Diệp Sở Ly đến sáng hôm sau tỉnh lại trở về quân khu mới nhớ ra chưa nói chuyện của đại ca cùng Thẩm Miễn cho Lạc Sở Thiên, hai cái người này làm người khác mệt mỏi theo luôn.
“ Em chưa nói chuyện của đại ca với Thẩm Miễn cho anh nhỉ?”
“ Giờ em nói đi” Lạc Sở Thiên bẻ tay lái cua vào cổng khu quân sự.
“ Chính là nếu cứ để cho hai người họ như vậy liệu có ổn không đó?”
“ Em muốn đánh cược một chút không em yêu?” Lạc Sở Thiên tung mồi dụ.
“ Cược kiểu gì?” Diệp Sở Ly bật người khỏi ghế nhất thời nơi bé nhỏ nào kia truyền đến đau nhức làm cậu lập tức ngồi yên trở lại.
Lạc Sở Thiên liếc thấy, trong mắt chàn đầy ý cười “ Không phải người ta có câu say rượu nói thật sao?” hắn nhướn mày, vợ nên thực tế một chút, giống như lúc ngồi trêи người hắn vậy.
“ Anh nha ~~~. Già đầu rồi mà không nghiêm túc gì hết à. Người ta còn có câu say rượu loạn tính nữa!” Diệp Sở Ly ầm thầm suy tính đến đống rượu trong không gian, hình như có một bình rượu cậu lấy trong kho tài bảo cả Vong Xuyên Cốc cậu vẫn luôn giữ lại, làn trước sếp đồ để ở đâu ấy nhỉ???
Lạc Sở Thiên nhìn thấy khuôn mặt suy tính của vợ mình rồi. Haizzzz, hai cái con người kia tốt nhất tửu lượng tốt một chút
“ Vương, hai tên kia không thành công, chúng ta…”
“ Không sao, ta biết không thể thành công nhanh như vậy được, các ngươi không cần phải cảm thấy sợ hãi, mọi chyện cứ tiến hành như kế hoạch là được.”
“ Vâng.” Đám tang thi cấp cao chầm chậm lui ra đằng sau.
‘Nó’ thấy tất cả đã đi hết, khuôn mặt đang tươi cười biến thành một bộ mặt âm u đầy tử khí, trong đôi mắt là lạnh lẽo cùng sát khí và hận thù.
Xin lỗi... rất xin lỗi bởi vì... bí quá không biết viết kiểu gì tiếp nữa. Huhu, khó như đi thi vậy, sau này nhất định phải nghĩ cái tình tiết ngắn mà viết