Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 63: Dã vọng của Sở Phi



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Đương nhiên, trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng không thể nói thế, Sở Phi sờ cằm, nói:

- Chúng ta đi thăm cô ấy thì phải lựa chọn thời gian nào thuận tiện chút ---- Tôi thấy bây giờ cũng tốt đấy. Nếu không thì chúng ta đi ngay bây giờ đi. Tôi đi gặp Vu tỷ nói một tiếng.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Giang Nghi Niên: “…”

Kim Khải Toàn: “…”

Có cần gấp thế không hả đại ca? Dã tâm của ông bại lộ rõ ràng quá rồi đấy!

- Các cậu nhìn tôi thế làm gì? – Sở Phi hừ hừ nói: - Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tôi với Tô Mai rất thích hợp mà, luận diện mạo gia thế hay bằng cấp đều như thế. Đương nhiên tôi sẽ rất thích rồi!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Giang Nghi Niên: “…”

Kim Khải Toàn: “…”

Mặt bự không? Mặt bự không? Mặt đẹp trai rất giỏi sao? Gia thế tốt rất giỏi sao? Bằng cấp cao rất giỏi sao?!

Hệ thống:

- Người ta xác thực là rất giỏi, dù sao mạnh hơn cậu chán.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Có tin tao đánh chết mày không?!

- Được rồi! – Nếu Sở Phi đều đã nói như vậy, vậy thì dù sao đi sớm đi muộn cũng thế cả, nhưng đi thăm bệnh vào buổi sáng xác thực là tốt hơn. Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu: - Vậy thì chúng ta đi thôi.

Sở Phi đứng dậy luôn:

- OK, để tôi đi xin phép Vu tỷ.

Thần Chém Gió: “Bọn anh đi ngay bây giờ nhé. Dù sao bên văn phòng bất động sản cũng không có việc gì, đi giúp em giải buồn tí cũng được.”

Tô Mai: “Được thôi. Bây giờ em đang phiền muốn chết nè. Các anh đến đúng lúc. Đến dưới lầu nhớ báo cho em, em sẽ gọi Trương Hiểu Phương xuống đón các anh.”

Thần Chém Gió: “Oh, bọn anh xuất phát bây giờ đây. Không phải anh chém chứ, chỉ cần có anh ở đây cam đoan sẽ không khiến em phiền lòng. Anh có thể chém đến sông cạn đá mòn em tin hông?”

Tô Mai: “Biết rồi biết rồi, đến nơi thì gọi em nhé.”

Ngắt di động, bên kia Sở Phi đã xin phép trở về.

- Đi thôi, Vu tỷ cho nghỉ rồi, còn bảo chúng ta chơi với cô ấy lâu chút, dù sao cũng không có ai đến.

- Yeh! Tốt quá! – Giang Nghi Niên hoan hô: - Đúng lúc cứ ở chỗ này mãi phiền lắm. Chúng ta lập tức đi thoy!

- Ah, lại nói tiếp… - Kim Khải Toàn sờ cằm, sau đó hỏi: - Chúng ta cần mua cái gì? Đồ hộp hoa quả? Vân Nam Bạch dược?

Sở Phi cũng đứng bên cạnh sờ cằm suy nghĩ --- “Tô Mai bị trẹo chân, nhất định sẽ rất phiền lòng, chung quy hoạt động không tiện lợi, vậy thì nhất định là sẽ cần thứ gì đó giết thời gian. Ừm, mua cái gì đây nhỉ… Ah, có rồi!”

Trong lòng có chút ý tưởng, Sở Phi nói thẳng:

- Thế này đi, mọi người chia nhau hành động, muốn mua cái gì thì mua cái gì. Nửa giờ sau chúng ta tập hợp ở cửa, cùng nhau đi qua.

Ừm, ý kiến này không tệ lắm, dù sao cũng là đi thăm bệnh nhân mà, bảo mọi người mua chung đồ với nhau, đến lúc đó tính toán như thế nào đây?

Vậy thì mỗi người mua một thứ, nhất định là sẽ không mua giống nhau, đó mới là tốt nhất.

Ba người Trương Tiểu Kiếm đồng thời gật đầu:

- Được, thế thì quyết định vậy đi!

Thời gian tiếp theo, mọi người liền đi ra cửa tự mua quà cáp.

Đối với ba người Sở Phi, Giang Nghi Niên, Kim Khải Toàn mà nói, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện bản thân. Chung quy ba người bọn họ quen biết Tô Mai tương đối lâu, cũng đều rất thích cô ấy, tuy rằng bên ngoài hòa hợp êm thấm, thực tế chưa bao giờ ngừng việc tranh đấu gay gắt âm thầm. Nay có cơ hội tốt như vậy, nếu không bắt được, dứt khoát nhảy lầu đi cho rảnh nợ.

Ngược lại là Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhõm cả người. Mẹ nó không đẹp trai không có tiền vóc dáng cũng thường thường, ném vào trong đám người thì rất dễ dàng bị liếc cái là nhận ra ngay ---- Chung quy không phải ai cũng tầm thường được như hắn đâu…

Cho nên hắn hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, quà cáp đồ hộp các thứ, mấy cái đó có tác dụng gì?

Đi thăm bệnh tất yếu phải căn cứ vào nguyên tắc thực dụng nhé --- Người có trâu bò đến mấy thì có đói bụng cũng phải ăn cơm đúng không? Cho nên hoàn toàn không cần suy nghĩ nhé, quyết đoán mua thức ăn đi…

Vì thế Trương Tiểu Kiếm chui đầu vào trong một tiệm bán đồ ăn gần đó…

Trương Tiểu Kiếm đi vào cửa hàng rau quả, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Nói đến đây, dù sao Tô Mai bị trẹo chân cũng là vì mình, vốn người ta với bạn thân đang đi ngon lành trên đường cái, ai biết xui xẻo gặp phải mình cuối cùng gót giầy cao gót bay vọt ra ngoài…

Trương Tiểu Kiếm xác thực là rất có cảm giác tội lỗi.

Vậy thì không cần phải nói rồi, đương nhiên là phải bồi thường chu đáo một chút…

- Chủ quán. – Trương Tiểu Kiếm tiện tay cầm một quả cà chua nhìn, sau đó hỏi: - Cái này bao nhiêu tiền?

- Không phải có bảng giá đó à? – Nữ nhân viên cửa hàng tức giận đáp: - Bên dưới có ghi giá kìa, tự xem đi. Muốn mua cái gì tự đi mà lấy, lấy xong đến chỗ tôi tính tiền là được.

Nói xong quay đầu cười nhìn một soái ca nói:

- Anh đẹp trai đến mua đồ ăn à? Muốn mua cái gì? Có cần hỗ trợ không?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cái thứ gì vậy hả trời! Mặt xấu ảnh hưởng đến mày à? Ăn gạo nhà mày à? Tốt xấu giá trị nhan sắc của anh mày cũng đạt mức tiêu chuẩn biết không?

Hệ thống:

- Điểm tối đa một trăm rưỡi.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu má á á á á! Mày cố ý!

Thôi, anh là người nghiêm túc, không so đo với mày!

Hít sâu…

Trương Tiểu Kiếm tùy ý lựa chọn mấy loại rau, mấy trái dưa chuột, hai trái khổ qua, hai trái cà, năm trái cà chua, hai mươi quả trứng gà, sau suy nghĩ một lát lại mua chút dưa gang với sườn non, còn có thịt ba chỉ. Bỏ hết vào túi nilon rồi đến trước quầy tính tiền.

- Tính giúp tôi xem tổng cộng bao nhiêu tiền. – Trương Tiểu Kiếm đặt đồ ăn lên trên quầy.

- Tổng cộng… - Nữ nhân viên cửa hàng tính bằng cân điện tử một lát, sau đó nói: - Một trăm linh tám tệ tám xu, trả một trăm lẻ tám là được.

- Oh. – Trương Tiểu Kiếm lấy di động, vừa quét code vừa nói: - Mỹ nữ, cô đối xử với khách hàng mà còn phân biệt đối xử thế hả? Tôi thấy vừa rồi cô tiếp khách hàng khác rất nhiệt tình mà…

- Còn phải nói sao? – Nữ nhân viên cửa hàng vừa bỏ đồ ăn vào túi cho hắn vừa nói: - Nếu Ngô Ngạn Tổ đến mua đồ ăn trong cửa hàng của tui ý, thì cho ảnh tiền tui cũng thích!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tao hận thế giới xem mặt này!

Trương Tiểu Kiếm:

- Giá trị nhan sắc của Ngô Ngạn Tổ là bao nhiêu điểm?

Hệ thống:

- Hiện tại trên thế giới tổng cộng có 1258 người tên là Ngô Ngạn Tổ. Cậu hỏi là người nào?

Trương Tiểu Kiếm:

- Thôi coi như tớ chưa nói gì đi…

Mua đồ ăn xong, Trương Tiểu Kiếm hơi có chút đau lòng --- Haizzz, chỉ mua tí đồ ăn đó thôi mà đã mất hơn một trăm tệ rồi, thật là nếu không cố gắng thì thậm chí còn mua không nổi đồ ăn nữa. Chỉ có mấy miếng sườn non thôi mà tốn hơn bốn mươi tệ…

Thôi, coi như bồi thường đi. Tiền mà, kiếm được thì kiểu gì cũng phải tiêu mất. Dù sao thì mấy ngày nay anh cũng kiếm được không ít tiền..

Xách đồ ăn trở về, đợi đến cửa lớn văn phòng bất động sản, Giang Nghi Niên và Kim Khải Toàn đều đã chạy về.

Giang Nghi Niên mua là mứt đào đóng hộp với một thùng cháo Bát Bảo, đang vừa xách trong tay vừa khoe với Kim Khải Toàn:

- Mứt đào đóng hộp, lấy từ một chữ “Trốn” (*), ý là tai nạn gì cũng có thể trốn thoát được, may mắn. Cháo Bát Bảo tương đối tốt cho dạ dày, dễ tiêu hóa.

(*) Quả đào 桃 đồng âm với chữ đào 逃 nghĩa là chạy trốn, trốn tránh.

Kim Khải Toàn mua là một đống lớn hoa quả táo cam đào mật măng cụt dâu tây dưa Hami các thứ, cũng cười he he:

- Bình an may mắn, he he. Mua nhiều mấy loại, xem cô ấy thích ăn cái nào.

Sau đó chờ đến khi hai người nhìn thấy đồ vật mà Trương Tiểu Kiếm mua, nhất thời ngây ngẩn cả người!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Giang Nghi Niên.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Kim Khải Toàn.”