Trương Tiểu Kiếm chỉ từng nhìn thấy cụm từ trong tiểu thuyết mà thôi, không ngờ rằng lại có thể đích thân trải nghiệm ở nơi này…
Mẹ kiếp, ai đó nói cho hắn biết một chút xem người ở vị diện này đều chiêu đãi khách từ vị diện khác tới kiểu này à?
- Ngồi yên nhé, Tiểu Kiếm tiên sinh. – Quý cô rồng Connisia vĩ đại khoan dung xinh đẹp trầm giọng: - Bọn họ sử dụng cấm chú chuyên dùng để giết rồng, Đồ Long Chi Thương, cấm chú thuộc tính băng. Ta tất yếu phải sử dụng cấm chú cùng cấp bậc mới có thể giải quyết được!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Kiểu này là sắp cấm chú vs cấm chú rồi!
Tiên sư chứ Đại Thuật Chém Rồng (xxx) của anh có tác dụng trong tình huống này không đây?
Lúc này đã không còn thời gian cho hắn suy xét nữa. Connisia cau mày, đôi cánh vỗ liên tục, đồng thời bắt đầu ngâm xướng một đoạn thần chú tối nghĩa khó hiểu.
Nàng đang ngâm xướng Long Ngữ ma pháp!
Long Ngữ ma pháp là một loại ma pháp trời sinh dành riêng cho bộ tộc Rồng. Khác với ma pháp thần chú của nhân loại, uy lực của Long Ngữ ma pháp là không có giới hạn! Con rồng nào có được thực lực càng mạnh thì uy lực của Long Ngữ ma pháp lại càng lớn!
Rồng bay trên không trung, một kết giới che phủ lấy nàng.
Nguyên tố hỏa diễm ở chung quanh liên tục sôi trào, cả bầu trời đều bị nhuộm đỏ!
Ánh sáng đỏ càng ngày càng chói, Trương Tiểu Kiếm suýt nữa không mở nổi mắt.
Nguyên tố hỏa diễm càng ngày càng sáng, cả không trung như một lò lửa đang sôi trào, dung nham màu đỏ tươi phun lên… Cứ như là kim loại ở thể lỏng trong lò luyện thép vậy.
Trong ánh sáng đỏ thường xuyên xuất hiện từng luồng ánh sáng màu vàng kim.
Ánh sáng vàng kim quay cuồng trong ánh sáng đỏ, cuộn tròn, khi thì bắn ra mấy tia sáng màu vàng, nhưng sẽ bị dung nham màu đỏ hút về. Mây đỏ ở khắp nơi vẫn đang xông tới nơi này, mây đỏ dần dần dính kết lại với nhau, kéo dài trên không trung, xoay tròn quanh Connisia.
Cấm chú còn chưa bắt đầu, thế giới đã có dấu hiệu sắp bị hủy diệt.
Không có cách nào khác… Dưới tình huống này, việc duy nhất hắn có thể làm có vẻ như chỉ là trơ mắt nhìn… Từ điểm này mà nói, Connisia vẫn rất là phúc hậu, dùng một thuật tầm nhìn toàn tức cùng với một thuật phóng đại âm thanh, giúp Trương Tiểu Kiếm thuận lợi quan sát địa hình đồng thời đối thoại với nàng.
Thế là Trương Tiểu Kiếm tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ma pháp…
Connisia sử dụng cấm chú long ngữ “Tận Thế Dung Nham – Vô Hạn Thiêu Tẫn Địa Ngục”. Còn phe nhân loại cũng không chịu thua, một bức tường băng khổng lồ dần dần hình thành, đó là một cây giáo bằng băng vô cùng khổng lồ, dưới ánh lửa chiếu rọi của Tận Thế Dung Nham, nó tản ra ánh sáng chói lòa.
Cấm chú hệ băng: Đồ Long Chi Thương – Uy Nghiêm Của Nữ Hoàng Băng Tuyết!
Cây giáo băng kia liên tục tản ra sương mù băng lam. Rất hiển nhiên, một khi cây giáo băng này tấn công, rất có khả năng Connisia sẽ bị đâm xuyên ngay lập tức…
Mà nếu cây giáo băng đó không áp chế được Tận Thế Dung Nham của Connisia, chỉ sợ đám nhân loại bên dưới sẽ bị đốt thành tro bụi trong chớp mắt, sau đó giáo băng tan thành nước, không dư một hạt tro…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu mía! Vừa tới đây đã gặp phải cảnh tượng thế này rồi! Bình thường mà nói chơi phó bản không phải hẳn là thăng cấp từng tí một rồi mới gặp Boss sao?
Anh mày vừa tới đã phải quan sát cấm chú choảng nhau là ý gì?
Chẳng lẽ anh mày vào nhầm cửa phó bản?
Nhất định là thế rồi! Nếu không thì sao giải thích được cảnh tượng quỷ quái này đây…
Lúc này, cây giáo băng đã giơ lên từ từ, mà long ngữ cấm chú của Connisia cũng bắt đầu phát huy uy lực.
Từ trong đám mây đỏ cuồn cuộn trên trời, một quả bóng dung nham khổng lồ rơi xuống, bên trong quả bóng dung nham màu đỏ sậm còn bọc lấy những ngọn lửa màu đỏ vàng đang nhảy nhót.
“Tí tách…”
Tiếng nước nhỏ giọt vang lên, dung nham nhỏ giọt trên cây giáo băng, nhất thời khiến hơi nước lan tỏa khắp nơi.
Cùng lúc đó, đốm lửa bay múa đầy trời. Chỉ trong chớp mắt, cả thế giới đã như biến thành địa ngục.
Tiếng ngâm xướng bên dưới càng ngày càng vội vàng, giáo băng bay lên liên tục, muốn đối chọi với hỏa vân.
Trương Tiểu Kiếm vội muốn chết. Bất kể là ai xảy ra vấn đề thì đều không phải là ý muốn của hắn…
“Không được! Nhất định phải tung tuyệt chiêu!”
Trương Tiểu Kiếm đứng trên lưng Connisia, phong cách đỉnh cao lập tức tuôn trào!
Trương Tiểu Kiếm chậm rãi đứng dậy trên lưng Connisia, nhất là khi có sương mù trắng phụ trợ xung quanh, lúc này hắn quả thật cứ như là thần linh đứng trên chín tầng trời!
Quần áo phất phới, tóc ngắn múa may theo gió!
Đôi mắt như điện nhìn chăm chú vào bên dưới, mày kiếm bay xéo nhập tấn, có lẽ đời này Trương Tiểu Kiếm chưa bao giờ đập chai đến thế. Hắn cứ như là bầu trời đêm vậy, thực lực sâu không lường được, rộng lớn vô biên.
Tiếc là méo ai thấy.
Cho nên Trương Tiểu Kiếm cảm thấy thật là ĐKM Connisia nhé, không ai thấy thì đập chai có tác dụng gì?!
Nhưng không để ý được nhiều như vậy. Có lẽ sẽ phân ra thắng bại chỉ trong chớp mắt, đã đến lúc nên hành động…
- Tri thức chính là sức mạnh!
Trương Tiểu Kiếm chậm rãi lên tiếng, thanh âm vang vọng từ trên bầu trời khuếch tán ra khắp mặt đất:
- Cái gọi là thần, chẳng qua chỉ là các áo thuật sư có được tri thức vô biên mà thôi!
“Bùm chíu!”
Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, bất kể là Connisia bay trên trời, hay là các ma pháp sư nhân loại trên mặt đất đang chuẩn bị diệt rồng hoặc bị rồng diệt, đều đọc cấm chú chệch một tí, thế là thấy ngay uy lực của cấm chú hai bên lại…
Chợt nhỏ đi tí xíu?
Có cách kìa!
Trương Tiểu Kiếm lập tức vui vẻ! Xem kiểu này thì cấm chú cũng có thể thu hồi được rồi!
Phải tranh thủ luôn cho nóng! Trương Tiểu Kiếm đứng trên lưng rồng, quan sát chúng sinh trong thiên hạ… Cảm giác này thật là Yomost!
Sau đó hắn lại nói một câu…
- Viễn cổ cự long cùng với những người bạn nhân loại trên mặt đất thân mến. – Giọng nói của Trương Tiểu Kiếm cuồn cuộn truyền tới, lan rộng khắp phạm vi trăm dặm: - Ta đây có áo số (*) đến từ Viễn Cổ Thần tộc, mọi người có muốn tìm hiểu một chút không?
(*) Áo số: Cách gọi môn toán Olimpic quốc tế của người TQ.
Trương Tiểu Kiếm nói là áo số, sau đó bất kể là Connisia trên trời hay các ma pháp sư nhân loại trên mặt đất đều cho rằng đó là áo thuật. Cho nên hiểu lầm này, biến thành đẹp đẽ…
- Áo thuật của Viễn Cổ Thần tộc?! – Connisia lập tức ngơ ngác: - Ngươi biết à?
Các ma pháp sư nhân loại bên dưới cũng ngây ngẩn hết cả ngươi. Lập tức vang lên một giọng nói già nua:
- Có nhân loại ở đó không? Ngươi là ai?
Trương Tiểu Kiếm:
- Tên của ta là Trương – Thần Chém Gió – Người Cưỡi Rồng – Tiểu Kiếm! Ta là sứ thần của Viễn Cổ Thần tộc. Các Thần tộc muốn dẫn đường cho chúng sinh, thế nên riêng phái ta xuống đây, mang theo áo số truyền thừa từ Viễn Cổ Thần tộc!
Vừa dứt lời, cả trời đất đều trở nên yên lặng.
Dung nham trên trời và cây giáo băng trên mặt đất nhất thời đều như bị ấn nút Pause.
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên từ trên mặt đất:
- Mong được giải thích!
Trương Tiểu Kiếm hài lòng gật đầu, rồi nói:
- Có một ông bán giày, mua đôi giày giá 20 đồng bạc, bán 30 đồng bạc. Khách hàng đưa 50 đồng bạc, nhưng ông ta không có tiền lẻ, cho nên cầm 50 đồng bạc qua nhà hàng xóm đổi lấy 5 đồng 10 đồng bạc. Sau này người hàng xóm phát hiện đồng bạc kia là tiền giả, nên ông bán giày không thể không đền 50 đồng bạc khác cho người hàng xóm. Vậy ông bán giày lỗ mất bao nhiêu tiền?