Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 67



Nhậm Trúc đột nhiên mở to mắt, thẳng tắp đối diện với ánh mắt xem kỹ của một người. Anh nhanh chóng bật dậy đồng thời lùi về sau, rất nhanh đã phát hiện bản thân nằm trên giường cùng loại với ký túc xá một người, mà bên cạnh anh chính là gã ảo thuật gia nào đó đã từng chính diện uy hiếp anh, Nhậm Trúc tốn kha khá sức mới tra ra thân phận thật của hắn —— Cậu ba nhà họ Khuất, Khuất Long.


Đây là một người có tính cách vốn hướng nội, âm u, yếu đuối. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh ta trở nên rộng rãi và nhiệt tình hẳn lên, hơn nữa đặc biệt thích chơi cùng đám nhỏ. Đánh giá của mọi người dành cho cậu ba nhà họ Khuất này đều không tồi, nhưng nếu cẩn thận điều tra một chút những người từng tiếp xúc với cậu ba nhà họ Khuất là có thể phát hiện, những đứa nhỏ đó cũng có thay đổi vi diệu theo, cái loại thay đổi thoạt nhìn rất tốt, nhưng lại rất nguy hiểm đó.


"Anh tỉnh rồi? Tôi có chút ngạc nhiên đấy, vậy mà anh không hề phản bội tổ chức." Khuất Long gõ gõ cái chân bắt chéo của mình, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhìn Nhậm Trúc: "Rốt cuộc biểu hiện hôm ở khách sạn của anh cực kì không tốt, sau đó cũng không coi là thành thật."


Nhậm Trúc mím mím miệng: "Mạng nhỏ đều bị mấy người nắm, dù tôi muốn làm gì cũng phải có mạng mới làm được."


Khuất Long nở nụ cười: "Ha, nói như vậy vẫn do tôi uy hiếp có hiệu quả? Đây cũng chẳng phải là đáp án khiến người vui vẻ đâu. Chỉ có điều, dù sao chuyện cũng đã thành, trước khi bảo đảm anh có thể nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ lần sau, anh ở trong tổ chức một đoạn thời gian trước đã. Anh chắc chắn đã quên lý tưởng và tín niệm vĩ đại của tổ chức chúng ta, thật là đáng thương lại đáng giận, chỉ có điều không sao, chờ sau khi ngài Chu thu phục đám nhỏ đó xong, anh ta sẽ tới nói chuyện với anh, tôi tin tưởng anh ta nhất định sẽ nói phục anh một lần nữa trở thành, một thành viên trung thành của tổ chức chúng ta."


Nhậm Trúc nghe lời này đều cảm thấy trong lòng có chút rét run, anh nhướn mày nhìn Khuất Long: "Anh cảm thấy 'thuyết phục' như vậy thật sự thuyết phục được tôi sao?"


Khuất Long đương nhiên gật đầu: "Tất nhiên, ngài Chu cũng không thôi miên thành viên tổ chức, anh ta sẽ gợi lên ý tưởng và dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng anh, hơn nữa cổ vũ anh đi làm mà thôi."


Nhậm Trúc ở trong lòng cười lạnh không ngừng, rất rõ ràng gã trước mặt là người bệnh bị thôi miên hạng nặng, nói chuyện với gã ta tuyệt đối không rõ. Anh vẫn phải tìm cơ hội đi ra ngoài mới được.


"Nửa tháng này anh phải ngoan ngoãn ở yên chỗ này, không cần suy nghĩ âm thầm rời đi gì đó, ở đây khắp nơi đều là theo dõi và chó dữ đã được huấn luyện tốt, người chạy lung tung sẽ chỉ chết vào trong miệng chó dữ mà thôi." Khuất Long thấy Nhậm Trúc hồi lâu không nói lời nào liền biết trong lòng anh cũng không thuận theo, nhưng thế thì có gì quan trọng đâu? Căn cứ của bọn họ chính là có chó thủ vệ trung thành nhất, lợi hại nhất.


Khuất Long tâm tình không tồi đi ra ngoài, anh ta muốn đi theo Boss cùng nhau xem phương pháp thôi miên vô cùng thần kỳ của bác sĩ Jason và ngài Chu, chỉ cần nghĩ tới bọn họ dùng không đến mười người đã có thể không đánh mà thắng thống trị đỉnh thế giới như thế, đây là một loại kích động cùng thỏa mãn khiến người da đầu tê dại, trong lòng phát run đến nhường nào chứ!!


"Boss, tôi có thể đi vào trong không ạ?"


Sâu trong hành lang cực kì khoa học kỹ thuật hóa kia, cánh cửa lộng lẫy phức tạp biểu hiện sự tôn quý đằng sau nó. Khuất Long gõ gõ cửa, rồi sau đó cửa tự động mở ra từ bên trong.


Sau khi tiến vào căn phòng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy vương tọa vàng ròng được khảm các loại đá quý ngay chính giữa, cùng với thanh niên mặc trường bào màu đen ánh vàng hoa lệ ngồi trên vương tọa.


"Ngươi đã đến rồi, ảo thuật gia của ta." Sắc mặt thanh niên có chút tái nhợt, có thể là do thời gian dài không gặp ánh mặt trời, chỉ có điều điểm này đều không ảnh hưởng tới ngôn ngữ phảng phất như điệu vịnh than mà cậu ta nói ra.


Khuất Long nghe vậy lập tức kích động khom lưng, vươn cánh tay phải dán ở trước ngực: "Vương của ta! Nguyện chúng ta thay đổi thế giới này!"


"Nguyện chúng ta thay đổi thế giới này." Thanh niên kia gật đầu, sau đó chỉ chỉ ghế dựa màu bạc bên cạnh: "Ngồi đi, chúng ta cùng nhìn xem, quốc sư và dược sư của ta thay đổi thần dân ta như thế nào!"


"Đây đúng là thứ mà ta muốn chứng kiến và nhìn thấy!" Khuất Long hưng phấn ngồi xuống, đối diện bọn họ chính là một cái màn hình cực lớn, trên màn hình hiện lên một hình ảnh.


Một người đàn ông trung niên mang theo mắt kính tơ vàng đang ôn hòa vuốt một đầu một đứa bé, nói gì đó với nó, đứa trẻ kia vốn còn run bần bật, dần dần liền ngừng run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ hướng tới. Đến cuối cùng nó lại trực tiếp ôm lấy đùi nam mắt kính khóc thút thít, tựa như thú con tìm được người thân và mục tiêu.


Mà bên cạnh bọn họ thì lại là một thanh niên ngoại quốc nhuộm tóc đỏ, bưng ly rượu vang đỏ, ở bên cạnh cậu ta có một cái bàn, trên bàn đặt vài ly màu sắc không giống nhau, như là nước trái cây linh tinh, chỉ có điều Khuất Long và Vương kia đều rất rõ ràng, đó là một loại nước thuốc có thể kích thích cảm quan, thay đổi cảm xúc của người mà thôi.


"Đây thật đúng là phối hợp không chút sơ hở."


"Đúng vậy, con dân chúng ta lại nhiều thêm một người."


Rồi sau đó đứa bé trai trong video đẩy cửa rời đi, sau khi nó đi rồi thì có một cô bé tóc dài mặt búp bê mặc váy công chúa tiến vào. Nếu Nhậm Trúc có thể trông thấy nhóc thì sẽ kêu ra tên cô bé —— Triệu An An.


Đáng tiếc, lúc này, Nhậm Trúc còn đang đấu tranh với cánh cửa sắt ngục giam mình.


Căn phòng này của anh thiết kế giống như phòng giam giữ tù phạm, bên trong cũng chỉ có một cái giường, một cái bồn cầu mà thôi. Ba mặt là tường, một mặt là song sắt. Nhậm Trúc ngồi xổm bên cạnh song sắt, nỗ lực vươn đầu nhìn ra bên ngoài, thế mà anh không hề phát hiện một tên thủ vệ nào, chỉ thấy được mấy con Doberman liên tiếp tuần tra hành lang như người máy. Cái hàm răng bén nhọn và tứ chi thô to tráng kiện kia, không cái nào mà không phô bày sự mạnh mẽ của chúng nó.


Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, móc từ trong túi một đồng tiền xu ném ra ngoài.


'Leng keng leng keng' vang lên, giây tiếp theo ba con chó to lập tức từ những phương hướng khác nhau vồ tới cắn, móng vuốt chắc khỏe hung hăng mà đè trên đồng xu, lúc sau một con Doberman còn trực tiếp ngậm cái đồng xu này, Crốp! Ngậm ở trong miệng cắn!


Cắn!


Nát!


Thầy Nhậm trợn mắt há hốc mồm, chẳng trách Khuất Long đi thong dong như vậy, hoàn toàn không lo lắng anh trốn ra!! Cái kiểu này tuyệt đối không thể cứng đối cứng, chỉ có thể dùng trí mà thôi!


Nhậm Trúc nhanh chóng trở lại trên giường mình, sau đó ngồi suy nghĩ. Sau khi nhìn thấy căn cứ, anh liền nhớ tới dựa vào cấu tạo, toàn bộ căn cứ giống như là một vòng tròn đồng tâm, vòng tròn nhỏ bên trong là nơi tọa lạc của "Vương", "Vương cung"; rồi sau đó từ vương cung kéo dài ra ba cái hành lang, phân biệt dẫn tới "Khu tù binh", "Khu con dân" và "Khu thần tử". Ba cái khu vực này mỗi thứ chiếm một phần ba diện tích vòng tròn lớn bên ngoài.


Khỏi cần phải nói, nơi anh đang ở chính là "Khu tù binh", khu vực này đều là "Tù binh không thể cảm hóa", thật ra chính là những giáo viên không trở thành nội ứng, nhìn xéo về phía trước anh là giáo viên thể dục Chung Đại Lực, chỉ có điều bởi vì thuốc mê nên đến bây giờ còn không tỉnh lại, cơ mà phỏng chừng anh ta có tỉnh cũng không có biện pháp, rốt cuộc nơi này đâu đâu cũng là Doberman với mấy con chó cỡ lớn khác, thậm chí còn có một con Ngao Tây Tạng.


Mà "Khu con dân" chính là chỗ để mấy đứa trẻ kia, ngài Chu và Jason hẳn là sẽ thôi miên bọn nhỏ ở nơi đó.


Cuối cùng, "Khu thần tử" ở đều là thủ hạ của "Vương", nhân tiện phòng điều khiển cũng ở đó nốt, đương nhiên hệ thống điện lực cũng thế.


Làm rõ địa hình, Nhậm Trúc liền có kế hoạch. Có lẽ anh nên khống chế phòng điều khiển trước, thậm chí là trước tiên phá hủy hệ thống điện lực ở nơi này, sau đó liền có thể trực tiếp chế tạo hỗn loạn, đến vương cung giải quyết Vương. Lúc sau lại khống chế ngài Chu và Jason là có thể cơ bản khống chế được cục diện, đến đấy chờ cứu viện nữa là được.


Chỉ là, việc này tự anh làm vẫn có chút cố hết sức, nói sao cũng phải kêu thêm cậu cả bản lĩnh nhà mình với các giáo viên thể dục, chủ nhiệm lớp kỹ năng thông thiên nữa mới được đâu.


Vì thế, Nhậm Trúc bắt đầu kêu: "Dậy nào, dậy nào, dậy nào! Đừng ngủ nữa, đám nhóc bị bắt cóc rồi, mấy người sẽ lập tức bị trừ tiền lương, sau đó bị đá ra khỏi Đỉnh Điểm đó!"


Tiếng Nhậm Trúc quanh quẩn trên hành lang ở toàn bộ khu tù binh, anh phát hiện lúc anh kêu bọn nhỏ bị bắt cóc Chung Đại Lực tựa hồ nhíu nhíu mày, mà tới lúc kêu trừ tiền lương với bị đá ra Đỉnh Điểm, Chung Đại Lục đột nhiên mở bừng hai mắt, hơn nữa trực tiếp xoay người ngồi dậy: "Sao lại thế này?! Ai sắp bị trừ tiền lương?!"


Khóe miệng Nhậm Trúc giật giật: "Anh."


Chung Đại Lục lúc này mới phản ứng kịp: "Sao tôi lại bị nhốt rồi?! Không đúng! Có người bắt cóc đám nhỏ! Đây là có chuyện gì?! Nơi này là chỗ nào?!"


Giọng Chung Đại Lực rất lớn, đưa tới vài con Doberman quay đầu lại căm tức nhìn, chỉ có điều hình như chúng nó nhận được mệnh lệnh, chỉ cần không phải chạy ra khỏi lồng sắt thì không cần công kích, cho nên từ đầu tới đuôi đều chỉ là căm tức mà nhìn.


"Chuyện này nói ra thì rất dài, nhưng nói tóm lại chính là anh đoán không sai, bọn nhỏ quả thật bị bắt cóc, hơn nữa những đám người bắt cóc bọn nhỏ ý đồ thôi miên làm cho chúng nghe theo lời những người đó, từ đó nắm giữ mạch máu hào môn thế gia, nơi này chính là căn cứ trên đảo của bọn chúng. Chúng ta bị nhốt lại, mấy đứa nhỏ giờ nói không chừng đang bị thôi miên rồi." Nhậm Trúc cố gắng dùng ngôn ngữ ngắn gọn trả lời vấn đề của anh ta, Chung Đại Lực nghe anh nói mà người cũng ngớ ra.


"Không phải anh đang giỡn chứ? Chuyện trẩu tre như thế mà cũng xảy ra trong hiện thực?!" Không chờ Chung Đại Lực mở miệng, từ căn phòng bên cạnh Nhậm Trúc truyền tới âm thanh khó tin của thầy Trương Quân.


Nhậm Trúc thở dài: "Lúc này rồi, ai mà nói giỡn được?"


"Cho nên, mấy con Doberman đi tới đi lui này chính là cảnh ngục đang trông chừng chúng ta?" Lần này là một giọng nam hơi trầm thấp.


"Đúng vậy, ngoài Doberman ra còn có Husky cùng Chó Chăn Cừu, thậm chí còn có một con Ngao Tây Tạng."


"Như vậy tôi muốn hỏi một vấn đề, tôi đã bị bắt vào đây một ngày, cũng không biết rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào, vì sao tối nay anh mới bị bắt vào lại biết nhiều như vậy?"


Hàm ý trong những câu này chính là, anh biết quá nhiều, giống như không phải người bên chúng tôi.


Nhậm Trúc sớm đã đoán trước sẽ có người hỏi như vậy, dùng giọng điệu đau đớn nói: "Tôi là nằm vùng, được người ủy thác điều tra tổ chức này đã rất lâu."


Vì thế, trong khu vực nhất thời trở nên rất là yên tĩnh.


Hồi lâu sau, Chung Đại Lực mới đánh vỡ bình tĩnh: "Trách không được thân thủ anh tốt như thế, cậu cả Tần còn đi theo lại đây. Tôi nói mà, lấy thân phận cậu cả Tần sao có thể tham gia hoạt động như vậy, nhưng nếu như anh được hắn ủy thác điều tra tổ chức này, vậy thật ra có thể giải thích được. Rồi anh điều tra thế nào? Bây giờ đám nhỏ đều có nguy hiểm, anh nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?"


Nhậm Trúc ở trong lòng like phát cho thầy Đại Lực, rồi sau đó trực tiếp mở miệng: "Theo tôi điều tra được, nơi này hẳn chia ra làm ba khu, khu vực của chúng ta là khu tù binh nguy hiểm nhất, ở đây khắp nơi đều là 'chó bị thôi miên', cho nên chúng ta phải trước ra khỏi nơi này tới một khu vực khác mà thành viên tổ chức ở, tìm phòng điện lực kéo công tắc nguồn điện, mới có thể tiếp tục cứu đám nhỏ. Bằng không chỉ là chó nổi điên với thủ vệ nơi này thôi cũng đã rất phiền toái, còn sẽ rút dây động rừng."


"Anh nói rất đúng cũng rất có đạo lý, nhưng trông đám chó này đều có chút không bình thường, giống như bị tiêm thuốc gì đó, rất mẫn cảm với âm thanh và mùi, chúng ta tổng cộng mới bốn người, làm thế nào để đối phó với 10 con chó cỡ lớn?" Giọng nam trầm thấp tiếp tục hỏi.


Mà Nhậm Trúc nhíu nhíu mày: "Theo điều tra của tôi, anh hẳn nên là thành viên tổ chức này mới đúng." Lớp 9 và lớp 10 bị bứng trọn ổ đều là nội ứng tiếp xúc, người này trước một ngày bị chộp tới, kiểu gì cũng không nên là người trong sạch.


Quả nhiên, giọng trầm thấp dừng một chút, sau đó bỗng nhiên cười một tiếng: "Cái này hả...... Trùng hợp ghê, tôi cũng là nằm vùng mà thôi."


Thầy · nằm vùng là giả nhưng hồn xuyên là thật · Nhậm:..........................................


Không khí xấu hổ đến kì quặc như thế, tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện!


___________________(Đây là đầu tui lúc làm chương này)________________


Thầy Nhậm: Dậy nào dậy đánh quái nào!


Giọng nam trầm: Trong chúng ta có một kẻ giả mạo.


Thầy Nhậm:....


Giọng nam trầm: Who is the impostor?


Thầy Nhậm: Có để yên không?!


Từ game nhập vai phiêu lưu chuyển hẳn sang game trinh thám giải đố luôn, poor thầy :)))