Lại nói, vấn đề mà Ninh Thải Vi phản ứng, đúng là một vấn đề lớn.
Ninh Hàn Lâm không chịu chuyển nhà thì có lẽ còn dễ giải quyết một chút. Nhưng điểm mâu thuẫn lớn nhất là, bản thân hắn vốn làm nghề bất động sản, ở chỗ khác thì thôi, nhưng cố tình lại là miếng đất này. Nếu như hắn lại tiêu một khoản tiền lớn để mua nhà ở đây thì mặt mũi biết để chỗ nào?
- Đúng là khó nhằn… - Trương Tiểu Kiếm vuốt cằm, rồi quyết đoán cúi đầu ăn cơm: - Thôi ăn cái gì trước đã. Mệt mỏi cả buổi sáng đói bụng rồi. Ninh tiểu thư cô cũng ăn chút gì đó đi.
- Ừm. – Ninh Thải Vi ăn mấy miếng. Có thể thấy được cô cũng không có khẩu vị mấy, chỉ cầm đũa gắp mấy miếng rồi thôi.
Người khác cũng không có nói gì --- Bây giờ xem ra chỉ có Trương Tiểu Kiếm mới giải quyết được việc này. Chẳng lẽ còn để Mã Vân Mã Hóa Đằng đích thân tới cửa bắt cóc người ta bắt người ta mua nhà sao…
- No rồi. – Trương Tiểu Kiếm vươn vai: - Rồi, Ninh tiểu thư, cha ngài đã nói khi nào có thể gặp tôi được chưa?
- Mười giờ sáng mai. – Ninh Thải Vi nói nhẹ nhàng: - Ở văn phòng của ông ấy.
Mười giờ sáng mai? Được đấy.
- OK, quyết định thế nhé. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đồng ý: - Đến lúc đó tôi gửi tọa độ cho cô.
- Anh gửi cho tôi đi, tôi tới đón anh. – Có lẽ là cảm thấy năng lực của đại sư Trương Tiểu Kiếm khá tốt, cho nên Ninh Thải Vi đối xử với hắn khách khí hơn nhiều.
- Được. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói: - Thế thì làm phiền cô vậy.
Ai nha, mặt mũi của mình kìa…
Ra ngoài có xe đón xe đưa, không phải Tâm Tâm thì cũng là Ninh Thải Vi, làm người ta ngượng ngùng quá cơ…
Woa ha ha ha ha ha! Sướng quá!
…
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Trương Tiểu Kiếm đúng giờ gửi tọa độ cho Ninh Thải Vi.
Ninh Thải Vi đến rất nhanh. Mười lăm phút sau, Trương Tiểu Kiếm đã thấy một chiếc McLaren màu đỏ nổ máy trước mặt mình.
“Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +6…”
Một chuỗi điểm số khiếp sợ quét trên màn hình. Trương Tiểu Kiếm cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của người qua đường xung quanh, đắc ý vuốt tóc ---- Không có cách nào khác, anh mày trâu bò vậy đấy!
- Lên xe. – Cửa kính xe hạ xuống, Ninh Thải Vi đeo kính râm, thản nhiên nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Tôi đi với anh.
- Được dzồi. – Trương Tiểu Kiếm mở cửa xe, người qua đường chung quanh lại quét một vòng điểm số khiếp sợ…
“Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +6…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ah, lại nói nếu thân quen với Ninh Thải Vi thì cũng được đấy, đây cũng là một khoản điểm số khiếp sợ thật lớn rồi, nói kiểu gì thì McLaren cũng là một trong những loại xe banh đường phố mà...
Ừm, nói vậy, hẳn là nên khuyến khích Tâm Tâm cũng mua một chiếc?
Hay là mua cái nào tốt hơn nữa?
Thế cũng được đấy, dù sao thì chỉ riêng phong thì thôi, con bé đã kiếm được hai trăm triệu rồi…
Không được không được!
Trương Tiểu Kiếm lắc đầu thật mạnh --- Thế thì anh mày chẳng phải biến thành ăn bám sao?
Không được! Anh phải dựa vào thực lực của mình! Mình mua là được tại sao phải để cho người khác mua chứ?
Ai nha bành trướng quá! Bây giờ tài sản của anh chỉ có hơn hai trăm ngàn, thế mà đã bắt đầu tính đến McLaren rồi…
Ừm, ngày mai mua chiếc Chevrolet lái tạm cái đã!
Sau đó lại học cái bằng lái!
- Anh đang nghĩ gì đấy? – Ninh Thải Vi thấy Trương Tiểu Kiếm cười ngớ ngẩn, tò mò hỏi: - Sao cười kiểu gì mà đáng khinh vậy?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ kiếp, lòng tự trọng của anh mày bị tổn thương nghiêm trọng!
- Không có gì. – Trương Tiểu Kiếm thản nhiên đáp: - Chẳng qua là tính đi học lấy bằng lái thôi. Không thì có siêu xe cũng lái không được.
- Anh còn chưa có bằng lái à? – Ninh Thải Vi vừa lái xe vừa nói: - Tôi tưởng anh đã thi được rồi, chỉ còn chưa mua xe chứ?
"Ngươi còn chưa học giấy phép lái xe?" Ninh Thải Vi biên lái xe biên đạo: "Ta nghĩ đến ngươi đều học xong đâu, chẳng qua là còn chưa mua xe mà thôi."
- Nói như thế nào được nhỉ… - Trương Tiểu Kiếm gãi đầu, cười nói: - Dẫu sao thì đi ra ngoài đã có người khác xe đón xe đưa rồi, cho nên lười tự mua một chiếc. Lại nói bây giờ đất chật, khó làm cái gara lắm.
- Cũng có lí. – Ninh Thải Vi gật đầu: - Đúng là bây giờ rất khó mua gara.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Vậy mà cô ta cũng tin! Xem ra bây giờ thực lực chém gió của anh mày lại tăng lên rồi!
Trong lúc nói chuyện đã đến tòa nhà chính của Long Đằng quốc tế. Ninh Thải Vi dừng xe, hai người xuống xe, Trương Tiểu Kiếm nhìn cảnh tượng tương đối quen thuộc này, cảm thán:
- Ai nha, lại nói đúng là đã lâu chưa từng đến nơi này…
Ừm, lần trước đến là lúc vừa được hệ thống chém gió, đến đây để phỏng vấn…
- Lúc phỏng vấn đến hả? – Ninh Thải Vi dẫn đường đằng trước, vừa đi vừa nói: - Bây giờ ba tôi đang ở trong văn phòng tầng mười sáu ấy. Nhớ kỹ, anh chỉ có thời gian hai mươi phút thôi. Sau đó ba tôi có một cuộc họp về miếng đất ở Tô Châu.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Thời gian thật khẩn trương quá…
Hai người bước vào tòa nhà. Vừa vào cửa, Trương Tiểu Kiếm đã nghe thấy một tiếng “Wow” truyền tới từ quầy lễ tân, sau đó thấy ba cô gái thét chói tai nhìn Ninh Thải Vi:
- Ninh tiểu thư! Ngài đến rồi!
- Chào Ninh tiểu thư!
- Chào đại tiểu thư!
Trương Tiểu Kiếm nhìn lại, ể, kia không phải là Mẫn Thiên sao?
- Mẫn Thiến! – Trương Tiểu Kiếm nhấc tay chào: - Gần đây còn khoerko?
Lại nói, hắn quen biết với Mẫn Thiến là ở trên xe buýt ngày phỏng vấn, khi đó di động Mẫn Thiến bị trộm, còn nhờ hắn giải quyết mới được…
- Tiểu Kiếm! – Mẫn Thiến thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức hưng phấn: - Đã lâu không gặp! Anh tới đây làm việc à?
- Ừ. Tôi đến gặp Ninh tổng. – Trương Tiểu Kiếm chỉ vào Ninh Thải Vi đằng trước: - Theo cô ấy đến đây.
“Điểm số khiếp sợ +56! +64! +58!”
- Wow! Tiểu Kiếm anh có bản lãnh quá! – Ánh mắt Mẫn Thiến tràn đầy sùng bái nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Không ngờ lại quen biết với đại tiểu thư!
Trương Tiểu Kiếm cười he he, vẻ mặt nhẹ như mây gió:
- Ai nha, cũng thường thôi. Coi như là vì công việc, vì công việc!
Ninh Thải Vi: “…”
Chợt phát hiện thằng cha này đúng là không khác lời em trai mình từng nói ---- Vừa xấu lại vừa bựa!
Hai người cùng nhau lên lầu, nhanh chóng đi tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười sáu. Ninh Thải Vi nhẹ nhàng gõ cửa, rồi dẫn theo Trương Tiểu Kiếm bước vào.
“Phù…”
Trương Tiểu Kiếm vừa vào cửa, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh --- Văn phòng này, quá trâu cmn bò!
Cả văn phòng rộng chừng ba trăm mét vuông, một chiếc cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào.
Vách tường xung quanh đều có treo những bức tranh quý báu, trong đó thậm chí còn có một bức cực lớn nhìn không rõ sâu cạn, thoạt nhìn cứ như là vẽ bùa vậy. Nhưng vừa thấy, trong đầu lập tức “Pằng” một phát, mày hiểu chứ? Cái cảm giác rợn cả người ấy!
Cả văn phòng chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: Trâu bò!
Trương Tiểu Kiếm đánh giá cảnh vật xong, rồi nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế làm việc.
Người đàn ông trung niên đó mặc một bộ đồ vest phẳng phiu, diện mạo xem như hơn mức bình thường, khí thế lại cực kỳ mạnh, không giận tự oai, chỉ ngồi một chỗ đã đủ để khiến người ta run rẩy.
Đó chính là người giàu nhất Thiên triều, người cầm lái Long Đằng quốc tế, chủ tịch Ninh Hàn Lâm!