Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 191: Còn có item khủng cỡ này?!



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

82 Lafite!

Đây chính là thứ tốt đấy!

Trương Tiểu Kiếm cười hì hì nói:

- Ai nha Lưu đại ca anh xem anh kìa, tiêu pha quá…

- Ha, chú em đừng khách khí! – Lưu Tự Cường nói: - Sau này cậu tới chỗ anh, anh cho cậu miễn phí! Cậu cứ yên tâm tuyệt đối sẽ không kém đâu!

Hai người lập tức bắt đầu uống rượu. Tiêu Thần Tâm ở bên cạnh cười híp mắt ---- Thầy giáo nhà chúng ta, bản lãnh chỉ có lớn trở lên thôi!

- Đúng rồi, chú em. – Lưu Tự Cường lại uống mấy chén với Trương Tiểu Kiếm, sau đó hỏi: - Anh nghe nói, cậu chỉ xem tướng mạo là có thể đoán được tên người ta là gì?

- Đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Không lừa anh chứ, em từng học một vài thứ liên quan tới phong thủy xem tướng các loại. Không dám nhận là có thành tựu lớn, thế thì ngôn cuồng quá! Cùng lắm chỉ tính là hơi có tí bản lãnh thôi. Bình thường chỉ xem âm trạch nè dương trạch nè… (*) Miếng đất nào có ổn hay không các thứ… Thế thì không thành vấn đề!

(*) Âm trạch: Cách gọi trong phong thủy, ý chỉ ngôi mộ.

Dương trạch: Trái ngược với âm trạch, là nhà ở của người sống.

- Thật sao?! – Vừa nghe vậy, ánh mắt Lưu Tự Cường không khỏi sáng lên: - Lúc trước anh vẫn muốn lựa chọn một ngôi âm trạch tốt cho ông nội anh. Năm nay cụ đã 86 tuổi rồi, không chừng còn có thể sống mấy năm nữa. Cho nên bây giờ anh phải tìm âm trạch đấy! Chẳng qua vẫn chưa tìm được thầy phong thủy nào am hiểu về khía cạnh này cả.

Xem phong thủy hả? Đây là nghề chính của anh đấy!

- OK! – Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu: - Khi nào có rảnh em sẽ tới nhé.

- Cứ quyết định vậy nhé! – Hiển nhiên, hôm nay tâm tình của Lưu Tự Cường rất tốt, nhìn quý nhân Trương Tiểu Kiếm kiểu gì cũng thấy thuận mắt: - Xong việc, cam đoan sẽ không khiến chú em thiệt thòi! Phí dụng ấy, chú em cảm thấy một trăm ngàn có thể tiếp thụ được không?

Một trăm ngàn!

“Điểm số khiếp sợ +26! +32! +36! +29! …”

Các cô nương xung quanh nghe mà choáng váng!

Xem phong thủy một lần được một trăm ngàn! Người trẻ tuổi này rốt cục có lai lịch như thế nào vậy?!

Trâu bò quá sức! Tiền… Kiếm được đơn giản đến thế sao?

- Được! Thế thì quyết định vậy đi. – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm nâng ly rượu lên: - Cạn ly!



Trên đường về nhà, Tiêu Thần Tâm vừa lái xe vừa cười, cô càng cười càng sung sướng, cuối cùng thậm chí dứt khoát dừng xe lại, cười bò trên bánh lái, không thẳng lưng lên được!

- Ha ha ha… Em phát hiện ra thầy thật đúng là thần thông quảng đại đấy! – Tiêu Thần Tâm vừa cười vừa nói: - Một buổi tối gọi gần năm mươi cô nương tới cùng uống rượu, cuối cùng chẳng những không tốn một xu, mà ông chủ còn mất một bình 82 Lafite, thậm chí cuối cùng còn hoàn thành một vụ mua bán một trăm ngàn…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu xanh rau má! Mày còn nói! Nếu không phải do mày thì hôm nay anh mày sẽ bị dọa tới mức đó sao?!

Kiểm tra đột xuất đấy! Nếu như truyền tin ra ngoài…

- Em còn cười! – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Lúc nãy suýt nữa thầy sợ chết khiếp em có biết không hả? Lần sau không thể làm thế được nữa! Hôm nay may mắn lắm nên mới gặp người quen đấy. Lần sau sẽ không còn được may mắn như thế nữa đâu.

- Em biết rồi thầy. – Tiêu Thần Tâm cười hì hì: - Lần sau tranh thủ đổi nơi chơi đi. Ví dụ như tắm sauna massage rồi bảo vệ sức khỏe các thứ…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

- Đúng rồi! – Trương Tiểu Kiếm bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, hỏi: - Hôm nay em cố ý tới một nơi như vậy, rốt cục là có âm mưu gì? Nhanh khai ra! Không thì thầy tét mông!

- Em đâu có âm mưu gì đâu. – Tiêu Thần Tâm cười he he cứ như là hồ ly tinh: - Chẳng qua là tới đó chơi thôi mà, nhân tiện trải đời luôn. Nói kiểu gì thì cấp bậc tổng thể của các cô nương ở đó còn rất tốt ý. Thầy gặp được nhiều người như vậy, sau này ai muốn dụ dỗ thầy thì thầy sẽ có sức miễn dịch nha…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Con nhóc này đúng là có mưu mẹo!

Nhưng đúng là thế thật. Sau khi đã trải qua cảnh tượng như vậy rồi, sau này khi nhìn các mỹ nữ khác lại không còn sức hấp dẫn như trước nữa ---- Cùng lắm thì không phải là chuyện tiêu ngàn tệ trăm tệ là có thể tìm được một đám giống thế đâu…

Nghĩ vậy, Trương Tiểu Kiếm lại cảm thấy không ổn ---- Con nhóc lừa đảo nhà mày thì không sao, con cưng của trời, mặt mũi xinh đẹp, lại cực kỳ giàu có, nhưng mà anh mày thì xong đời rồi!

Đến lúc đó lỡ mày chạy mất, anh phải đi tìm ai đây?

Thôi! Mặc kệ nó! Về nhà mua kỹ năng rồi ngủ!

Sau khi đưa Tiêu Thần Tâm về nhà, Trương Tiểu Kiếm gọi taxi về nhà lên lầu, nằm trên giường mình, đầu tiên là kéo màn hình hệ thống ra, có 59236 điểm số khiếp sợ!

Woa ha ha ha ha ha ha, rốt cục đủ rồi!

Trương Tiểu Kiếm:

- Mua kỹ năng thầy phong thủy cấp đại sư!

Xoẹt ----

Nhất thời, vô số tư liệu tràn vào đầu hắn ---- Bây giờ anh chính là đại sư phong thủy!

Sau đó là xem trung tâm thương mại hệ thống. Quả nhiên, bây giờ trung tâm thương mại đã bắt đầu bán đồ mới rồi.

“Cả bộ thời trang đại sư phong thủy: Đồ dân quốc Trung Hoa màu đen, nhan sắc +5. Quần tây màu đen co giãn, sức chịu đựng +5. Kính đen chuyên dụng của thầy phong thủy, mị lực +5. Thuộc tính nguyên bộ: Thiên Nhãn, không cần la bàn cũng có thể nhìn được khắp các góc độ phương hướng. Kỹ năng bonus: Tửu sắc tài khí, có thể nhìn thấy màu sắc của các loại số mệnh trong phòng thủy, cũng có thể khiến người xung quanh nhìn thấy màu sắc số mệnh trong lúc đang xem phong thủy. Cần 2400 điểm số khiếp sợ.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hay lắm, ý là về sau anh mày không cần cầm la bàn đúng không?

Được lắm! Hẳn là hệ thống --- Mua mua mua!

Sau đó là loại trang bị thứ hai ----

“Tràng hạt đeo tay màu đen, nhan sắc +5. Thuộc tính: Vũ khí sắc bén để làm màu. Người đeo vật này khi xuất hiện ở bất cứ loại cảnh tượng nào, đều có thể khiến người xung quanh tự động phối hợp BGM thích hợp trong đầu, hơn nữa tự mang skill slow motion. Cần 6666 điểm số khiếp sợ.”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu xanh rau má còn có item khủng cỡ này?!

Ý là nói về sau bất kể đi tới chỗ nào, anh mày đều tự mang nhạc nền đúng không? BGM tùy thân cơ đấy!

Hay lắm hay lắm!

Mua mua mua!

Còn cần phải do dự nữa sao?

Mua xong trong chớp mắt, đeo vòng tay lên trước, ngủ!



Sáng thứ hai, trong giờ thể dục buổi sáng, học sinh cả trường đều đang tập thể dục trên sân trường. Mỗi người đứng cách nhau một mét, ba mươi lớp xếp hành ba mươi hình vuông, thực hiện động tác đều nhịn theo radio, có thể nói là đồ độ. Ngẫu nhiên có cô bé nào mặc váy ngắn, giơ chân đá lên, cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý.

Học sinh lớp 2/9 cũng ở trong ý, tùy ý giơ tay giơ chân. Dù sao trước kia vẫn làm thế, lần này hạng nhất cả khối, ai còn dám nói nhảm nữa?

- Tâm Tâm, hôm qua đi đâu vậy? – Quan Bằng Phi còn cố ý đổi vị trí với Áo Ba Lư để được đứng gần Tiêu Thần Tâm, vừa tập thể dục vừa hỏi nhỏ: - Hôm qua tớ còn định hẹn cậu ấy, nhưng mà cậu chả cho tớ cơ hội gì cả…

- Xí! Ai thèm hẹn hò với thằng oắt con như mày! – Tiêu Thần Tâm cười lạnh: - Hẹn hò với mày có gì thú vị đâu? Hẹn hò với Kiếm ca mới gọi là sung sướng vui vẻ nhé!

- Cậu cậu cậu! – Vừa nghe thấy hôm qua Tiêu Thần Tâm lại đi hẹn hò với Trương Tiểu Kiếm, Quan Bằng Phi không khỏi buồn bực: - Tại sao chứ?! Tâm Tâm, cậu nói xem, thầy giáo của chúng ta ngoại trừ nội lực thâm hậu đánh nhau giỏi biết chém gió dưới tay còn có một đám đàn em ra thì có chỗ nào mạnh hơn tớ đâu! Hả?! Chỗ nào hơn tớ?!

- Tao thấy thầy ấy chỗ nào cũng hơn mày! – Tiêu Thần Tâm hừ hừ: - Thế mới là một người đàn ông oai phong một cõi nhé!

- Không! – Quan Bằng Phi hét lên: - Không ----!!!

Một giáo viên gần đó:

- Đây không phải là em Quan Bằng Phi sao? Có chuyện gì?

Quan Bằng Phi tiếp tục ngẩng mặt lên trời rít gào:

- Em không biết làm bài này! Không biết làm! Khó quá ----!!

Hắn vừa nói tới đây, chợt phảng phất như nghe thấy tiếng nhạc vang lên dâng trào!

Tất cả mọi người dường như cũng nghe thấy tiếng nhạc vang lên dâng trào!