Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 152: Đi đêm cho lắm có ngày gặp ma…



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Tống Văn Kiều ngồi trên ghế, đắc chí dào dạt quan sát tất cả các học sinh trong phòng thi.

Vừa bắt đầu kiểm tra, các học sinh còn chưa sốt ruột làm bài, mà đọc đề bài trước, suy nghĩ thật kỹ xem mình đã nắm chắc được những câu hỏi nào trước đã.

Đường Văn Dương nhíu mày nhìn đề bài, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nằm lên bàn viết chữ vẽ hình. Viết một lúc, còn thỉnh thoảng nhắm mắt suy tư một lát, biểu cảm nghiêm túc, viết chữ lưu loát, thoạt nhìn đâu còn giống như cậu học sinh cá biệt khi xưa nữa, mà hoàn toàn có thể so sánh với học bá.

Hắn đã sớm là đối tượng bị chú ý trọng điểm. Tống Văn Kiều vẫn theo dõi hắn, thấy động tác của hắn kỳ lạ, lập tức sải bước đi tới:

- He he, gian lận là 0 điểm! Để tôi nhìn xem cái gì bị đè bên dưới bài thi của cậu!

- Thưa thầy! – Đường Văn Dương vốn không ưa gì hắn, nghe vậy không khỏi vô tội nhún vai: - Thầy khẩn trương quá mức rồi đấy. Em chỉ làm bài bình thường mà cũng không được sao?

Tống Văn Kiều lật xem bài thi của Đường Văn Dương trước, sau đó lại nhìn hộc bàn, kiểm tra trên dưới trái phải. Đường Văn Dương không kiên nhẫn nói:

- Thầy làm ảnh hưởng thời gian làm bài của em, em sẽ báo cáo với lãnh đạo.

“Chẳng lẽ mình gặp ma sao?”

Tống Văn Kiều trợn mắt, bàn học của Đường Văn Dương bình thường đến mức không thể bình thường được hơn, thậm chí ngay cả giấy nháp cũng chỉ là những công thức tính toán bình thường mà thôi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là có vấn đề. Vì thế chỉ có thể hắng giọng:

- Không gian lận là được rồi. Phải thi bằng trình độ chân thật của mình.

Hắn rời khỏi bàn học của Đường Văn Dương, càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm.

Vừa rồi khi lật xem bài thi của Đường Văn Dương, hắn còn cố ý quan sát một chút, cẩn thận nhìn thoáng qua đáp án bên trên.

Tuy rằng đây là bài thi toán học, hắn không hiểu lắm, nhưng nhìn nội dung tính toán trên giấy lại rất giống như là có chuyện như thế, lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ là đề thi bị lộ? Không thể nào chứ! Rõ ràng là đã thực hiện giữ bí mật đề thi cực kỳ cẩn thận rồi, hơn nữa đều đặt đề thi ở chỗ Cao trưởng phòng, chẳng lẽ bọn học sinh kia còn có thể bản lĩnh cao cường đến mức đó sao?”

Hắn đi qua đi lại, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn chằm chằm vào Đường Văn Dương.

Chợt nhìn thấy Đường Văn Dương giãn mày, miệng mỉm cười, bùm bùm bùm bắt đầu viết, nhất thời xông lên:

- Lần này bị tôi bắt quả tang rồi nhé!

- Thưa thầy! – Đường Văn Dương mặt không biểu cảm nhìn hắn: - Nếu thầy lại làm ảnh hưởng tới việc suy nghĩ làm bài của em khiến em thi được kết quả kém, em sẽ báo cáo với lãnh đạo!

Tống Văn Kiều chảy mồ hôi như mưa, vội nói:

- Không có việc gì, không có việc gì. Em cứ viết đi, cứ viết đi, thầy chỉ xem thôi mà, ha ha…

Hít vào một hơi thật sâu, kỳ thật Tống Văn Kiều cũng rất buồn bực.

Hôm nay rốt cục là làm sao vậy? Sao lại kỳ lạ như thế được?

Đường Văn Dương vẫn luôn là học sinh nghịch ngợm gây chuyện hàng đầu trong trường, vậy mà cũng biết làm bài sao?

Trời xanh ơi đất đai hỡi, chẳng lẽ là tao còn đang nằm mơ sao?!

Lúc này hắn không thể lại theo dõi chặt chẽ Đường Văn Dương được nữa, lập tức đổi một mục tiêu khác. Nhân vật nghịch ngợm gây chuyện tiếp theo trong lớp 2/9, Áo Ba Lư!

Áo Ba Lư là tay sai trung thành của Đường Văn Dương, bộ dạng vừa đen vừa gầy, lại có vẻ khá giống người nào đó, cho nên có cái biệt danh như vậy.

Tống Văn Kiều thấy Áo Ba Lư cũng đang cúi đầu làm bài, trong lòng càng cảm thấy không thích hợp, bước lên duỗi tay:

- Lấy ra!

- Lấy ra cái gì? – Áo Ba Lư nhìn hắn như đang nhìn thằng thiểu năng: - Thưa thầy, trên bàn của em ngoại trừ bút thì chỉ có bài thi thôi. Thầy định cướp bài thi của em à? Thế là không được đâu nhé, em sẽ không khuất phục!

Tống Văn Kiều nhấc bài thi của Áo Ba Lư lên, bên dưới trống rỗng, không có gì khác ngoài một tờ giấy nháp.

Vì thế con ngươi quay tròn, cười nói:

- Ai nha, thầy thấy em viết nháp sắp hết rồi đấy mà, em đừng vội, thầy đổi một tờ giấy khác cho em nhé.

Hắn nói rồi đổi một tờ giấy nháp khác của Áo Ba Lư, sau đó vẻ mặt đắc chí chờ Áo Ba Lư mù tịt.

Sau đó hắn lập tức nhìn thấy, Áo Ba Lư quả thực là viết chữ lưu loát, viết lả tả đầy tờ giấy, sau đó trịnh trọng điền đáp án vào.

“Đờ mờ nó chứ hôm nay tao gặp ma à?!” – Tống Văn Kiều trợn mắt há mồn nhìn Áo Ba Lư làm bài, cằm suýt nữa rơi xuống đất: “Bọn học sinh lớp 2/9 đang làm cái quần què gì vậy?”

Có kỳ lạ! Tuyệt đối có kỳ lạ!

Tống Văn Kiều đi vòng quanh Áo Ba Lư mấy vòng. Headphone, không có. Di động, không có. Tay áo trong, không có thứ gì. Nhìn kiểu gì cũng không giống như là đang gian lạn. Nhưng lại nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp…

Đờ mờ nó chứ hôm nay thật đúng là gặp ma!

Tống Văn Kiều đi xung quanh, rồi hắn nhanh chóng phát hiện một việc khiến hắn cực kỳ hưng phấn.

Phương Dịch Băng lại đang ngủ!

Đây chính là kỳ kiểm tra! Vậy mà mày lại dám ngủ! Đang chờ đáp án đúng không?! Có đúng không?!

- Phương Dịch Băng! – Tống Văn Kiều hét to: - Em lại dám ngủ ở trong phòng thi! Có phải là đang chờ đáp án không?!

Sau đó…

Một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua…

“Phù!!!”

Phương Dịch Băng từ từ đứng dậy, mây đen bao phủ khuôn mặt, toàn thân tản ra sát khí kinh người!

Các học sinh xung quanh sợ đến mức tránh xa ba mét trong chớp mắt, sau đó cả phòng thi đều nổ tung!

- Dám quấy rầy giấc ngủ của bà…. – Sắc mặt Phương Dịch Băng tối tăm như bóng đêm, điên tiết rít gào: - Mày muốn chết à?! Bà tiễn đưa mày một đoạn đường nhé!

Trong thoáng chốc, bình nước, compa, hộp bút các thứ… tất cả đều dính lên người Tống Văn Kiều…

Tức nhất là còn có một chiếc giày da “Bốp” một phát chụp lên mặt Tống Văn Kiều…

Tống Văn Kiều: “…”

Mẹ kiếp quên mất tính tình của con nhóc này!

Tống Văn Kiều quả thực muốn khóc thành tiếng, đây chính là đi đêm cho lắm có ngày gặp ma…

- Không có chuyện gì không có chuyện gì, em cứ ngủ đi. – Tống Văn Kiều quyết đoán cụp đuôi, quyết đoán rời xa chị đại Phương Dịch Băng lớp 2/9, nhân vật nổi tiếng dễ nổi giận khi bị đánh thức lúc đang ngủ. Nếu như gặp phải, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo…

Tuần tra hai mươi phút, Tống Văn Kiều khẩn trương tinh thần, cẩn thận hết sức, mắt sáng như đuốc, nhưng không thu hoạch được gì, đành phải trở về bục giảng, ngồi trên ghế.

Rất nhanh đến lúc nộp bài thi. Tống Văn Kiều thu lại từng tờ giấy làm bài, sau đó niêm phong lại, đưa đến phòng học vụ.

Chờ đến khi vào phòng học vụ, cả đám giáo viên khối 11 đều đang bàn tán ở đó ---

- Hôm nay đúng là gặp ma! Học sinh lớp 2/9 đều làm cái gì vậy?

- Đúng đấy, làm bài còn rất ra dáng. Hay mọi người nói xem có phải là bọn họ đã sớm biết đề không?

- Tôi cảm thấy giống lắm. Không thì chỉ bằng trình độ của bọn họ, bài thi một trăm điểm muốn làm được bốn mươi điểm còn phải nhờ hên xui cơ. Sao có thể tự làm được!

Lúc này sắc mặt Cao trưởng phòng tối đen:

- Ý của mọi người là tôi tiết lộ đề chứ gì?

Cả đám giáo viên khối 11: “…”

- Không dám không dám!

- Ai nha thời tiết hôm nay đẹp ghê trời trong nắng ấm…

Thấy cả đám giáo viên khối 11 đều cụp đuôi, Cao trưởng phòng thế này mới hài lòng.

- Đừng lắm chuyện nữa, lấy đề thi hết đi, sắp bắt đầu môn thi tiếp theo rồi đó. Có lẽ lần này lớp 2/9 gặp may, tương đối quen thuộc với loại đề này. Môn tiếp theo là có thể biết trình độ chân thật. Nhanh đi giám thị đi. Chờ ngày mai thi xong, có thành tích là biết như thế nào!