Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 245: “Hay là… Anh thử mời hắn học tiếng Anh xem?”



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Ninh tổng khách khí, Ninh tổng khách khí! – Tiêu Hồng Nho lập tức dẫn Ninh Hàn Lâm đi nhìn xem, vừa đi vừa nói: - Miếng đất này không giống với những nơi khác đâu. Đây là do Trương đại sư cố ý khai quang, linh khí xung quanh rất là dày đặc.

Ban đầu Ninh Hàn Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng chờ đến nơi này rồi, vừa nhìn chung quanh…

- Đây… Đây là… - Ninh Hàn Lâm khiếp sợ nhìn xung quanh, nói với giọng kinh ngạc: - Linh khí?

- Đúng, chính là linh khí! – Tiêu Hồng Nho mỉm cười: - Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, tứ linh đều đủ, sao Văn Khúc hạ phàm. Sống ở đây, bất kể là dưỡng sinh hay học tập đều là lựa chọn tốt. Thậm chí, tôi muốn sống ở đây, còn phải nhờ phúc của con gái tôi cơ.

- Đúng là rất tốt đấy… - Ninh Hàn Lâm thở dài, rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Nhà của tôi ở chỗ nào?

- Ở bên dưới đá Ngũ Thải Bàn Long đây này. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói: - Là Thiên Nhàn Tinh Lâu.

- Thiên Nhàn Tinh Lâu. – Ninh Hàn Lâm đọc mấy tiếng, chợt cười to nhìn Ninh Thải Vi: - Ha ha ha… Được, vậy thì ba nhàn rỗi ở đây một đoạn thời gian vậy. Yên tâm tĩnh dưỡng đã rồi hẵng nói!

- Ba! – Ninh Thải Vi vui sướng nói: - Ngài đồng ý?

- Ha ha… Có Trương đại sư ở đây, ba còn không tin được hay sao? – Hiển nhiên, tâm tình của Ninh Hàn Lâm khá sung sướng, nói: - Sau này cuối tuần thì con với Thư Hào cũng tới đây nghỉ ngơi đi. Hoàn cảnh nơi này đúng là tốt lắm.

Nói thật, hắn đúng là có chút mong chờ. Dẫu sao linh khí ở đây cũng đầy đủ như vậy, sống ở đây sẽ rất tốt cho sức khỏe của hắn.

Nhất là sao Văn Khúc, cũng khá là có tác dụng cho con trai Ninh Thư Hào của hắn.

- Được! – Tiêu Hồng Nho thấy Ninh Hàn Lâm đã đồng ý rồi, lập tức cười nói: - Ninh tổng, nếu không vội thì trưa nay chúng ta đi làm một bữa?

- Làm một bữa! – Hiển nhiên, Ninh Hàn Lâm rất vui vẻ, nói: - Nhất định rồi!

Mọi người chuẩn bị xuống núi ngay đi tụ họp một chút, nhưng không ngờ vừa nhấc chân lên, đã nhìn thấy có mấy người từ đằng xa đi tới.

Ninh Hàn Lâm thấy người đến, lập tức kinh ngạc nói:

- Cục trưởng Vương!

Dõi theo ánh mắt Ninh Hàn Lâm, có ba người đang vừa nói chuyện vừa đi tới bên này. Hai người khác thì vừa thấy đã biết là tép riu, người đứng giữa mặc đồ vest mới là đại nhân vật, chính là cục trưởng Vương Vương Lực trong miệng Ninh Hàn Lâm!

- Cục trưởng Vương, sao ngài lại đích thân đến đây vậy? Cũng không gọi cái điện thoại cho tôi đi ra đón ngài. – Tiêu Hồng Nho đương nhiên cũng biết người này. Vương Lực, cục trưởng Vương chính là cục trưởng cục quy hoạch tài nguyên đất đai cả nước. Bình thường hắn sẽ không dễ dàng đi ra ngoài, không ngờ hôm nay lại đích thân đến hiện trưởng. Chẳng lẽ việc này ra vấn đề gì sao?!

- Ha ha… Định tới xem thử quy hoạch chỗ các anh thế nào ấy mà. – Cục trưởng Vương đến đây rồi nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: - Được đấy, đúng là một miếng đất ngon! Chúc mừng Tiêu tổng nhé!

- Nhờ phúc của cục trưởng Vương. – Tiêu Hồng Nho cười ha ha đáp lời, rồi kéo hai trợ lý kia qua hỏi nhỏ: - Tiểu Lý, chuyện gì vậy?

Mặt Tiểu Lý như khóc tang:

- Cục trưởng Vương nói miếng đất này còn chưa quy hoạch xong, tổng cộng mới một lẻ tám tòa nhà, thậm chí còn không có cả vị trí, nhất định không chịu phê duyệt!

Tiêu Hồng Nho: “…”

Quên chuyện này… Mua xong cũng không phải là muốn xây kiểu gì thì xây, phải lấy bản vẽ quy hoạch ra trước co cục quản lý đất đai thành phố phê duyệt. Bên đó nói không thành vấn đề thì mới có thể khởi công…

- Đã nghĩ đủ mọi cách rồi à? – Tiêu Hồng Nho nói vội: - Lại có người mua, bốn tòa nhà trước đó đã đặt xong rồi, ngay cả Ninh tổng cũng đích thân tới đây, bây giờ cậu lại bảo bên này gặp sự cố?!

- Em cũng đâu còn cách nào khác nữa đâu? – Vẻ mặt Tiểu Lý đau khổ nói: - Nghĩ được gì thì đều làm cả rồi. Em thậm chí còn bất chấp tất cả, mời hắn đi đại bảo kiện (*), nhưng nói kiểu gì người ta cũng không chịu đi, không chịu ký tên!

(*) Đại bảo kiện: Một cách nói lái của tắm hơi, massage các kiểu.

Trương Tiểu Kiếm đứng bên cạnh nghe: “…”

- Hay là… - Trương Tiểu Kiếm trầm ngâm một lát: - Anh thử mời hắn học tiếng Anh? (*)

Tiêu Thần Tâm: “…”

(*) Học tiếng Anh tiếng Trung phát âm xué-yīng-yǔ, đây là một kiểu nói đùa theo dạng như là “rên rỉ” mờ ám các loại… Mọi người có thể hiểu là Trương Tiểu Kiếm đang bày cho thằng kia mời ông cục trưởng đi “nghe tiếng rên rỉ lúc xxx”. (Nôm na là như thế thôi chứ tớ cũng không cam đoan lắm đâu, kiểu như một dạng nói thô tục)

- Thầy biết nhiều thật đấy… - Tiêu Thần Tâm nhéo thịt bên sườn Trương Tiểu Kiếm, vặn nhẹ một cái… Mất hồn!

Rồi Tiêu Thần Tâm cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng khểnh:

- Em cũng muốn học tiếng Anh!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Học! Nhất định phải học!

- Thật sự là em đã nghĩ hết cách rồi! – Tiểu Lý buồn bực ra mặt: - Cục trưởng Vương nói không có quy hoạch cụ thể thì hắn không thể ký tên được. Cho nên em hết cách rồi, chỉ có thể dẫn hắn tới đây thôi…

Tiêu Hồng Nho cau mày.

Đúng là khó nhằn thật. Mua một miếng đất xong rồi, không phải là mình muốn xây gì thì xây. Phải có bản vẽ quy hoạch rõ ràng, cùng với yêu cầu về tỉ lệ sức chứa.

Nhưng bây giờ mới tìm được bốn người, còn dư một trăm lẻ bốn người, nếu như cứ tìm từng người một thì cứ bỏ mặc miếng đất này như vậy sao?

Tiêu Hồng Nho vừa nghĩ tới đây, bên kia, cục trưởng Vương Vương Lực cũng nói chuyện:

- Tiêu tổng à, bản vẽ quy hoạch của miếng đất này, các anh đã làm xong chưa?

Nghe vậy, Tiêu Hồng Nho không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Làm xong bản vẽ quy hoạch mới lạ ấy! Bây giờ ngay cả vị trí cụ thể của biệt thự mà còn chưa quyết định xong đây này. Một miếng đất tốt như vậy, đương nhiên phải do đại sư phong thủy Trương Tiểu Kiếm quy hoạch rồi. Tuy rằng đất là do hắn mua, nhưng lời nói của hắn không tác dụng…

- Cục trưởng Vương, là thế này. – Tiêu Hồng Nho ngẫm nghĩ rồi nói: - Phong thủy của miếng đất này rất đặc biệt, quy hoạch theo cách bình thường là không được. Hay là chúng ta đi ăn bữa cơm trước, trên bàn cơm tôi sẽ để Trương đại sư nói cho ngài nghe xem?

- Đừng! – Vương Lực lắc đầu quyết đoán: - Con người tôi không thích phiền toái đâu. Chúng ta chỉ là giải quyết việc chung thôi. Anh đưa bản vẽ quy hoạch, tôi ký tên cho anh.

Rồi hắn nhìn về phía Ninh Hàn Lâm, mỉm cười nói:

- Ninh tổng cũng ở đây à. Ninh tổng cũng biết con người tôi rồi đất. Tôi sẽ không cố ý bới móc chặn chân các anh, cũng sẽ không thương lượng cửa sau cho các anh. Chỉ cần có bản vẽ quy hoạch, không có vấn đề gì thì tôi sẽ phê duyệt! Tiêu tổng, anh xem có vấn đề gì không?

Vương Lực nói thế, Tiêu Hồng Nho cũng thật sự hết cách.

Người ta đã nói rất rõ ràng rồi, tương đương với tiền trao cháo múc.

Anh đưa bản vẽ, không có vấn đề thì tôi cho anh qua. Không bản vẽ thì nói kiểu gì cũng không có tác dụng…

- Trương đại sư. – Tiêu Hồng Nho đã triệt để bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Trông cậy vào cậu.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cha vợ tương lai, ông ném mũ thuần thục gớm nhỉ! Xem ra trước kia không ít lần làm rồi nhỉ…

Được rồi, nói kiểu gì thì anh cũng là người phụ trách miếng đất này, thế thì phụ trách tới bến luôn đi…

- Chào cục trưởng Vương. – Trương Tiểu Kiếm bước lên một bước: - Tôi chính là đại sư phong thủy Trương Tiểu Kiếm phụ trách miếng đất này. Ngài vừa nói có bản vẽ quy hoạch, thế tôi thử hỏi một câu, trên bản vẽ quy hoạch cần có những thứ gì?

Bình thường mà nói, đến mức độ như cục trưởng Vương Vương Lực rồi thì sẽ không ôm thành kiến gì về lĩnh vực phong thủy.

Dẫu sao thì người ta tiêu mấy trăm triệu mua miếng đất, ai mà chẳng hi vọng chút may mắn chứ, đúng không?

Cho nên đối mặt với Trương Tiểu Kiếm, Vương Lực vẫn rất ôn hòa:

- Chào Trương đại sư. Trên bản vẽ quy hoạch ấy, ít nhất cần vị trí cụ thể của mỗi một căn biệt thự. Sau đó chúng tôi sẽ tìm nhân viên kỹ thuật phụ trách đánh giá, kiểm tra các nhân tố như là vị trí này có hợp lí hay không, có an toàn có tai họa ngầm gì hay không vân vân… Không có vấn đề gì thì có thể ký tên. Cho nên tôi nói giải quyết việc chung ấy là lời thật. Không thì lỡ thật sự có tai họa ngầm các loại, xảy ra chuyện thì ai cũng khó mà gánh trách nhiệm được.