Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 300: Các người hào phóng như thế có ổn không?



Này á… 

Trương Tiểu Kiếm sờ cằm nói: 

- Dựa theo trình độ thưởng thức nghệ thuật trong nước chúng ta mà nói thì ước chừng còn dừng ở mức đánh đàn nhanh, hát thật cao, diễn thật giống. Diễn xuất của cô thế nào? 

- Diễn xuất? 

Chu Chỉ Kỳ duỗi ngón tay thon dài chấm chấm môi: 

- Hình như là tàm tạm… ấy? 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Đậu xanh cô hoàn toàn không có diễn xuất thì còn chơi cái búa ấy! 

Trương Tiểu Kiếm: 

- Thế thì tôi thử xem diễn xuất trước… Ngày mai theo tôi về nhà gặp cha mẹ! 

Chu Chỉ Kỳ lập tức bày ra động tác cắt dưa chuột, liếc xéo Trương Tiểu Kiếm: 

- Cậu định làm gì?! 

Trương Tiểu Kiếm phát điên: 

- Tôi bảo là diễn kịch! Diễn kịch! Cô phải đi theo tôi về nhà gặp cha mẹ, bây giờ cô phải bắt đầu diễn luôn! 

Chu Chỉ Kỳ thở dài một hơi: 

- Cậu không nói sớm… Bảo tôi đi gặp cha mẹ cậu, không phải là xong đời sao? Chỉ bằng tính tình nóng nảy của tôi á… 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Diễn xuất của cô ấy… Cô nương, tôi cảm thấy cô nên làm ca sĩ thì đáng tin hơn… 

- Thôi… 

Trương Tiểu Kiếm quyết đoán bỏ qua khía cạnh diễn xuất, đổi thành ca hát: 

- Không bằng cô thử ca hát đi. Tôi cảm thấy cô không am hiểu diễn xuất lắm đâu. 

Chu Chỉ Kỳ: “…” 

Cô lập tức cúi đầu như sắp vùi đầu vào ngực: 

- Thật… Không được à? 

- Nói thế nào nhỉ… 

Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói: 

- Hiện tại mà nói thì diễn xuất của cô không có cơ hội. Nếu cô không vội thì tôi có thể giúp cô tập luyện từ từ. Nhưng nếu muốn trở thành ngôi sao lớn thì nhất định phải chờ một hai năm. 

Ừm, đến lúc đó thiên thạch va vào trái đất, bùm, game over… 

- Ồ, thế thì ca hát đi, tôi cảm thấy ta ca hát cũng được đấy. 

Chu Chỉ Kỳ cũng là người sảng khoái: 

- Cứ thế đi. Ngày mai chúng ta đi phòng ghi âm thử xem. 

- Được rồi. 

Trương Tiểu Kiếm nhún vai: 

- Vậy không có việc thì tôi về trước nhé… 

Hắn còn chưa nói xong, Chu Chỉ Kỳ đã kéo tay hắn lại: 

- Cậu định đi đâu? Sao tôi có thể thả cậu đi được! Lỡ cậu chạy mất thì sao? Cho nên tối nay cậu ở nhà tôi đi. Nhà tôi rộng, ở được! 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Đậu phộng, cô đừng có tổ lái thế được không? Trai đơn gái chiếc sống chung một phòng sao mà ổn được? 

- Được thôi được thôi. 

Trương Tiểu Kiếm ra sức gật đầu: 

- Để tôi thử xem rốt cục thì nhà cô rộng cỡ nào! 

Vân Vân: “…” 

Phương Phương: “…” 

Cái đồ Trương đại sư không có tiết tháo! 

Khác với tưởng tượng của Trương Tiểu Kiếm, nơi ở của Chu Chỉ Kỳ cũng không phải là biệt thự các kiểu, cũng không phải nhà kiểu tây diện tích lớn, mà chỉ là một căn hộ second-hand bình thường ở khu vực ba, rộng chừng tám mươi mét vuông. 

Ba phòng ngủ một phòng khách, thoạt nhìn khá là sạch sẽ, nhưng dụng cụ thì có vẻ rất bình thường. 

- Thật ngại quá. 

Chu Chỉ Kỳ nói: 

- Bỏ nhà đi bụi, thật sự không có chỗ ở nên mua đại một căn hộ second-hand ở tạm. Đây coi như là nhà tạm thời của tôi. 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Chời má! Cô bỏ nhà đi thì có thể hiểu được, nhưng chỉ là chỗ ở tạm thời thôi thì tại sao lại phải mua? Chả nhẽ không thuê được sao?! 

- Quả nhiên có tiền có quyền. 

Trương Tiểu Kiếm đã sa mạc lời: 

- Cô thuê căn hộ không phải là xong sao… 

- Tôi thấy rẻ nên mua. 

Chu Chỉ Kỳ nhún vai: 

- Khi đó giá khá thấp, mua cũng không lỗ, coi như là hành cung tạm thời vậy. Quan trọng là chờ tôi trở thành ngôi sao lớn rồi, căn hộ này sẽ được mang nhãn hiệu ‘nơi Chu Chỉ Kỳ từng sống’, nhất định sẽ tăng giá! 

Trương Tiểu Kiếm: “!!!” 

Ể? Không phải nói chứ, lần đầu tiên tôi thấy người có óc kinh doanh như vậy đấy… 

Bởi vì Chu Chỉ Kỳ muốn làm ngôi sao, hơn nữa còn thuê một đại sư thoạt nhìn cực kỳ không đáng tin là Trương Tiểu Kiếm giúp đỡ, cho nên hai người Vân Vân và Phương Phương đều chạy tới xem náo nhiệt – Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, ban đêm chen nhau ngủ chung cũng là chuyện thường. 

- Chu Chu. 

Trong lúc ba cô gái đi tắm rửa, Vân Vân vừa gội đầu vừa hỏi Chu Chỉ Kỳ: 

- Nhiều người đại diện giỏi như vậy, tại sao cậu lại cố ý tìm hắn giúp đỡ? Hắn ta đâu phải chuyên làm cái này đâu. Xem phong thủy chẳng lẽ còn xem thành ngôi sao lớn được sao? 

- Đúng đấy. 

Phương Phương vừa nặn sữa tắm cho Vân Vân vừa nói: 

- Tớ thấy gã này không giống người tốt, ít ra cũng phải tìm đẹp trai… 

- Nói nhảm ít thôi. 

Chu Chỉ Kỳ rất cao, nhất là đôi gò bồng đảo, lúc nói chuyện nó còn hơi nảy lên: 

- Gã này xem bói đúng là rất chuẩn, có hắn giúp tớ chỉ dẫn phương hướng thì nhất định có thể làm ít công to các cậu hiểu không? Huyền học, tớ rất tin vào cái này, từ nhỏ đã tin rồi! 

Lần này thì Vân Vân và Phương Phương đều cạn lời rồi. 

Nếu cô không tin Huyền học thì sao lại nhất định đòi Trương Tiểu Kiếm xem tướng cho mình được… 

- Nhưng vấn đề bây giờ là… 

Vân Vân do dự lo lắng nói: 

- Hắn ta không phải là chuyên nghiệp. Cậu dẫn hắn về nhà là định dụ dỗ hắn à? Cho dù dụ dỗ thành công thì hắn cũng có làm được gì đâu?! 

- Sao có thể! 

Chu Chỉ Kỳ cười nói: 

- Bây giờ bà đây còn chưa vừa ý gã đàn ông nào đâu. Đi đến đâu hay đến đó vậy. Trực giác nói cho tớ biết, muốn thành công thì thật sự phải dựa vào người kia… Cũng có lẽ là tớ nhìn nhầm, nhưng Ninh Hàn Lâm thì không. Đúng không? 

- Có lý. 

Phương Phương ghẹo nói: 

- Chỉ bằng con hổ trắng nhà cậu thì đúng là đàn ông tầm thường không thể vào mắt cậu được! 

- Cút! 

Chu Chu đánh Phương Phương một chút: 

- Con đũy này nói chuyện không đứng đắn. 

Trương Tiểu Kiếm ngồi trong phòng khách loáng thoáng nghe thấy tiếng nước và tiếng cười trong nhà tắm, nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói: 

- Haizzz, ba cô nương tắm rửa cùng nhau, đêm nay phải ngủ thế nào đây… 

Thật lòng rất bất đắc dĩ ấy. Ba người phụ nữ thành cái chợ, một gã đàn ông như mình ngồi bên cạnh ngẩn người. 

Quan trọng là không ai dễ đối phó hết, thôi đi đến đâu hay đến đó vậy. 

Ba con nhóc tắm rửa xong, đều mặc đồ ngủ ra ngoài. 

Chu Chỉ Kỳ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, phối hợp với dáng người của cô quả thực khiến người ta chảy máu mũi. 

Dáng người của Vân Vân và Phương Phương không tốt bằng cô, mặc đồ ngủ có vẻ hơi lớn chút. 

Sau đó ba cô nương cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Trương Tiểu Kiếm… 

Trương Tiểu Kiếm: “…” 

Ba người các cô hào phóng như thế thật sự ổn sao? 

Hay là hoàn toàn không coi anh là đàn ông hả… 

- Cậu em. 

Chu Chỉ Kỳ ngồi xuống đối diện Trương Tiểu Kiếm, vắt chéo chân nói: 

- Cậu có đề nghị gì để khiến chị trở thành ngôi sao lớn không? Hay là bói một chút chỉ dẫn phương hướng cho chị? 

- Người đại diện là nghề của anh đây. 

Trương Tiểu Kiếm sờ cằm nói: 

- Ví dụ như, muốn trở thành ngôi sao lớn thì trước hết cô phải có biệt danh, giống như Tôn Xinh Đẹp, Tiểu Ca, Tiểu Trư vân vân… 

- Ừm, đúng là thế thật. 

Chu Chỉ Kỳ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói: 

- Rồi sao nữa? Cậu cảm thấy tôi nên gọi gì là tốt nhất? 

- Này hả? Trải qua tôi trịnh trọng nghiên cứu một phen… 

Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang chém gió: 

- Phát hiện rằng phải khiến cho biệt danh của mình dễ nhớ, hơn nữa dễ thân hơn chút, thêm chữ “Đại” trong tên là được. Lấy ví dụ như là Đại Hiệp Nhện (Spiderman), Đại Hiệp Sắt Thép (Iron Man), Đại Đội Trưởng nước Mỹ (Captain America), Kiến Đại Nhân, Ưng Mắt To các kiểu đều rất thân thiết. Cho nên tôi cảm thấy biệt danh của cô gọi là Đại Mèo Hoang đi. Có thể nói là cực kỳ hình tượng… 

Chu Chỉ Kỳ: “…” 

Bà mày đột nhiên rất muốn giết người làm sao đây?