Hệ Thống Cải Tạo

Chương 96: Lên giường chơi mới vui!



Mạnh Nhạc Nhạc rất khó chịu, mặc dù thân thể Lục Vị không khỏe nhưng ở phương diện kia vẫn vô cùng mạnh mẽ, đơn thuốc bổ thận là do lần trước cô chẩn đoán sai. Chuyện này làm cô rất áy náy, bây giờ còn bị thằng ranh này lôi ra chế giễu không thèm kiêng nể, lại thêm mấy tình huống quá phận vô đạo đức hắn ta kể ra như vậy.

Thật sự đã chọc giận cô rồi.

Mạnh Nhạc Nhạc tăng lực dẫm mạnh lên mặt khiến Lục Cảnh bắt đầu thấy không thoải mái, cô nói:

"Lên giường chơi mới vui."

Hai mắt Lục Cảnh sáng lên, hắn ta nhanh chóng nằm xuống, tay chân mở ra, gậy thịt thô cứng lúc này đang đứng thẳng tắp đầy kiêu ngạo cũng hơi đong đưa theo động tác phấn khích của hắn.

Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, tay nhẹ nhàng mơn trớn hai bầu vú mình. Trong ánh mắt mong chờ của tên đàn ông, cô kéo dây lưng váy ngủ xuống, ung dung thong thả trói tay hắn ta lại.

Lục Cảnh tuy hơi do dự, nhưng dục vọng trong lòng vẫn chiến thắng, dù trong quá trình có bị động thì cuối cùng người được ăn thịt vẫn là mình chứ ai. Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, bị đè hay bị trói cũng không thành vấn đề.

Thấy tình trạng suy nhược cơ thể đã thuyên giảm, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ ra, lần trước ở trong phòng Lục Vị có một đống dụng cụ có vẻ vô cùng thích hợp để dùng trong hoàn cảnh này.

Cô vỗ vỗ mặt Lục Cảnh, thuần thục cởi quần lót đã sớm ướt đẫm nhét vào miệng hắn ta rồi nói:

"Chờ một lát, tôi đi tìm mấy thứ đồ chơi."

Mùi thơm nồng ướt sũng của quần lót làm Lục Cảnh càng thêm đê mê, hắn bỗng có ảo giác như đang liếm láp bím nhỏ của Nhạc Nhạc vậy, dương vật thẳng cứng càng rung lên bần bật, càng lúc càng sưng lên.

Phòng Lục Vị ở ngay bên cạnh, đống đồ kia đều được đặt trong một cái hộp, chỉ một lát sau Mạnh Nhạc Nhạc đã thắng lợi cầm đồ trở về:

Lục Cảnh vốn lòng đầy mong ngóng giờ lại trợn mắt trừng trừng, vẻ mặt cũng cứng đờ.

Hắn nhìn đống đồ trên tay cô mà không thể tin nổi.

Nến, kẹp đầu ti, roi, vòng cổ có khóa, bóng bịt miệng... Thậm chí còn có ống súc ruột?!!

Tên đàn ông bị quần lót chặn họng không ngừng kêu ô ô thành tiếng, vùng vẫy tay chân. Mạnh Nhạc Nhạc tất nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vẫn cố ý nói:

"Đừng nóng vội, tôi sẽ cho anh dùng, tất cả từng cái một."

Lục Cảnh càng giãy giụa mạnh hơn, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ cảnh cáo hung ác.

Mạnh Nhạc Nhạc lại chỉ hoàn toàn làm ngơ, đầu tiên cầm lấy còng tay còng chân khóa Lục Cảnh thêm một lượt.

Sau đó cầm lấy roi hung hăng quất lên lồng ngực người đàn ông. Mặc dù không có linh lực ở đây, nhưng sức dẻo dai từ quá trình luyện tập của Nhạc Nhạc vẫn còn hơn nửa, hơn nữa cô cũng biết rõ điểm yếu của cơ thể ở đâu, thành ra còn cố ý chọn mấy chỗ da thịt non mềm nhất mà đánh, từng cái quất xuống đều cực kì mạnh bạo.

Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi đắc ý nghĩ thủ pháp của mình không tệ chút nào, vô cùng thành thạo, nhuần nhuyễn, không hề giống người mới sử dụng roi lần đầu, quả nhiên thiên tài học cái gì cũng nhanh ^_^

Cô vừa lấy kẹp đầu ti kẹp lên núm vú của Lục Cảnh, vừa thủng thẳng nói trong ánh mắt vỡ mộng của hắn ta:

"Trước đây tôi cho rằng chỉ có Vương Duyệt là kẻ xấu bụng, bây giờ cảm thấy hóa ra hai người rất hợp nhau, đều là vừa ngu vừa khốn nạn, còn ích kỉ quá đáng. Tôi chỉ mong hai người sớm ngày kết hôn, đừng để xổng nhau ra lại gây tai họa cho người khác nhé."

Nói xong cô châm lửa ngọn nến, ngọn nến đỏ rực mang theo ánh cam làm tên đàn ông không nhịn được run rẩy.

Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ ngợi một lúc.

Từ góc độ vật lý mà nói, ngọn nến càng gần cơ thể người thì nhiệt độ sáp sẽ càng tăng, để góc nghiêng càng lớn, tốc độ nhỏ giọt cũng sẽ nhanh hơn.

Còn từ góc độ sinh học mà nói, sau lưng và mông thường có thể chịu được nhiệt độ cao hơn phần trước ngực và bụng. Ngực, đùi trong, lòng bàn chân đều không kháng cự được độ nóng của sáp nến nhiều, như vậy sẽ càng có hiệu quả tốt hơn.

Trong khi tên đàn ông liên tục lắc đầu nguầy nguậy, Mạnh Nhạc Nhạc cầm lấy ngọn nến hướng tới phần đùi trong, đến gần gậy thịt thì hơi nghiêng tay để sáp chảy xuống như nước, giọt sáp rơi xuống lập tức gây nên một mảng da thịt lớn bị bỏng đỏ hồng.

Lục Cảnh cong người kịch liệt phản kháng, toàn thân nổi cả gân xanh, mu bàn chân banh căng đến cực hạn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào thê lương, ván giường bị rung mạnh đến cọt kẹt.

Cùng với âm thanh của sáp đốt xèo xèo, giọng nói nhẹ nhàng của Mạnh Nhạc Nhạc vang lên:

"Nhớ kỹ, anh trai của anh không phải là người mà anh có thể tùy tiện chế giễu."

------------------------------

Sau khi thuận lợi sử dụng một lượt đống dụng cụ, Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông tê liệt ngã vật ra trên giường, trên người đầy vết đỏ, mồ hôi mồ kê đầm đìa, ánh mắt run rẩy sợ hãi, còn cả nước mắt chưa kịp khô, tình trạng phải nói là vô cùng thê thảm.

Tâm tình thoải mái hơn nhiều, bỗng dưng Nhạc Nhạc có cảm giác tình cảnh này cứ quen quen, thế là không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Cô chợt nhớ đến lần uống rượu say ở Lục gia, trong đầu cũng đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ như... mình cầm roi, quất... Lục Vị?

Chúa ơi, thế ra hôm nay không phải lần đầu tiên cô dùng roi thật à?

Tôi đã gây nên cái nghiệp gì thế này? ? ?

Vết roi trên người Lục Vị không phải do anh tự đánh, anh cũng không có khả năng thích M, mà là. . . bị mình hại? ?

Trong lòng cô chợt giật thót, nhớ lại tình cảnh thê thảm sáng hôm đó của Lục Vị, Mạnh Nhạc Nhạc giờ đây chỉ thấy áy náy vô cùng, cũng vội vàng muốn được gặp anh.

Việc dạy dỗ lại Lục Cảnh đang nằm trên giường đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nhạc Nhạc bật dậy mặc áo khoác, bước dài chạy ra khỏi cửa, đi ngang qua một căn phòng cho khách rồi lên cầu thang, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Vị ở tầng trên.

Ánh nắng ban mai chiếu trên người đàn ông, bỗng toát ra cảm giác ấm áp khôn tả.

Mạnh Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy thư thái, vội vàng chạy tới, nhảy một cái treo trên người anh.

Lục Vị ngạc nhiên, mới một đêm không gặp sao cô nhiệt tình hơn hẳn vậy?

Tay anh đỡ lấy mông Nhạc Nhạc, cảm nhận được sự thân mật của cô trong lồng ngực của mình, vành tai anh cũng bất giác nóng lên, không nhịn được nói:

"Nặng chết mất, bà cô béo ú này."