.

Toàn bộ các mẫu thí nghiệm và báo cáo của cô đều ở trên xe của Tiêu Diệp.

Mấy thứ này cô không dám để lung tung, thấy trên xe của Tiêu Diệp có két sắt, cô nhất thời tò mò nên đặt luôn đồ vào đó.

Tuy rằng bây giờ hai người đã chia tay, nhưng đây lại không phải là mấy thứ bình thường nói bỏ là bỏ ngay được, đây là thành quả nghiên cứu khoa học đấy!

Mạnh Nhạc Nhạc lôi điện thoại ra, ngập ngừng không biết nên mở lời thế nào.

Nhưng mà nghĩ lại, nếu anh nghĩ rằng hai việc này chẳng liên quan gì đến nhau, cô lại cứ làm quá lên, như vậy cũng không hay tí nào.

Hay là... liên lạc với Phương Tu?

Oh, no, người này càng không được, cô còn chưa khoan dung đến thế đâu.

Nói thật, cô chẳng muốn liên lạc với ai trong hai người cả.

Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên nảy ra một ý, cô nhớ ra đến cậu đàn em từng gặp ở nhà ăn quân đội, cậu đàn em kia học chuyên ngành máy tính, tuy không phải cùng học trực tiếp nhưng hai người đều từng học một môn cùng nhau, mà môn học kia từng lập một nhóm để trao đổi kiến thức với nhau, bây giờ chắc là vẫn còn.

Mạnh Nhạc Nhạc lập tức lục lọi tìm kiếm, cuối cùng 10 phút sau cũng tìm thấy tên của cậu đàn em, bèn quyết đoán inbox cậu ta.

"Chào cậu Triệu, chị là Mạnh Nhạc Nhạc, chị có một cái báo cáo thực nghiệm với một ít mẫu vật để ở trên xem của trung tá Tiêu. Chị có thể nhờ cậu đi lấy mấy thứ đó giúp, sau đó thì gửi qua bưu điện cho chị được không?"

Trong lúc chờ trả lời, Mạnh Nhạc Nhạc lại nghĩ, nếu cậu ta hỏi tại sao cô không hỏi thẳng Tiêu Diệp thì phải trả lời thế nào cho hợp lý giờ.

Không ngờ chưa tới nửa phút sau đã thấy cậu đàn em trả lời.

"Không thành vấn đề."

A, không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Rất lâu về sau cô mới hiểu được, có một loại tư duy gọi là tư duy của thẳng nam.

----------------------

Tiểu Triệu bỏ điện thoại xuống, không nói một lời đi vào tòa nhà văn phòng nơi Tiêu Diệp đang ở, sau khi báo cáo xong thì đi thẳng đến văn phòng.

Ai ngờ Tiêu Diệp đang họp, cậu ta chỉ có thể chờ ở cửa, sau đó thì thấy Phương Tu đi ngang qua.

Tiểu Triệu lập tức thi hành cách chào trong quân.

"Chào đội trưởng Phương."

Phương Tu khẽ gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra Tiểu Triệu này hình như là đàn em của Mạnh Nhạc Nhạc. Buổi tối hôm đó anh còn thấy hai người này nói chuyện rất vui vẻ, ma xui quỷ khiến lại hỏi:

"Sao cậu lại ở đây?"

Tiểu Triệu nghiêm trang trả lời:

"À, là thế này, chị dâu bảo em đi lấy báo cáo trong xe của đội trưởng Tiêu gửi cho chị ấy."

Phương Tu sửng sốt, chị dâu?

Là Nhạc Nhạc?

Trong nháy mắt kia, trong đầu Phương Tu bỗng toát ra rất nhiều suy nghĩ.

Trong 28 năm cuộc đời của anh chỉ có Tiêu Diệp, bộ đội, và nhà họ Tiêu. Anh sống vừa máy móc vừa đơn điệu. Nếu bảo anh nghĩ xem có điều gì thú vị hay không... thì có lẽ chỉ có những vấp ngã trầy da tróc vảy trong huấn luyện.

Sau đó, anh gặp được Mạnh Nhạc Nhạc, cuộc sống của anh bắt đầu thay đổi.

Đại khái là bởi vì chưa từng được trải nghiệm, đây là lần đầu tiên anh biết thì ra còn có thể sống một cuộc sống như vậy.

Nhưng mà, thứ không thuộc về mình thì chính là không thuộc về mình, cho dù có được trong chốc lát, cuối cùng vẫn chẳng có gì cả.

Cuối cùng... không chỉ hại chính mình, còn hại cả người anh em của mình.

Bây giờ liệu có còn kịp sửa sai không?

Phương Tu hít một hơi thật sâu, gợi ý cho Tiểu Triệu:

"Cậu có từng nghĩ, Nhạc... À không, chị... chị dâu vì sao lại không nói thẳng với trung tá Tiêu không?"

Anh có thể nghe được giọng nói khô khốc của mình như tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, giống hệt tâm trạng của anh lúc này.

Tiểu Triệu sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lát sau đồng tử đột nhiên mở lớn, bừng tỉnh thốt lên:

"A, a, chẳng lẽ là..."

Tiểu Triệu chỉ chỉ vào văn phòng của Tiêu Diệp, lại chỉ chỉ ra ngoài, làm động tác ám chỉ việc 'tách ra'.

Phương Tu gật đầu, tiếp tục nói:

"Lát nữa lúc cậu báo cáo với trung tá Tiêu nhớ giúp bọn họ một chút, cậu biết phải làm như thế nào rồi chứ?"

Phương Tu thấy rất rõ ràng rằng hai người có tình cảm với nhau, chỉ cần Tiểu Triệu nói với Tiêu Diệp rằng 'Chị dâu bảo anh tự mình mang đến' là đủ rồi, để cả hai sau khi bình tĩnh có một cơ hội gặp nhau, có khi vẫn còn có thể cứu chữa.

Tiểu Triệu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Không thành vấn đề, tôi hiểu, tôi hiểu rồi đội trưởng Phương, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, loại bỏ khúc mắc giữa hai người họ."

----------------------

20 phút sau, văn phòng của Tiêu Diệp.

"Cậu nói là Mạnh Nhạc Nhạc nhờ cậu gửi đồ cho cô ấy, nhưng đồ lại ở chỗ của tôi?" Tiêu Diệp lạnh lùng hỏi, sau khi ngừng hai giây, lại hỏi tiếp:

"Còn gì nữa không?"

Tiểu Triệu nghĩ đến lời dặn dò của Phương Tu, hơi hơi ám chỉ nói:

"Trung tá Tiêu, anh có biết trở ngại lớn nhất khi yêu đương là gì không?"

Tiêu Diệp khẽ nheo mắt, đây cũng là lời Mạnh Nhạc Nhạc nhờ người ta chuyển đến mình sao? Còn chưa đợi anh trả lời, Tiểu Triệu đã tự hỏi tự đáp:

"Là giao lưu với nhau đấy! Trung tá Tiêu, không nói chuyện được, chắc chắn hai người sẽ có mâu thuẫn..."

Nghe Tiểu Triệu tình cảm dâng trào lên cơn khuyên nhủ, Tiêu Diệp im lặng.

Ngày đó... trong lúc nhất thời anh không thể chấp nhận sự thật, làm ra những việc, nói ra những lời như vậy, bảo anh không hối hận là không thể nào, nhưng mà...

Chưa đợi anh suy nghĩ kỹ, Tiểu Triệu đã bắt đầu tổng kết:

"Cho nên, năm ngoái tôi đã nói rồi, mạng liên lạc chung của quân doanh cần phải được nâng cấp, nhưng cấp trên lại không phê chuẩn, cảm thấy chỉ cần dùng loại mạng thông tin tối tân nhất là OK, bây giờ nhìn xem, internet giật lag đã trở thành trở ngại lớn nhất giữa ngài và chị dâu, thông tin liên lạc giữa hai người đều bị cắt đứt rồi đấy..."

Tiêu Diệp nhíu mày.

"Chờ chút, ý của cậu là, cô ấy không liên hệ được với tôi, cho nên mới tìm đến cậu?"

Tiểu Triệu tỏ vẻ đương nhiên.

"Chứ còn gì nữa, tôi tự tay lập một đường truyền, tốc độ, lưu lượng, cho dù là..."

Cậu ta nhớ lại chuyện hotsearch lần trước.

"Cho dù là vé concert của Lâm Tuấn Kiệt cũng có thể giật được, muốn mua bao nhiêu vé thì mua bấy nhiêu."

Đang nói hăng say, cậu chàng đột nhiên phát hiện biểu cảm của người đàn ông đang ngồi kia hơi kỳ lạ, lúc này cậu ta mới ý thức được rằng mình đang nói gì, tự tiện thiết kế một đường truyền riêng là một trong những điều cấm trong quân, giờ mình lại còn bô bô tự đi báo cáo cho Tiêu Diệp.

Tiểu Triệu vô cùng ảo não, xoay người tự giác đi chịu phạt, mới vừa đi tới cửa đã bị Tiêu Diệp gọi lại.

"Để điện thoại lại, lát nữa tôi đi đăng ký."

Tiểu Triệu vô cùng không tình nguyện mà giao nộp bảo bối của mình ra, trong lòng đã khóc thút thít đến một mớ, quả nhiên cư dân mạng nói đúng, yêu đương đúng là chuyện làm người ta đau lòng, cậu ta không nên chen một chân vào mới đúng hu hu hu.

--------------------------Trong văn phòng, người đàn ông ngồi ngay ngắn trước bàn, có vẻ như đang xử lý văn kiện, nhưng nhìn kỹ lại thấy tay của anh không hề nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, anh mở ngăn kéo ra, bên trong có một bản báo cáo và một vài vật mẫu, nếu Mạnh Nhạc Nhạc có mặt ở đây chắc chắn có thể nhận ra, đây đúng là những đồ cô đã đặt trên xe Tiêu Diệp, là thành quả nghiên cứu khoa học của cô.

Lúc này, nhìn mấy thứ xong, lại nhìn sang chiếc điện thoại đặt bên cạnh, Tiêu Diệp không kìm được bực bội.

Không liên lạc được cái quái gì? Đúng là lý do lý trấu!

Hai ngày, tin nhắn, WeChat không hề có một cái, ngay cả biểu tượng đối phương đang nhập tin nhắn cũng không có!

Thế mà đi liên lạc với thằng nhóc đàn em làm gì!

Đàn bà, đều là đồ đểu cáng!