Hệ Thống Cải Tạo

Chương 94: Tôi và bạn gái anh, chơi ai sướng hơn?



Sau màn trả treo, Mạnh Nhạc Nhạc mới thấy thoải mái hơn một chút. Trước khi đến cô còn định giải thích với mọi người việc mình và Lục Vị không hề có quan hệ yêu đương, ai ngờ được đám người này lại cứ thích so đo với cô cơ, vừa khinh thường lại còn tỏ vẻ thượng đẳng, như nào, muốn làm thể để cô tự biết xấu hổ mà lui à?

Thế nên Nhạc Nhạc mới dứt khoát không thèm giải thích, để họ thích nghĩ gì thì nghĩ.

Cơm nước xong trời cũng đã tối, Lục Vị sắp xếp cho cô một phòng ngủ cho khách ngay cạnh phòng của anh.

Nửa đêm đang ngủ, bỗng dưng cô thấy bị tức ngực, có cảm giác buồn nôn, vừa mở mắt đã thấy có vị tanh tanh dâng lên trong cổ họng, nhưng xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Mạnh Nhạc Nhạc lại có thể nghe thấy âm thanh cảnh báo của Hệ thống.

"Cảnh báo, cảnh báo, ký chủ, có người sử dụng cấm thuật thu hút pháp bảo có linh khí trong bán kính 10km. Hiện tại ký chủ nên dùng 10 điểm thuộc tính để đổi lấy bùa che chắn. Hơn nữa nên tắt hoàn toàn Hệ thống nằm trong phạm vi của cấm thuật này để tránh dao động linh khí."

Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, quyết định nhanh chóng tiến hành xử lý.

"Được, mua đi, có biết kẻ kia là ai không?"

"Không thể nắm được thông tin cụ thể, chỉ biết họ thi pháp ở giữa sườn núi này, là người tu tiên. Hệ thống sắp đóng lại, ký chủ chú ý giữ an toàn. Ký chủ vẫn có thể tích góp điểm thuộc tính trong thời gian Hệ thống không hoạt động, hi vọng ký chủ cố gắng thu hoạch năng lượng để nhanh chóng sớm thăng đến cấp A, mở ra nhiệm vụ [ Huấn luyện thể chất ] để đối phó với nguy hiểm."

Mạnh Nhạc Nhạc trầm tư, cố nén cảm giác khó chịu. Trong đầu không ngừng suy nghĩ phân tích, giữa sườn núi này, xem ra là nơi lần trước mình từng đột phá, hẳn là động tĩnh do cô gây ra quá lớn đã khiến kẻ khác chú ý. Không ngờ thế giới hiện đại cũng có người tu tiên, xem ra cô phải tăng tốc mở ra nhiệm vụ luyện thể chất, nâng cao thực lực của bản thân mới được.

Sau khi Hệ thống đóng lại, Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi rơi vào trạng thái hôn mê.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô đột nhiên có cảm giác bị ai đẩy mấy cái, mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang đứng trước giường, mặt mũi lạnh lùng.

"Cô ngủ cũng ngon quá nhỉ, có biết tôi đã phải gõ cửa bao lâu rồi không? Anh trai tôi đã bị mẹ gọi đi rồi, cô mau dậy rồi cút xuống núi đi."

Lục Cảnh không thèm giấu vẻ ghét bỏ trên mặt nói thẳng.

Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, không thèm để ý đến thằng cha khó hiểu này. Cô được Lục Vị mời đến thì phải là do Lục Vị tiễn đi, không liên quan đến người khác.

Vừa nghĩ Nhạc Nhạc vừa cảm nhận tình trạng cơ thể, chuyện xảy ra đêm qua đã có ảnh hưởng rất lớn, trong đan điền dường như đã bị thương tổn ít nhiều, cảm giác không khỏe trong cô rất rõ ràng. Mạnh Nhạc Nhạc bèn cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm của cô, vẻ mặt Lục Cảnh lại càng thêm xấu, hắn hừ lạnh nói:

"Tôi đúng là đã đánh giá cô quá thấp, đầu tiên là quyến rũ tôi, sau lại ve vãn Tiêu Diệp, giờ ngay cả anh trai tôi cũng đều đã qua tay cô, lợi hại quá nhỉ."

Mạnh Nhạc Nhạc không nói nên lời, chỉ kiên nhẫn giải thích:

"Tôi không quyến rũ anh, cũng không phải bạn gái của anh trai anh."

"Ha, còn vờ vịt nữa, tôi nói cho cô biết, cửa nhà họ Lục chúng tôi không dễ vào thế đâu..."

Mạnh Nhạc Nhạc cười mỉa, mấy người này sao cứ không nghe hiểu tiếng người thế nhỉ. Cô dứt khoát trả lời:

"Ngại quá, tôi cũng không có ý định bước vào cửa nhà anh. Nếu không phải anh trai anh khóc lóc đòi tôi đi cùng thì tôi cũng chẳng muốn tới cái nhà này đâu!"

Cũng đúng còn gì, chính là khóc lóc trên giường đó thôi...

Lục Cảnh sửng sốt, nói lời cũng chì chiết hơn:

"Một con đàn bà như cô căn bản không xứng với anh trai tôi. Giả bộ thanh cao cái gì, nói đi, một lần bao nhiêu tiền?"

Mạnh Nhạc Nhạc liếc nhìn Lục Cảnh từ trên xuống dưới, không những không tức giận mà còn bật cười:

"Anh hỏi một lần bao nhiêu tiền là có ý gì, chẳng lẽ sau lần trước còn nhớ mãi không quên vẫn muốn chơi tôi thêm à? Xin lỗi, tôi cũng chướng mắt loại hàng second-hand bất lực như anh. Chắc anh vẫn nên đi Thái Lan thử tìm biện pháp đi!"

Lục Cảnh bị nói đến sững cả người, second-hand? Bất lực? Thái Lan?? Cô bảo mình đi chuyển giới à?

Mặt mũi Lục Cảnh đỏ bừng bừng, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời, hắn hoàn toàn mất lý trí, vươn tay run rẩy định kéo cô xuống giường đuổi đi.

Nếu là bình thường Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cần vung tay lên là có thể đẩy con gà bệnh này ra, nhưng hôm nay cô vừa bị thương xong, đang rất yếu ớt, hai người xô xô đẩy đẩy sức lực cũng chỉ ngang nhau.

Không biết đã lôi kéo bao lâu, rốt cuộc lại kéo đến trên giường, Lục Cảnh kéo Mạnh Nhạc Nhạc một cái thì lập tức bị cô nhéo lại một cái. Hai người lăn qua lộn lại, thậm chí không hề để ý tư thế bây giờ đã vô cùng thân mật, quần áo trên người cũng đã xộc xệch hở hang.

Sau một hiệp "quần nhau", cả hai đều mệt mỏi nằm vật xuống.

Lục Cảnh không ngừng thở dốc, cô ả này véo cũng đau thế, khỏe như vâm, nhưng người lại mềm dẻo như không xương, lăn mấy vòng mà vẫn không kéo được cô suy suyển tí nào.

Chính là trong thời điểm nghỉ giữa hiệp này hắn mới phát hiện cơ thể mình đang dính sát vào cô, mà áo ngủ trên người cô cũng đã trễ xuống hơn nửa, để lộ ra bộ ngực đầy đặn. Lục Cảnh cũng thừa biết xúc cảm khi sờ lên cặp vú to mịn kia vô cùng thích thú, nếu vừa nhào nặn nó vừa đụ lỗ dâm kia còn sẽ càng thích hơn.

Lục Cảnh không kìm được nuốt nước bọt, nhiệt độ toàn thân đều dồn về bụng dưới, thứ gì đó vô cùng cứng rắn lập tức chĩa thẳng vào người cô.

Mạnh Nhạc Nhạc suýt chút nữa bật cười, nâng đầu gối lên cố ý chạm vào cây hàng thô nóng, không quên chế giễu:

"Ai nha, ngoài miệng thì nói khinh thường nhưng thân thể lại rất thành thật nhỉ, vẫn là nhớ mãi không quên tôi sao, thế nào, tôi và bạn gái anh, chơi ai sướng hơn?"